Việt Cơ

Chương 29: Thăng chức



Không có khẩu vị cũng phải ăn, hôm nay còn phải luyện kiếm đấy. Từ sau ngày đánh lui Thành Hề, Vệ Lạc học kiếm lại càng thêm nghiêm túc. Bốn ngày trước, sau khi ngay chiêu thứ ba Vệ Lạc đã chém đứt sợi dây, nàng lại thay đổi chiêu thức, bây giờ dưới sợi dây đã không còn buộc đồng xu, sợi dây mềm nhũn lay động trong gió, chẳng hề có sức nặng, mỗi lần nàng xuất kiếm, sợi dây lại bay ra thật xa, ngay cả cạnh kiếm cũng không chạm tới, nhưng Vệ Lạc lại muốn luyện tập đến khi chém đứt nó cho kì được mới thôi.

Vệ Lạc bưng cái bát đựng món thập cẩm của mình lên, nhìn bên trong nước canh vừa đen vừa vàng nổi lên những xác rau, đột nhiên phát hiện khẩu vị lại chạy đâu mất.

Mà lúc này bên ngoài lại nổi lên nhạc sênh, trong tiếng nhạc, từng đợt hương thơm của rượu thịt nhẹ nhàng bay đến, cố chấp chui vào trong mũi Vệ Lạc, khiến nàng vừa nuốt nước miếng dạ dày vừa cồn cào.

Vệ Lạc cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi cầm lấy đũa, nàng đang chuẩn bị nhắm mắt nuốt vài hớp món thập cẩm thì một hồi bước chân lại truyền đến.

Tiếng bước chân rất khẽ, đám người Vệ Lạc vừa mới ngẩng đầu thì một âm thanh trong trẻo đã vang lên: "Vệ Lạc?"

Là giọng của Cao Dật!

Vệ Lạc để bát xuống, vội vàng đứng dậy thanh thuý đáp: "Vệ Lạc ở đây."

Cao Dật không tới gần, toàn thân y mặc quần áo tơ lụa màu xanh, đứng cách đống lửa mười bước liếc mắt nhìn Vệ Lạc, nhàn nhạt nói: "Đi theo ta."

"Dạ."

Vệ Lạc bước nhẹ, nhanh chóng đuổi kịp Cao Dật đang sải bước.

Nàng nhìn bóng lưng của Cao Dật, trong lòng ngứa ngáy muốn nói. Từ sau đêm đó, nàng vẫn không có cơ hội ở một mình với y, càng chưa hỏi qua rốt cục đêm đó y có giúp mình hay không. Tuy rằng trong lòng nàng đã xác nhận trăm phần trăm việc này.

Hai người một trước một sau ra khỏi nhà đá, vừa ra khỏi cửa, mùi củi lửa, mùi món thập cẩm và mùi ôi trên người nhóm tạp công liền tan đi, không khí trở nên trong lành hơn.

Vệ Lạc hít một hơi lớn, hai người tiếp tục đi về phía trước, đi vào một con đường rợp bóng cây. Tuyết từng mảng lớn rơi xuống, không chỉ nhuộm cành cây thành màu bạc mà từng mảng từng mảng bay đến đậu trên vai, trên tóc Cao Dật cũng biến y thành người tuyết. Vệ Lạc cứ nhìn, nhiều lần đã xém chút đưa tay phủi cho y.

Vệ Lạc nhìn quanh trong chốc lát, thấy đã cách khá xa mọi người mới đi nhanh hai bước tới chỗ Cao Dật, cúi đầu nói: "Quân đã hai lần cứu Vệ Lạc."

Cao Dật không trực tiếp trả lời, y thản nhiên nói: "Ngươi rất giỏi."

A?

Đột nhiên được y nhấn mạnh, Vệ Lạc rất vui, không tự giác được cười cong mắt hạnh thành một đường.

Cao Dật không quay đầu lại, vẫn thản nhiên như cũ nói: "Rất nhiều kiếm khách đều e ngại khí tràng đó. Chỉ cần khí tràng vừa vỡ, với ánh mắt sắc bén của ngươi sẽ có cơ đánh một trận. Về sau, nếu đối chiến không thể cho kẻ địch sẵn sàng được.

Y chẳng những thừa nhận ngày đó cứu mình, lại còn chỉ bảo nữa.

Đáy lòng Vệ Lạc sung sướng run lẩy bẩy, trong tê dại lại tràn ngập ngọt ngào, nàng cúi đầu, khó khăn đè nén kích động nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được."

Cao Dật đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười của y rất khẽ, nhưng khi tiếng cười trong trẻo nam tính mà êm tai ấy theo bông tuyết thổi qua, Vệ Lạc như có chút men say.

Y cười xong thì âm giọng lại trở về lãnh đạm nói: "Ngươi sắp xếp rất tốt, đại quản sự Lâu Cú thấy được, đã phân phó các công việc trong đội xe ngựa từ nay về sau sẽ do ngươi xử lý. Vệ Lạc, ngươi có thể không cần quay về đội tạp công," dừng một chút, y nói thêm, "Chỗ Thập Lục cô nương cũng không có quyền sai sử ngươi nữa."

