Ngày hôm sau dùng bữa sáng xong, mọi người nhận được lệnh lên đường. Lúc này đoàn người sẽ đi nước Tấn.
Nước Tấn? Nhắc tới nước này Vệ Lạc liền nhớ lúc mới đến đây, hình như tên công tử Kính Lăng tuấn mỹ đáng sợ kia cũng là người nước Tấn.
Quên đi, nước Tấn lớn như vậy, coi như có đi trong địa bàn của hắn cũng chưa chắc đụng phải. Hơn nữa, hiện tại thân phận bản thân cũng không thu hút, căn bản là chẳng có quý nhân nào để ý liếc mình một cái.
Nghĩ vậy, trong lòng Vệ Lạc liền khôi phục bình tĩnh.
Sau khi nhóm tạp công một lần nữa khiêng đồ đạc lên xe ngựa, đoàn xe bắt đầu khởi hành, trong vòng xem của người dân thành Ngật ra khỏi cửa thành hướng về phía đất Tấn.
Vệ Lạc cúi đầu, bước thấp bước cao theo sát đội ngũ đi về phía trước. Thân thể của nàng rất kém, đi chưa được vài dặm đường đã mệt chịu không nổi. Cho dù có mệt tới ngã xuống, Vệ Lạc cũng không dám dừng lại, nàng chỉ cúi đầu nhắm hai mắt, vừa lẳng lặng hô hấp theo phương pháp mình đã tìm ra vừa cảm giác thân thể mình có biến hoá.
Biến hoá rất nhỏ gần như Vệ Lạc không cảm giác được. Duy nhất cảm thấy chính là, hô hấp như vậy có thể chống thân thể đi đến cuối. Theo thời gian trôi qua, nàng cảm giác thời điểm mệt mỏi đã ngày càng ít.
Nước Tấn hiện nay là nước lớn, phạm vi lãnh thổ rất rộng, đoàn xe đã đi hai tháng nhưng vẫn chưa tới nơi.
Trong hai tháng này, dựng xong doanh trướng, ăn xong cơm chiều là Vệ Lạc tới chỗ nhóm kiếm khách xem bọn họ luyện tập ngay. Sau nửa canh giờ quan sát, nàng tìm đến một chỗ xa xôi yên lặng nhất, cầm kiếm gỗ luyện tập kiếm thuật.
Kiếp trước Vệ Lạc cũng giống như những cô gái bình thường, chỉ có chút quan tâm tới tiểu thuyết tình yêu, quần áo và đồ trang điểm, quân sự và võ thuật thật sự xa lạ đối với nàng.
Cả đời này nàng cũng chẳng có nửa người thầy để mà xin chỉ bảo. Nàng theo một phương pháp gần như là bản năng, vừa rèn luyện phương pháp giúp mình hô hấp thoải mái vừa lặp đi lặp lại những động tác đâm chém đơn giản.
Nàng không biết phương pháp này có đúng hay không, thậm chí không biết nó có hiệu quả hay không nữa, luyện tập như thế tựa như nàng vớ được cọng rơm cứu mạng trong thời đại này, nàng luôn luôn tưởng tượng sẽ có ngày mình mạnh lên.
Dần dần, Vệ Lạc tự mình tổng kết được một phương pháp hô hấp đã trở thành một bộ phận của thân thể nàng, bất kể đi đường, ăn cơm, luyện kiếm hay đi ngủ nàng đều chú ý phát hiện mình đang sử dụng phương pháp hít một lần thở hai lần, luân phiên như thế.
Đi tiếp tới một tháng sau, Vệ Lạc cảm giác thân thể đã bắt đầu có lực, mỗi sáng sớm lúc hoạt động tay chân thậm chí còn cảm giác bản thân rất nhanh nhẹ, còn có thể nhảy rất xa.
Đi đường những ngày này hai mươi dặm cũng không là vấn đề với nàng, trong nửa tháng nay, nàng chưa từng thấy quá mệt. Không chỉ thế, hiện giờ mỗi trưa nàng đều cảm giác được một luồng nhiệt lưu chuyển trong bụng và ngực, luồng nhiệt này xuất hiện từ dưới bụng, chạy lên ngực, mỗi lần xuất hiện chỉ trong chớp mắt, nhiều nhất ba giây thì biến mất.
Mỗi khi nó xuất hiện, nàng liền hết mệt mỏi, tinh thần tràn đầy, dưới chân bay bổng như đạp gió mà múa (nguyên văn là "lăng phủ khởi vũ" (凌风起舞)).
Khiến Vệ Lạc vui nhất là nàng phát hiện, mỗi lần xuất kiếm gỗ thì tiếng gió phát ra càng ngày càng lớn, càng ngày càng vang.
Bây giờ Vệ Lạc không còn quơ loạn kiếm không mục tiêu nữa, nàng sẽ xỏ một sợi dây qua tiền đồng rồi treo lên ngọn cây, hai mắt nàng tập trung vào sợi tơ mảnh, mỗi một kiếm xuất ra đều nhằm vào đó.
Hiện tại khi nàng xuất chiêu, kiếm chưa tới nhưng gió đã thổi sợi tơ bay loạn. Thỉnh thoảng Vệ Lạc nghĩ, chờ đến khi nàng chỉ với kiếm phong của một chiêu xuất ra khiến sợi tơ bị đứt, chắc là kiếm thuật của nàng đã luyện xong chăng?
