Việt Cơ

Chương 34: Thiếu niên tên Tố (3)



Lần này, công tử Kính Lăng cảm thấy hứng thú!

Lần này, Vệ Lạc vừa tức vừa sợ lại khẩn trương, chỉ đành nhắm tịt hai mắt! Tố kêu tên họ nàng không nói, còn xuyên tạc nguyên ý của nàng, nghe xong lời như thế, công tử Kính Lăng sao có thể không chú ý đến mình?

Công tử Kính Lăng quay đầu, yên lặng nhìn Tố, đánh giá một hồi, hắn cười nhẹ một tiếng: "Lá gan không đủ nhưng ý chí đáng khen. Thôi được, bản công tử cho ngươi cơ hội này, ngươi đứng lên đi."

Tố mừng như điên, hắn vốn đang quỳ rạp trên đất, hiện giờ lại càng liên tục cúi mọp xuống, "Tạ công tử, tạ công tử!"

Chờ đến lúc Tố loạng choạng đứng dậy thì đã kích động đến nước mắt nước mũi đầy mặt, không chỉ là hắn, trong nhóm đồng nam không ít thiếu niên hai mắt toả sáng, kích động không thôi. Rốt cuộc cũng có một người trong bọn họ có thể đứng bên người công tử Kính Lăng, có thể được ngài ấy ban cho cơ hội!

Lúc này, giọng nói đầy từ tính của công tử Kính Lăng lại thổi qua, "Làm người thì không thể tham sống sợ chết? Ai là Vệ Lạc?"

Vèo vèo vèo vèo.

Người chung quanh Vệ Lạc đều đồng loạt tản ra, chỉ để lại mình nàng trơ trọi tại chỗ. Mặt Vệ Lạc thoắt trắng, cúi đầu, hai tay chắp lại, vô lực nói: "Tiểu nhân chính là Vệ Lạc."

Bấy giờ, các thiếu niên đều hâm mộ nhìn nàng, mặt Yêu cô trắng như tờ giấy, cả người lảo đảo lung lay như mành liễu trước gió.

Công tử Kính Lăng liếc nàng một cái, xoay người rời đi, "Ngươi cũng đi theo đi."

Vệ Lạc cúi đầu, tận đến khi hắn đã đi xa, mới giống như bỗng nhiên lấy lại tinh thần thấp giọng đáp: "Vâng."

Công tử Kính Lăng đi rồi.

Trong hoa viên lại ồn ào trở lại.

Tố lao chạy về phía trước vài bước, đột nhiên nhớ tới Vệ Lạc, vội vàng quay phắt người cầm chặt tay nàng, vội la lên: "Nhanh đuổi kịp."

Vệ Lạc thân bất do kỷ đi theo hắn, chạy chậm theo sau công tử Kính Lăng.

Tố thực khẩn trương, hắn chạy hai chân cứng ngắc, động tác kia nếu là chạy không bằng nói là kéo nàng mà vọt theo. Tay hắn nắm Vệ Lạc không ngừng run rẩy lại run rẩy.

Vệ Lạc ngẩng đầu lên, thấy hắn khẩn trương đến nỗi mồ hôi trên trán chảy ròng ròng thì không khỏi thấp giọng nói: "Không cần nhanh như thế, công tử Kính Lăng vừa rồi đã lên tiếng, cứ nán lại tự có người thu xếp cho hai chúng ta. Còn nhiều thời gian mà."

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần nhìn về phía nàng, run giọng hỏi: "Thật sao?"

"Tất nhiên!"

"Haizzzz-" Tố thở ra một hơi thật dài, cả người mềm nhũn té xuống đất. Bọn họ đang đà chạy, Tố ngã nhào ra suýt chút nữa cũng kéo Vệ Lạc lăn ra mặt đất. May nhờ Vệ Lạc mấy tháng nay luyện kiếm, thân thể đã tốt lên mới có thể đứng vững.

Tố ngã oặt trên mặt tuyết, thở hổn hển từng đợt một.

Vệ Lạc thấy trên đầu, cổ và mặt hắn ướt đầy mồ hôi như thể vừa từ trong nước vớt ra thì thầm than, không khỏi ngồi xổm xuống lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt hắn.

