Cô bé thừa hưởng nét đẹp của cả Kính Lăng và Vệ Lạc, xinh xắn như một tiên đồng. Dĩ nhiên, vẫn chưa thể so sánh với vẻ yêu nghiệt của Hoa ca ca.
Hoa lúc này đã hơn bốn tuổi, càng lớn càng giống Kính Lăng. Vẻ tuấn tú của Kính Lăng kết hợp với nét đẹp của Vệ Lạc khiến cậu bé trở thành tâm điểm chú ý mỗi khi xuất hiện. Nếu không phải là còn quá nhỏ, cậu bé hoàn toàn có thể lấn át cả phụ mẫu.
Nhìn Hoa, Kính Lăng có chút phiền lòng. Trong mắt hắn, bậc nam nhi phải mạnh mẽ, can trường như hổ như báo. Nhưng tam nhi tử này, giờ đã đẹp hơn cả Nghĩa Tín quân năm xưa, lớn lên biết ra sao?
Nhưng hắn cũng không quá bận tâm, nhi tử hắn, công tử nước Tấn, đẹp thì đã sao? Đẹp hơn cả người xưa thì đã sao? Ai dám bắt nạt?
Mặc dù vậy, hắn vẫn phải suy tính trước sau.
Sư phụ của Hoa là Dược công, không giống như Thành Sư và Nhuận, Hoa vừa tròn bốn tuổi đã bắt đầu luyện tập kiếm thuật. Nếu không phải còn quá nhỏ, Kính Lăng đã muốn tống cậu bé vào quân đội rồi.
Sau nửa năm học kiếm thuật với bốn vị sư phụ, Hoa đã có chút tiến bộ.
Hôm đó là một ngày nghỉ hiếm hoi của Kính Lăng. Hắn ôm con gái ngồi cạnh ba nhi tử và Vệ Lạc dùng bữa tối.
Ăn xong, cả nhà cùng nhấm nháp mơ chua, tận hưởng sự an tĩnh trong ánh nắng chiều thu dịu dàng.
Kính Lăng quay sang Vệ Lạc, thở dài: "nước Ngô dụng binh còn vô sỉ hơn Sở, thủ đoạn tàn độc, quỷ kế không đếm xuể."
Hắn ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Dân Sở chịu khổ, thường tự cảm thán: Nếu Tấn phu nhân ở Sở, ắt có thể khắc chế Ngô. Tiểu Nhi, sau trận chiến năm xưa với Sở, cả thiên hạ đều biết Vệ Lạc nàng am hiểu âm mưu dương sách."
Vệ Lạc cười xinh đẹp.
Nàng nhấp môi nói: "Chiến tranh là bất hạnh. Ta chỉ mong được ở bên phu chủ cùng các con."
Đây là lời nói thật lòng của nàng. Năm tháng trôi qua, nàng càng ngày càng không thích xuất hiện trước đám đông, không muốn dính líu đến máu tanh. Nếu không bị ép buộc, nàng đã chẳng phải trải qua những phong ba bão táp đó. Hiện tại lười nhác, là bởi vì nàng đã tìm thấy bình yên trong tâm hồn.
Nàng vừa dứt lời, Thành Sư bên cạnh lên tiếng: "Phụ Hầu, con vẫn luôn không hiểu. Kẻ mạnh làm vua hay người có đức làm vua?"
Kính Lăng nhíu mày.
Vệ Lạc liếc nhìn Kính Lăng, rồi quay sang Thành sư: "Con trai, thời thế đổi thay, xưa đâu bằng nay. Xưa kia thiên hạ thuộc về người có đức. Nhưng..." Nàng dừng lại, cảm nhận được Kính Lăng đang nhìn mình chằm chằm, biểu cảm bực bội.
Vệ Lạc mím chặt môi, chậm rãi nói tiếp: "Nhưng lòng người dễ thay đổi. Mấy năm trước, nước Sở dùng mưu hèn kế bẩn dễ dàng đánh bại quân đội bách chiến bách thắng của phụ Hầu con. Nếu không nhờ mẫu thân dùng âm mưu dương sách đối phó, lấy chính đạo đánh trả, chưa biết kết quả ra sao."
Nàng nói tới đây, Kính Lăng trầm tư.
Vệ Lạc nói tiếp: "Mấy năm nay, Ngô và Tần mỗi khi xuất binh đều dùng mưu hèn kế bẩn. Xưa kia, hai bên giao chiến sẽ không giẫm đạp lên ruộng tốt của nhau. Nay nước Tần lại lấy đầu phụ nhân, hài nhi và lão phụ yếu đuối của địch thủ để tính công trạng, thật tàn bạo đến rợn người."
Nàng ngẩng đầu, nhìn Kính Lăng rồi quay sang Thành Sư, nghiêm túc nói: "Mẫu thân cho rằng, hai nước giao chiến, nếu đối phương quang minh chính đại, ta cũng quang minh chính đại nghênh chiến. Nếu đối phương dùng mưu hèn kế bẩn, ta cũng lấy quỷ kế mà đối phó. Con vừa hỏi, kẻ mạnh làm vua hay người có đức làm vua. Mẫu thân cho rằng, bậc quân vương cần có đức, nhưng sức mạnh và mưu trí cũng không thể thiếu."
Lời Vệ Lạc vừa dứt, Thành Sư trầm ngâm suy nghĩ.
Kính Lăng vẫn như cũ nhíu mày.
