Khi Vệ Lạc đến gần, các kiếm khách đều quay qua nhìn nàng, mấy kiếm khách đó hoặc mặc y phục tơ lụa, hoặc áo gai, nhưng tất cả đều cưỡi ngựa, mỗi người đều ra dáng cao thủ.
Trong những kiếm khách này, có vài người ngoảnh nhìn nàng khinh thường, một số khác không thèm quan tâm để ý, thân thiện với nàng, đó là những người vây quanh bên Cao Dật, mặc y phục tơ lụa.
Thanh niên có giọng nói khàn khàn lông mày rậm thành một đường, gương mặt dài gầy, hai mắt sáng ngời khác thường. Hắn giục ngựa tới gần, đến tận trước Vệ Lạc thì mới khom lưng xuống, khuôn mặt gầy phóng đại tiến sát mặt Vệ Lạc, đến khi cách nàng chỉ còn nửa thước mới dừng lại.
Khoảng cách gần nghe được cả tiếng thở, thanh niên mày rậm nhìn chằm chằm Vệ Lạc, sau đó mỉm cười, chậm rãi thẳng người lại, nói: "Khuôn mặt dù bình thường, cốt cách lại thanh kỳ, hai mắt như mực, lạnh mà trong, hơi thở cũng thơm tho, không tồi, thật không tồi!"
Hắn liên tục tấm tắc bình phẩm Vệ Lạc, khiến Vệ Lạc trố mắt không ngừng, kinh ngạc nhìn hắn. Nàng nhìn thoáng qua người này, lại quay nhìn sang Cao Dật.
Lúc này Cao Dật đã gia nhập với mọi người, đang ở chỗ kia thấp giọng thảo luận, chỗ nào mà lo lắng cho nàng nữa?
Thanh niên mày rậm thấy Vệ Lạc hoang mang, không khỏi nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tuyết. Hắn mỉm cười nhìn Vệ Lạc, đột nhiên mở miệng nói: "Tiểu nhi, ta rất vừa ý ngươi!"
A?
Vừa ý tôi?
Da mặt Vệ Lạc liên tiếp co rút vài cái.
Giọng nói của thanh niên mày rậm rất vang, các kiếm khách xung quanh đều nhìn về phía họ, cả bên trong đoàn xe ngựa đang đi cũng có mấy người vén màn xe tò mò nhìn một màn này.
Vệ Lạc cầu cứu nhìn Cao Dật.
Cao Dật cũng nhìn nàng, nét mặt y nhàn nhạt, Vệ Lạc một chút cũng không thấu y đang nghĩ gì.
Thanh niên mày rậm không hài lòng vươn tay nâng cằm Vệ Lạc lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tức tối nói: "Cao Dật không thích nam sắc, ngươi nhìn hắn làm gì?"
Cao Dật không thích nam sắc, chẳng lẽ tôi thích?
Khoé miệng Vệ Lạc co quắp, rốt cục yếu ớt mở miệng: "Tôi cũng không thích nam sắc!"
Lần này, trong đám người rộ lên một trận cười ồm ồm.
Thanh niên mày rậm bật cười, hắn rút tay đang nâng cằm Vệ Lạc lại, hai tay ôm ngực, thản nhiên nói: "Ngươi nhỏ gầy thế này, đòi thích nữ sắc làm sao chứ?"
Đến đây Vệ Lạc có chút tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, trừng mắt với thanh niên hất cằm nói: "Tôi còn nhỏ, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ là một trượng phu hiên ngang."
"Ha ha ha ha."
Trong đám người lại truyền đến một trận cười nữa.
Thanh niên mày rậm thấy vẻ mặt nàng thật sự nghiêm túc, không khỏi kinh ngạc nhìn chăm chú Vệ Lạc vài lần, nhíu mày nói: "Tiểu nhi, ngươi biết hiện tại thời buổi đang loạn lạc chứ?"
"Tất nhiên."
"Tiểu nhi, ngươi cũng biết lấy khả năng của ngươi chỉ có thể ăn bữa nay lo bữa mai?"
Vệ Lạc cúi đầu đáp: "Đúng."
Thanh niên mày rậm ha ha cười, nói: "Vậy ngươi cũng biết, tướng mạo ngươi chẳng thu hút gì, trừ đôi mắt đẹp còn lại cũng không có chỗ xuất chúng?"
"Đúng."
Thanh niên mày rậm thở dài: "Đã như thế, vì sao ngươi không muốn theo ta? Theo ta rồi, ít nhất cũng có thể sống lâu thêm một chút." Hắn quét qua toàn bộ thân thể nhỏ bé của Vệ Lạc, cười nói: "Trừ ta ra, sợ là chẳng có ai vừa ý, nguyện che chở cho ngươi đâu."
Mọi người và thanh niên mày rậm đều cùng kinh ngạc xem nàng.
Vệ Lạc đột nhiên bật cười, làn da nàng đen đúa thôi ráp nhưng nụ cười lại rực rỡ cực kỳ, khiến thanh niên mày rậm kia nhìn đến si mê.
