Việt Cơ

Chương 381: Phiên Ngoại Cuối Cùng Kiếp Trước Kiếp Này (Hoàn toàn văn)



Edit: Frenalis

Tin dữ về trận động đất kinh hoàng cướp đi sinh mạng cha mẹ ập đến khi Vệ Lạc vẫn đang mải mê đọc sách ở trường. Sống mà như đã chết, trong một buổi leo núi cùng lớp, nàng nhìn mây mù bao phủ chân núi, bỗng dưng khao khát được gieo mình xuống đó.

Nhưng nàng đã kìm lại. Nàng nhận ra mình không thể yếu đuối!

Ngay khi vừa quay bước trở về, một lực hút mạnh mẽ bất ngờ kéo nàng ngã ngửa...

Vệ Lạc rơi vào một giấc mộng dài đằng đẵng.

Trong mộng, cha mẹ vẫn còn, gia đình vẫn còn, nàng sống lại từng khoảnh khắc chân thật và tươi đẹp, từ thuở bé thơ cho đến rung động đầu đời.

Trong mộng, nàng ngủ một giấc say nồng.

Cho đến khi bị đánh thức bởi một tiếng gọi, cho đến khi nàng mở mắt ra. Nhưng tỉnh giấc lần này, nàng đã không còn là chính mình.

Nàng gặp nam nhân tuấn mỹ nhưng đáng sợ ấy.

Sau đó, may mắn được cứu sống, nàng bắt đầu cuộc chiến sinh tồn ở thế giới xa lạ này.

Rồi nàng yêu người nam nhân từng muốn giết nàng, và nam nhân ấy cũng yêu nàng.

Cho đến giờ, Vệ Lạc chưa từng nghĩ sẽ nói với hắn rằng mình đến từ một nơi khác, nàng không thể mở lời.

Dù hắn yêu nàng sâu đậm đến nhường nào, dù nàng đã có bao nhiêu bản lĩnh đi nữa.

Thân phận cô hồn nơi đất khách, nàng sẽ mãi mãi chôn giấu. Nàng định sẽ quên đi hoàn toàn gốc gác của mình, mãi cho đến khi nhắm mắt xuôi tay sẽ không nói với ai về điều này.

Có lẽ vì quá yêu, nên mới sợ hãi, nên mới bất an, nàng sợ người nằm bên cạnh sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn quỷ thần.

Có lẽ vì không cần thiết, đời người ai cũng có bí mật, hoặc tâm sự thầm kín không thể nói ra. Nói hết mọi chuyện với người mình yêu, thật ra chẳng ích lợi gì. Hiện tại mọi thứ đều tốt đẹp, hà cớ gì phải khơi lại quá khứ?

Tất nhiên, Vệ Lạc cũng biết Kính Lăng luôn hoài nghi nàng.

Sự hoài nghi ấy sẽ theo hắn suốt đời.

Hắn biết, Tứ công chúa vốn là đứa trẻ bị bỏ rơi trong thâm cung. Những đứa trẻ như vậy thường không biết chữ. Thế nhưng, Vệ Lạc không chỉ biết chữ mà còn có hiểu biết sâu sắc về nhiều sự việc trên trời dưới đất. Chẳng lẽ trên đời này thực sự có người sinh ra đã hiểu biết mọi thứ?

Hắn càng muốn biết, năm đó, nữ nhân yếu đuối bị hắn dẫn quân vây sát đã sống lại như thế nào? Hắn biết rõ trên thế giới này không chỉ có kẻ mạnh, nô lệ, thương nhân, mà còn có cả dã thú ăn thịt người, có những bộ lạc phải đi khắp nơi cướp đoạt nữ tử mới có thể duy trì nòi giống.

Trong hoàn cảnh đầy hiểm nguy như vậy, nữ nhân tay trắng yếu ớt năm nào đã sống sót từng bước ra sao?

Hắn thực sự rất muốn biết, nhưng hắn không hỏi, không hỏi Vệ Lạc, cũng không hỏi bất kỳ ai khác. Năm đó, hắn đã giết sạch những người bên cạnh nàng, suýt nữa thì giết cả nàng. Hiện tại nàng vẫn ở bên hắn, vẫn yêu hắn, vậy là đủ rồi. Hắn không muốn truy cứu quá khứ, sợ rằng việc đó sẽ khiến phụ nhân của hắn nhớ lại nỗi hận thù mà rời xa hắn.

Nhưng hắn cũng mơ hồ đoán ra rằng năm đó Vệ Lạc hẳn đã được một Mặc Ẩn cứu sống, có lẽ chính là Ân Duẫn, bằng không nàng đã không học được thuật dịch dung của phái Mặc Ẩn.

Trăng sáng trên cao.

Vệ Lạc tựa vào cánh tay hắn ngủ say sưa, hàng mi dài khẽ chớp động.

Khóe miệng nàng hơi cong lên như đang mỉm cười, cũng như đang nghĩ ra một mưu kế tinh quái nào đó.

Đây là phụ nhân của hắn.