Lần này, Vệ Lạc thật sự thả lỏng, hài lòng.

Nàng hé ra một nụ cười rực rỡ hết sức, Cao Dật vừa quay lại liền bắt gặp, lập tức y ngẩn ngơ, Vệ Lạc lúc này, mắt Mặc Ngọc đong đầy vui sướng, cả đôi đều cười cong thành hình trăng non xinh đẹp như thế, khác nào hoa xuân thánh ba bên bờ sông, ngập mặt sông đầy khoảng trời đều là bóng hình xinh đẹp ấy. Cứ nhìn như vậy, trước mắt Cao Dật nhoáng một cái đã không thấy khuôn mặt thô đen đâu nữa, chỉ còn lại một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn khéo léo, trắng tuyết như hoa đào, hai mảnh trăng non cười mặt nước biếc sóng, đang ôn nhu vô hạn mà nhìn mình, đột nhiên, tim Cao Dật "thình thịch" đập loạn xạ. (chúc mừng anh dính trấu:"3)

Nhưng chỉ trong nháy mắt, ảo ảnh bị đánh tan, hiện tại trước mặt Cao Dật vẫn là khuôn mặt tiểu nhi thô đen như cũ. Cao Dật không khỏi cau mày, nhanh chóng quay đầu đi, thầm nghĩ: tự nhiên lại xuất hiện ảo giác! Xem ra phải học những người kia tìm nữ nhân dập lửa thôi.

Vệ Lạc đang cực kỳ vui vẻ thì thình lình phát hiện Cao Dật đã đi trước hai bước cách xa nàng một ít. Mà mỗi lần nàng đi nhanh hơn thì đối phương cũng tăng tốc, chờ đến khi ra khỏi con đường râm bóng cây, khoảng cách giữa cả hai lại càng xa.

Lấy tâm tư thiếu nữ của Vệ Lạc, làm sao lại không phát hiện đối phương bỗng nhiên muốn xa lánh mình? Lập tức, trong nàng liền ủ rũ.

Hai người một trước một sau đi qua ba hoa viên, tới trong một đại trạch viện.

Cao Dật mang Vệ Lạc vào trong trạch viện này, y chỉ vào gian phòng tận một bên góc, nói: "Nơi đó vốn là khách phòng, bên trong có ba bốn phòng nhỏ, tinh xảo yên tĩnh, ta đã sai người chuyển đồ vật vào trong rồi, ngươi vừa thấy sẽ biết."

Nói tới đây, y phất tay áo chuẩn bị rời đi, được hai bước thì dừng lại, cũng không quay đầu nói: "Trong sân viện có đội xe ngựa của các vị quản sự. Lần này Mi đại gia tới Tân Điền, có thể sang xuân mới rời đi, ngươi xử trí cho cẩn thận."

Vệ Lạc vội vã đáp: "Dạ."

Nàng kinh ngạc nhìn bóng dáng vội vàng đi của Cao Dật, quyệt miệng, rầu rĩ lẩm bẩm: "Âm tình bất định, rõ là đại nam nhân mà cũng khiến người nhìn không thấu."

Vệ Lạc xoay người đi vào phòng của mình. Đúng như lời Cao Dật, đây là một sương phòng độc lập, bên trong có phòng khách, thư phòng, phòng ngủ, phòng tắm và phòng bếp. Chẳng những đầy đủ mọi thứ, mà mỗi phòng đếu được bài trí ổn thoả, phòng bếp có nồi và bếp, phòng tắm được chuẩn bị một thùng gỗ lớn, phòng ngủ có đặt một giường đá vừa phải, mặt trên phủ kín cỏ khô, được trải chiếu, chăn vải bố gấp gọn.

Vệ Lạc chỉ nhìn một cái đã cảm thấy rất vừa lòng, từ khi đến nơi này, nàng còn chưa từng ngủ qua chỗ nào tốt như vầy đâu.

Về phần thư phòng thì có hơi doạ người, bên trong tổng cộng ba chồng núi phiến trúc phải cao bằng đầu người lớn, có phiến đã cũ đầy chấm mốc, cứ như chỉ cần chạm một cái sẽ vỡ vụn. Thư phòng vốn đã lớn, so với những gian phòng khác cộng lại có khi còn lớn hơn một nửa, vậy mà trong đó đều chứa đầy phiến trúc.

Song khi Vệ Lạc nhìn thấy hết thảy, chẳng những không lùi bước lại còn cười tủm tỉm nghĩ thầm: nhiều việc cũng tốt, chỉ cẩn đoàn xe thấy được mình hữu dụng thì cuộc sống cũng sẽ tốt hơn một chút.

Nàng đóng cửa thư phòng, xoay người đi ra ngoài.

Nàng biết, đội xe ngựa có nơi riêng để dùng bữa, bụng nàng đã đói, nên thừa dịp đoàn người đang dùng bữa kiếm thứ lấp đầy bụng. Vừa nghĩ tới ăn, hương rượu thịt từ viện chính bay ra lại càng đậm. Vệ Lạc bước nhanh hơn, đi về phía tạp sự viện của đội xe ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.