Vệ Lạc cười ha ha hai tiếng, mở miệng lanh lảnh nói: "Quân là trượng phu, ta cũng là trượng phu! Quân có thể sinh tồn trong tình cảnh này, ta cũng có thể! Việc sinh tử vốn là chuyện tầm thường, quân tưởng rằng Vệ Lạc ta còn sợ chết sao? Ha ha."
Tiếng cười của Vệ Lạc cực kỳ vang dội, không ngừng vọng xa khắp khe núi.
Mọi người nhìn nàng, rồi từng người từng người đều nở nụ cười.
Bỗng Cao Dật cũng bật cười ha ha, trong tiếng cười, y thả người xuống ngựa, đi nhanh về hướng Vệ Lạc, tới trước mặt nàng, cúi đầu ôn nhu nhìn rồi cười nói: "Tốt! Rất tốt! Xác thực là một bậc trượng phu!"
Trong ánh mắt đen như mực của y loé lên ánh sáng thật ôn nhu.
Cao Dật quay đầu đi, cười ha ha nhìn về phía thanh niên mày rậm, mày kiếm nhướng lên, vui vẻ nói: "Thành Hề, lời ngươi nói chọc tức cậu ta rồi."
Thanh niên mày rậm tên Thành Hề ánh mắt phức tạp nhìn chòng chọc Vệ Lạc một hồi, đột nhiên nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng tuyết cười nói: "Không tồi, càng hợp ý ta!" Hắn thấy Vệ Lạc nghe thế cảnh giác trừng lớn một đôi mắt mặc ngọc nhìn mình, biểu cảm giống như một con thú nhỏ, thì không khỏi cười lộ hàm răng trắng cúi đầu với nàng nói: "Còn nhiều thời gian..."
Dứt lời, hắn xoay người sải bước tới ngựa của mình.
Cao Dật vươn tay dắt lấy bàn tay nhỏ của Vệ Lạc.
Ngón tay ấm áp của y vừa đụng tới tay Vệ Lạc, nàng liền run rẩy một chút. Cao Dật kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Lạnh sao?"
"Không."
Vệ Lạc thấp giọng trả lời một câu. Nàng tự cười bản thân, thầm nghĩ: mình bị làm sao thế? Chẳng lẽ ở thời đại xa lạ hoang liêu này, chỉ cần có người ôn nhu với mình một chút là đã có cảm giác ngay?
Nghĩ thế, tâm Vệ Lạc liền bình tĩnh lại.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Cao Dật vừa đi vừa nói: "Tìm ngươi đến đây là có chuyện muốn hỏi, chúng ta tạm thời sang xe ngựa bên kia đi.
Y nói tới đây, thấy Vệ Lạc không đáp lời thì quay đầu nhìn nàng.
Vệ Lạc cúi đầu, vẻ mặt trầm tư. Cao Dật cười nói: "Suy nghĩ chuyện gì vậy?"
Vệ Lạc nhất thời chẳng biết nói làm sao, môi giật giật không đáp.
Cao Dật nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của nàng, cười nói: "Để ý chuyện Thành Hề sao? Thành Hề đường đường là bậc trượng phu, mặc dù để ý ngươi nhưng sẽ không bức bách, không cần phải sợ hắn."
"Không phải là sợ." Vệ Lạc than thở nói, "Chuyện nam nhân với nam nhân, vậy mà có thể nói tự nhiên như thế?"
Cao Dật nghe vậy, cười nói: "Thì tính sao? Đời người, cũng chỉ có hai chữ thực sắc. Như chúng ta hằng năm phiêu bạt liên tục, hôm nay gặp phải sơn phỉ, ngày mai chết vì thù hận, tự mình buông thả tình ái, lúc muốn sung sướng thì sung sướng thôi." Dừng một chút, giọng y có chút lạnh nói: "Trong đám quý nhân, huynh muội quân thần gì đó, đều không hề bận tâm, nam nhân này vui vẻ với nam nhân khác, một không ngại trời đất, hai không ngại ý kiến người đời, có gì không được?"
Cao Dật vừa nói thế, Vệ Lạc thật sự giật mình.
Nói tới đây, Cao Dật có hơi than tiếc một tiếng, cuối cùng cúi đầu nói: "Song người với người bất đồng. Vệ Lạc ngươi và ta giống nhau, có muốn buông thả cũng không thể buông thả loại này được."
Y nói xong lại tự cười một mình.
Vệ Lạc cũng cười, chỉ là nụ cười có chút nhợt nhạt xấu hổ.
Nghe Cao Dật giải thích, nàng cũng hiểu ra, thảo nào trong đoàn xe chuyện nam nữ đều chẳng câu thúc gò bó, không đúng, không phải chỉ trong đoàn xe, mà dường như tất cả mọi người ở thời đại này đều vậy. Giống như lúc trên đường, chẳng phải thiếu nữ muốn Thập Thất mặt tròn về nhà với nàng ta cũng thế sao?
Đây là một thời đại còn hoang dã, hết sức phóng túng, các thánh nhân đều đã đau khổ suy tư về đạo lý bản chất của thời thế và nhân loại thời đại này.
Nhưng đối với Vệ Lạc mà nói, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không thể thích làm gì thì làm như vậy, vĩnh viễn cũng chẳng làm được. Có một chút kiên trì đã khắc sâu vào trong xương của nàng.