Nàng lau rất chậm, rất cẩn thận, động tác mang theo nữ tính dịu dàng đầy tự nhiên. Lau một hồi, nàng chợt phát hiện Tố bất động, đang kinh ngạc nhìn mình chằm chằm.

Vệ Lạc cúi đầu đối diện với hai mắt hắn, ngạc nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"

Khuôn mặt trắng nhỏ của Tố đỏ lên, hắn rũ mắt, thấp giọng nói: "Ngươi ôn nhu như vậy, chẳng trách Thành Hề lại say đắm."

Lần này Vệ Lạc lại mất hứng, nàng ỉu xìu để tay xuống, bất mãn nói: "Đừng nói tới hắn!"

Nói ra bốn chữ xong, Vệ Lạc thở dài một tiếng, nàng rất muốn chỉ trích Tố, rất muốn mắng hắn một trận! Thật vất vả mới có thể thành gã chăn trâu yên tĩnh một thời gian, thằng nhóc này chỉ một câu đã vứt nàng vào núi đao biển lửa lần nữa.

Có điều chiếu theo tình hình lúc đó, hắn cũng chỉ là vô tình, cũng là có ý tốt. Bởi thế tiếng mắng trong miệng Vệ Lạc thế nào cũng không nhảy ra được.

Lúc này, Tố nhích lại gần Vệ Lạc, dựa vào lưng nàng thấp giọng lầu bầu: "Vệ Lạc, có ngươi ở bên ta cảm thấy rất an tâm."

Hả?

Vệ Lạc quay đầu xem xét thằng nhóc này.

Bấy giờ Tố đã phục hồi hơn nửa, hắn mở đôi môi nhỏ nhắn đỏ au, cười hết sức đẹp mắt: "May mắn vừa rồi ta quýnh lên đã nhắc tới ngươi. Vệ Lạc, ngươi còn nhỏ mà sao lại thong dong bình tĩnh đến thế kia chứ?"

Vệ Lạc tức khắc suy sụp, mặt nhăn mày nhíu than thở: "Ta nảo có thong dong bình tĩnh chứ?" Trong lòng oán hận thêm một câu, "Tôi hận không thể chém một đao đá một cước thằng nhóc nhà cậu đó!"

"Ngươi có!"

Tố dĩ nhiên rất vui vẻ, hắn cười như hoa xuân, "Hai mắt ngươi luôn luôn trong trẻo, chưa bao giờ bối rối, mặc dù không nói nhiều nhưng toàn những câu đúng trọng tâm! Có ngươi ở bên, lòng ta rất thanh thản."

Vệ Lạc nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ: hiện tại mắt tôi chỉ toàn mây đen! Từ lúc bị cậu kéo vào tôi vẫn còn hoảng loạn đây này!

Thế nhưng những lời này tự nhiên nàng sẽ không nói ra.

Hai người cứ thế ngã ngồi trên mặt đường đá rợp bóng cây, ngồi trên nền tuyết, đến tận bây giờ hai chân Tố vẫn còn rất yếu, hoàn toàn không đứng dậy được. Vệ Lạc thấy thế cũng không cố ép.

Tố nhích lại gần Vệ Lạc, bỗng nhiên nói: "Vệ Lạc, ngươi hát cho ta nghe được không?"

Còn muốn tôi dỗ trẻ nữa!

Vệ Lạc ngầm liếc mắt khinh thường, thản nhiên trả lời: "Không được!"

Tố cười hì hì, nói: "Vậy ta hát cho ngươi nghe được không?"

Cái này thì Vệ Lạc có chút hứng thú, nàng gật đầu nói: "Thử hát một chút đi."

Tố lại cười hì hì, hắn hắng giọng một cái, bắt đầu ngâm nga, "Đông sơn khả thải cần, Tây sơn khả thải quyết, Nam sơn khả thải ngọc, Bắc sơn hữu thanh tuyền. Lang tòng sạn đạo lai, phù thiếp thượng vi sơn. Tương thị lưỡng lưỡng tiếu, minh nhi nhân thành tam..."

(Nghĩa: ở núi đông hái cần, núi tây ngắt dương sỉ, núi nam có thể đào ngọc, núi bắc có suối trong. Lang men theo sạn đạo (đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở) đi tới, đỡ thiếp lên núi. Nhìn nhau cả hai cùng cười, mai đây lại thành ba người....)