Lúc này Vệ Lạc cảm giác mình đang tiến bộ từng bước, cảm thấy chỉ trong có ba tháng đã luyện được một thân ốm yếu này trở nên bình thường, chứng tỏ phương pháp của chính mình rất hữu hiệu. Nàng tuyệt không nghĩ rằng, có thể bản thân ở phương diện học võ chính là một tài năng ngút trời cực kỳ hiếm thấy!
Ngày này, đoàn xe lại xuất phát sớm!
Vệ Lạc xen lẫn trong đội ngũ, vừa im lặng đi vừa hô hấp. Cũng không biết qua bao lâu, một loạt tiếng vó lừa truyền đến.
Trong tiếng vó lừa, một thanh niên hai lăm hai sáu tuổi, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt hẹp dài và ánh mắt u ám đi vào trước đội ngũ nhóm tạp công.
Trên người thanh niên này không có bội kiếm, hiển nhiên không phải kiếm khách. Hắn cũng mặc áo gai, có điều áo này rất vừa người và sạch sẽ.
Thanh niên nâng mí mắt ngạo mạn nhìn chằm chằm nhóm tạp công, cất tiếng nói vừa khàn vừa the thé: "Có người nào biết chữ?"
Nhóm tạp công không ai ngẩng đầu, Vệ Lạc cũng vậy. Song mấy người đứng xung quanh Vệ Lạc kể cả Thập Thất mặt tròn đều nhìn về phía nàng.
Thanh niên sắc mặt tái nhợt dán mắt lên Vệ Lạc, có chút không kiên nhẫn quát: "Tiểu nhi kia, ngươi biết chữ?"
Vệ Lạc vẫn cúi đầu, nàng cảm giác được thanh niên trước mắt này vì mình cúi đầu không nói có chút phát cáu nên vội vàng ngẩng đầu lên, cẩn thận liếc nhìn đối phương một cái rồi lại nhanh chóng cúi xuống, sau đó nàng cung kính chắp tay trước ngực, thanh thuý nói: "Tôi biết chữ."
Thanh niên khịt mũi nhẹ một cái, thản nhiên nói: "Vậy đi theo ta."
"Vâng."
Thanh niên thúc lừa xoay người, lạnh lùng nói: "Dừng lại mà có người hỏi, ngươi liền kêu là tiểu nhi tạp công đi."
Đầu Vệ Lạc nhấc lên, chỉ hơi do dự rồi nói: "Tôi tên Vệ Lạc."
"Hừ? Còn có cả tên?" Thanh niên quay đầu thận trọng liếc mắt nhìn Vệ Lạc.
Hắn đánh giá ngược xuôi nàng xong thì bỗng nhiên khàn khàn cười, liếc nàng lạnh giọng nói: "Đã lưu lạc thành tạp công mà còn đòi có tên sao? Hừ, từ nay về sau, tên kia của ngươi coi như bỏ, từ nay ngươi được gọi là tiểu nhi tạp công."
Hắn chỉ là một quản sự cưỡi lừa, dựa vào gì mà đòi xoá tính danh người khác? Trong khoảng thời gian ngắn, nhóm tạp công bắt đầu ồn ào nghị luận. Tiếng nghị luận càng ngày càng lớn, càng ngày càng vang, trong ánh mắt mọi người nhìn thanh niên kia đều có oán giận.
Thấy thái độ của nhóm tạp công, gân xanh hai bên thái dương của tên thanh niên giật giật, đôi mắt tam giác của hắn âm u quét qua Vệ Lạc, lạnh giọng quát: "Tiểu nhi tạp công, ngươi dám không chịu?"
Chữ "dám" hắn kéo thật dài, Vệ Lạc không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm giác sát ý từ người trước mặt.
Chẳng qua chỉ là phường tiểu nhân chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà thôi!
Khoé miệng Vệ Lạc nhếch lên cười nhạt, nàng rũ mắt, nhỏ giọng vô lực nói: "Vâng."
Chữ "vâng" vừa ra, thanh niên ngửa đầu cười ha hả. Mà nhóm tạp công càng thêm ầm ĩ, mọi người phẫn nộ nhìn Vệ Lạc dễ dàng thoả hiệp, mơ hồ, Vệ Lạc nghe có người căm giận: "Danh tính tôn quý cỡ nào? Có liều chết cũng phải giữ lại, tiểu nhỉ này, tiểu nhi này, thật là tức chết ta!"
Thanh niên kia vẻ mặt đắc ý đánh giá mọi người, hắn lộ ra biểu cảm hết sức thoả mãn, giống như vừa làm được một chuyện gì to tát khó làm lắm!
Mắt thấy nhóm tạp công còn đang tranh cãi ầm ĩ, thanh niên quát: "Tiểu nhi tạp công, theo ta đi mau."
"Dạ."
Vệ Lạc cúi đầu, không rên một tiếng theo sát phía sau thanh niên, từ đầu tới cuối, nàng đều tỏ ra cực kỳ chất phác, giống như oán giận của nhóm tạp công chẳng lọt vào tai chút nào.
Khoé miệng nhếch lên, Vệ Lạc rũ mắt xuống một bên chạy chậm sau đuôi lừa, một bên thầm nghĩ: người này vừa rồi thực sự động sát ý, hừ, tên họ chỉ là một cái xưng hô, vì nó mà bỏ mạng thật không đáng. Vả lại hắn cũng chẳng phải hoàng đế, nói bỏ là bỏ tên mình được sao? Tạm thời cứ cúi đầu, nhịn xuống xỉ nhục nhất thời này rồi hẵng nói.