Vệ Lạc biết những lời mình nói đã đi ngược lại tư duy thường thấy của Kính Lăng, hẳn là hắn khó mà chấp nhận. Nhưng với tính cách của hắn, chỉ cần suy nghĩ một chút, hắn sẽ hiểu và đồng tình với những gì mình nói.
Bữa cơm trở nên yên tĩnh hơn khi Kính Lăng và Thành Sư đều chìm trong suy tư.
Bỗng nhiên, thanh âm non nớt của Hoa vang lên: "Con thích mẫu thân múa kiếm."
Cậu bé chớp đôi mắt mặc ngọc nhìn phụ thân đầy mong đợi, cường điệu nói: "Con muốn học kiếm thuật của mẫu thân."
Kính Lăng chưa kịp trả lời, Vệ Lạc đã tỏ vẻ kinh ngạc, nàng nhìn gương mặt xinh đẹp của Hoa, cười khanh khách: "Hoa bảo bối, cuối cùng con cũng muốn chơi với mẹ rồi, tốt quá, tốt quá."
Tiếng cười của nàng còn chưa dứt, Kính Lăng đã lên tiếng: "Tại sao Hoa phải học kiếm thuật với mẫu thân?"
Hoa nhìn mẫu thân rồi nhìn phụ thân, đôi môi nhỏ mím lại, không nói gì.
Vệ Lạc vội quay lại, trừng mắt nhìn Kính Lăng: "Hoa tinh mắt lắm, biết kiếm thuật của mẹ là độc nhất vô nhị."
Kính Lăng nhìn nàng, thản nhiên nói: "Hoa là công tử nước Tấn, bên cạnh lúc nào cũng có cao thủ bảo vệ, kiếm thuật giỏi đến mấy thì có ích gì? Ta muốn nó học kiếm để rèn luyện khí chất mạnh mẽ của bậc trượng phu. Hừ, học theo nàng thì hỏng."
Lời Kính Lăng vừa dứt, Vệ Lạc rầu rĩ chu miệng nhỏ. Còn Hoa thì cúi đầu, hàng mi dài chớp chớp như sắp khóc.
Kính Lăng thấy nhi tử cúi đầu không nói, nhưng tư thái vẫn toát lên vẻ đẹp mỹ lệ động lòng người, càng thêm bực bội. Hắn nhíu mày, khẽ hừ một tiếng.
Tiếng hừ tuy nhẹ nhưng lạnh lùng, khiến một người giật mình.
"Oa!" Tiếng khóc của tiểu công chúa trong lòng Kính Lăng vang lên.
Kính Lăng ở nơi đó ôn nhu dỗ dành nữ nhi, trong khi ba nhi tử của hắn đều trừng mắt lặng lẽ nhìn. Ánh mắt của bọn họ tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Vệ Lạc vừa ngẩng đầu lên, liền đón nhận ánh nhìn của ba đôi mắt đó.
Nhìn một hồi, nàng cũng cảm thấy đố kỵ. Nàng quay đầu, mở to đôi mắt mặc ngọc trừng Kính Lăng.
Kính Lăng ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Lạc bẹp miệng, không kìm được uỷ khuất mà khóc: "Ba tên tiểu tử này, ta cung cung kính kính đối đãi như khách quý, ta cưng chiều bọn chúng, e sợ chúng có điều không vui. Thế nhưng, tại sao bọn chúng lại tôn kính chàng như vậy, mà đối với ta, mẫu thân của chúng lại như không có gì?"
Vệ Lạc vừa khóc vừa làm bộ làm tịch, cúi đầu lau khóe mắt bằng tay áo.
Nhìn thấy bộ dáng đó của nàng, giữa mày Kính Lăng giật giật.
Chân mày Thành Sư cũng giật giật.
Nhuận dứt khoát nhảy xuống sập, chạy ra phía ngoài.
Hoa nhìn nhìn phụ thân, nhìn nhìn mẫu thân, thanh âm nũng nịu nói: "Hoa nhi thích mẫu thân, mẫu thân, dạy Hoa nhi kiếm thuật đi."
Tiếng Hoa vừa dứt, ba thanh âm đồng thời vang lên. Kính Lăng trừng mắt Hoa, quát: "Còn nhỏ, sao đã học nói lời xảo trá?"
Vệ Lạc ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn tam nhi tử, vẻ mặt ủy khuất, "Hoa Nhi đang lừa mẫu thân."
Thành Sư bước xuống sập, nắm tay đệ đệ, nhíu mày nghiêm nghị nói: "Hoa Nhi, với trí tuệ của mẫu thân và sự tinh anh của phụ thân, lời của đệ phải chia làm hai lần mà nói. Đệ hôm nay nói trước nửa phần, buổi tối lại nói nửa phần sau. Như vậy, mẫu thân chắc chắn sẽ mắc mưu."
Nghe lời này, Vệ Lạc tức giận đến mức mặt tái xanh, nàng không còn khóc nữa, lớn tiếng phản bác: "Nói bậy! Mẫu thân sao có thể mắc mưu?"
Kính Lăng cũng nghiêm nghị nói: "Thành Sư, con là đại ca, sao lại giáo dục đệ đệ như vậy?"
Hai phu thê một bên om sòm, trong khi tiểu công chúa trong lòng Kính Lăng lại gân cổ lên khóc. Trong khoảng thời gian ngắn, cả đại điện trở nên náo nhiệt phi phàm.