Tố hát thật chậm, thật chậm, giọng hát của hắn thanh thuý êm ái mà ấm nóng, tiếng ca mang khẩu âm phương nam mềm mại khôn tả. Hắn hát rất xúc động, từng câu đều nồng đượm tình cảm.

Bất giác, hai mắt Vệ Lạc đã hơi ươn ướt.

Nàng bỗng chợt hiểu ra, vì sao Tố liều mạng biểu hiện bản thân với công tử Kính Lăng như vậy. Bởi khao khát của hắn là lấy được một người vợ, nắm tay nàng đang thai nghén cùng nhau leo núi, hái rau dại, cùng nhau tươi cười hạnh phúc.

"Lang tòng sạn đạo lai, phù thiếp thượng vi sơn. Tương thị lưỡng lưỡng tiếu, minh nhi nhân thành tam..."

Tiếng ca bay xa, ôn nhu, ngọt ngào, mang hương vị đặc trưng của vùng Giang Nam, Vệ Lạc lắng nghe mà lòng cay cay, cổ họng nghẹn ngào.

Nguyện vọng này quá đỗi giản đơn, mà sao trong tiếng ca kia lại mang theo vui mừng mãnh liệt, khát khao cháy bỏng như thế? Đây rõ ràng chỉ là một ước muốn mỗi người vươn tay là có, vì sao hắn lại tỏ ra vui mừng kịch liệt như mê như say đến thế?

Tố một lần lại một lần lặp lại bốn câu cuối, Vệ Lạc đắm chìm trong tiếng ca, rốt cuộc không tự chủ được cũng xướng theo, hai giọng hát thanh thuý đan xen vào nhau, tan vào những bông tuyết bắt đầu phiên tán trên không trung bay đi rất xa, rất xa...

Mùa đông giá rét, trên mặt đất băng lạnh thấu xương. Chờ Tố hồi phục được chút sức lực, hai người liền đứng lên, giúp đỡ lẫn nhau tiến về phía trước. Nói vậy nhưng đương nhiên thực tế chỉ có Vệ Lạc đỡ Tố.

Tố vừa đi vừa cười ngây ngô đến hài lòng, "Vệ Lạc, hiện giờ ta không phải đồng nam nữa!"

"Ừ."

"Vệ Lạc, tuy ta không có tài, nhưng ta sẽ rất chăm chú rất nghiêm túc làm việc. Đến một ngày ta kiếm đủ tiền sẽ trở về quê nhà, cưới một cô nương một lòng yêu thương, từ nay về sau ta đốn củi, nàng ở nhà chuẩn bị cơm nước, chỉ là con cái sẽ hơi bướng bỉnh, nàng ấy chắc phải vất vả chăm sóc."

"Ừ."

"Vệ Lạc, cô nương ta thích, không cần phải xinh đẹp, chỉ cần có một đôi mắt đen láy sáng ngời là đủ." Hắn nói tới đây, đột nhiên xoay đầu làm mặt quỷ với Vệ Lạc, "Giống đôi mắt của Vệ Lạc cũng không tệ. Haiz! Hay Vệ Lạc ngươi làm nữ nhân đi, ta cưới ngươi luôn!"

Tố láu cá cười một lúc xong, cũng không đợi Vệ Lạc kịp phản ứng đã chạy đi mất. Tận đến khi hắn chạy được vài chục bước Vệ Lạc mới phát giác thằng nhóc này sớm đã hồi phục. Thế mà hắn dám bắt mình đỡ! Đúng là đồ đểu giả mà!

Tố vừa chạy vừa ngoái ra sau nhìn Vệ Lạc, thấy nàng bị mình so với nữ nhân cũng chẳng nổi giận thì không khỏi dừng bước lại, nghiêng đầu cười tít mắt chờ nàng. Hoa tuyết bay tới tấp, khắp nơi phủ một màu trắng xoá, giữa khung cảnh bạc trắng ấy, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn hồng hào, mềm mại vô ngần kia, lại thêm chiếc mũ thẳng thớm và đôi mắt kiên định lại càng tăng hơn một phần thanh diễm của thiếu niên, động lòng người khó tả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.