Phụ nhân đã chung sống với hắn bao năm, mà hắn vẫn không thể hiểu hết, không thể nhìn thấu. Đôi khi Kính Lăng thậm chí nghĩ, có lẽ chính vì hắn không thể nhìn thấu nàng, nên bao năm qua hắn vẫn không thể chán nàng, vẫn luôn tò mò và chú ý đến mọi điều về nàng.

Phụ nhân này như một dòng suối sâu thoạt nhìn trong vắt, nhưng nhìn kỹ lại thấy thăm thẳm vô cùng. Trong sự thăm thẳm ấy vẫn giữ được vẻ trong trẻo. Sự trong trẻo ấy khiến hắn cảm thấy mọi thứ về nàng đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, nhưng ngay khi cảm giác tự mãn ấy vừa xuất hiện, nàng lại cho hắn thấy sự sâu thẳm của mình, hắn lại khám phá ra một khía cạnh khác của nàng.

Hắn mãi mãi không thể nhìn thấu nàng. Tất cả những nữ nhân khác trên thế gian, trước mặt nàng đều trở nên tầm thường. Hoặc là nông cạn, hoặc là quá hoa mỹ, hoặc là quá mưu mô, hoặc là không đồng nhất giữa trong và ngoài.

Trên thế gian này, chỉ có nàng, chỉ có nhi tử của hắn, là khác biệt, là duy nhất.

Lúc này đây, nàng dịu dàng ngoan ngoãn, chiếc cổ trắng ngần, dường như chỉ cần bóp nhẹ một cái sẽ biến mất khỏi thế gian này.

Nghĩ đến đây, Kính Lăng siết chặt hai tay ôm nàng gần hơn, sát vào mình hơn. Cho đến khi trái tim nàng áp vào trái tim mình, Kính Lăng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa ôm chặt nàng, hắn lại cười khổ, bất lực đập tan những suy nghĩ viển vông của mình: Người phụ nhân trong vòng tay hắn là tông sư đáng sợ nhất thiên hạ, là Vệ Lạc với võ công vượt xa tất cả các tông sư khác. Làm sao hắn có thể nghĩ nàng yếu đuối mong manh chứ?

Vệ Lạc trong giấc ngủ, đôi môi anh đào khẽ mấp máy, nàng xoay người trong vòng tay hắn, úp mặt vào ngực hắn để thở.

Chỉ cần che đi một chút như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã ửng hồng, như hoa đào tháng ba, xinh đẹp tuyệt trần.

Kính Lăng nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ.

Hắn cúi xuống, khẽ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng.

Hương thơm ngọt ngào lan tỏa.

Vừa khi Kính Lăng đặt nụ hôn xuống, một thanh âm trong trẻo, non nớt vang lên từ bên cạnh, "Ổn công, người từng nói: Thương Trụ mất nước vì mê đắm sắc đẹp của Đát Kỷ, Chu U Vương loạn lạc vì Bao Tự họa nước. Ta thấy phụ Hầu ngày ngày chìm đắm trong sắc đẹp của mẫu thân, chẳng phải nước Tấn sẽ loạn sao?"

Nụ hôn của Kính Lăng khựng lại.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn nhanh chóng sa sầm.

Lúc này, Vệ Lạc trong lòng hắn khẽ chớp hàng mi dài, từ từ mở mắt ra.

Hai người cùng quay đầu, nhìn về phía bóng dáng đứa trẻ chín tuổi đang đứng bên ngoài cửa phòng cách họ hai mươi bước, đã cao gần bằng Ổn công.

Đứa trẻ chín tuổi này, tuy còn nhỏ nhưng đã có vài phần tuấn tú cao lớn của một thiếu niên, đang mở to đôi mắt mặc ngọc giống hệt mẫu thân, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng với vẻ mặt vô cảm.

Ổn công thấy vậy, ho nhẹ một tiếng rồi vội vàng kéo tay cậu bé lùi lại. Vừa lùi, ông vừa thấp giọng hỏi: "Theo đại công tử thấy, nước Tấn không loạn là vì sao?"

Thanh âm non nớt của cậu bé vang lên, "Vì mẫu thân ta quá hiền lương."

Ổn công vui mừng nói: "Hay lắm!"

Vệ Lạc nghe vậy cũng mỉm cười xinh đẹp, quay sang nháy mắt với Kính Lăng, khẽ nói: "Tiểu tử này cũng hiểu chuyện đấy chứ."

Lời nàng vừa dứt, giọng cậu bé lại vang lên, "Cũng vì phụ hầu ta tài giỏi hơn người, công tư phân minh."

Lời vừa nói ra, sự u ám trên khuôn mặt tuấn tú của Kính Lăng lập tức tan đi hết.

Ngay khi hai phu thê đang rất hài lòng, thanh âm cậu bé đột nhiên cao lên, lanh lảnh truyền đến: "Ta vừa nói vậy, mẫu thân nhất định vui, phụ Hầu cũng sẽ hài lòng. Ta vừa mới khiến hai người tức giận, giờ lại khiến hai người vui vẻ. Ổn công, tài trí của ta thế nào?"

Vệ Lạc và Kính Lăng nghe thấy lời tuyên bố đầy tự hào của đại nhi tử, sắc mặt cả hai đều thay đổi, tức giận đến mức không nói nên lời...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.