Việt Cơ

Chương 41: Đêm dài ai nhiễu mộng đẹp



Quả đúng như Tố dự đoán, chưa đến một chốc lại có một thực khách yêu cầu bọn họ quét tuyết, mà tuyết lúc này vừa rơi một lát, không trung vẫn còn u ám một vùng.

Hai người không còn cách nào, lại bắt đầu quét tuyết.

Quét cho tới tận bữa tối, cả hai lại bị thực khách kêu đi dọn dẹp thư phòng. Dọn sạch thư phòng thì trời đã tốt, nơi nơi bập bùng ánh đuốc, sênh nhạc không ngừng.

Khi Tố còn đang lề mề trước thư phòng nghe các thực khách trò chuyện, Vệ Lạc đã giấu kiếm gỗ trong tay áo, chạy về phòng ở.

Hiện tại Vệ Lạc có hơi hối hận, nàng hối hận kiếp trước khi còn học sinh lại chưa hề tìm tòi một chút liên quan đến kiếm thuật và võ thuật Trung Hoa, cho dù hoàn toàn mù tịt, thường ngày đi khiêu vũ cũng tốt, chí ít sẽ có kinh nghiệm làm sao để nâng cao độ nhanh nhẹn của cơ thể. Aiz, hiện tại chỉ có thể một lần lại một lần máy móc tập động tác bổ, đâm, chém vát.

Nàng một lần lại một lần đâm, chém đến sợi tơ. Nàng thủ thế như núi, trầm ổn mà mạnh mẽ, mũi kiếm còn cách sợi tơ hơn mười tấc mà nó đã bị thổi mạnh ra xa.

Mắt thấy sợi tơ đang bị thổi ra, Vệ Lạc vừa ẩn vận phương pháp hô hấp vừa thầm nghĩ: nếu một kiếm này khiến sợi tơ hết lung lay rồi đứt, vậy nhất định cũng có tiến bộ.

Nàng vừa nghĩ đến đây, luồng nhiệt nơi ngực bụng lại xuất hiện, mà lúc này khi nó tràn qua, gần như đột nhiên, nàng cảm thấy toàn thân thư thái, cả người như đang ngâm trong suối nước nóng, lại như đang sưởi nắng dưới mặt trời ấm áp ngày xuân, thoải mái làm nàng muốn r3n rỉ!

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, luồng nhiệt kia chợt loé lên, lần đầu tiên trong đời Vệ Lạc cảm giác được luồng nhiệt này mang đến kh0ái cảm cực hạn, đột nhiên, nàng xuất kiếm gỗ "vù" một cái kéo thành một tia sáng nhỏ óng ánh nhạt! Tia sáng kia chỉ chớp qua, đã khiến sợi tơ vừa bị thổi tung đứt thành hai!

Sợi tơ bay lên rồi rơi xuống.

Vệ Lạc trợn to mắt, ngốc trệ nhìn sợi tơ đang bay xuống kia!

Một lát sau, nàng lại cúi đầu, ngốc trệ nhìn kiếm gỗ trong tay mình!

Nhưng đang lúc xuất thần, nàng lại phát hiện luồng nhiệt chỗ ngực bụng kia cũng không biết mất như ngày thường, nó vẫn nằm ở dưới rốn, cuộn thành một viên nhỏ ấm áp, thỉnh thoảng lại hơi nhảy lên mấy lần!

Nó vẫn còn đó!

Quá tốt rồi, nó vẫn còn!

Vệ Lạc mạnh mẽ đ è xuống tâm tình mừng rỡ như điên, lần thứ hai nhấc kiếm gỗ lên, bình tĩnh lại tinh thần, một kiếm lại một kiếm đâm ra.

Nàng sợ luồng nhiệt kia biết mất nên nghĩ không ngừng luyện tập có lẽ sẽ lưu nó lại được thêm một lúc. Quả nhiên, một canh giờ trôi qua, Vệ Lạc đã mồ hôi như mưa, mà bên ngoài truyền đến tiếng bước chân "cộp cộp", chắc là Tố về, mà luồng nhiệt kia vẫn chưa biến mất.

"Két" một tiếng, Tố đẩy cửa phòng ra, hắn nhìn một cái đã thấy Vệ Lạc đang đứng trong phòng nghiêm túc khua kiếm gỗ. Vừa thấy nàng Tố không kiềm được nở nụ cười, hắn hé miệng định gọi nàng thì bỗng nhiên nhớ ra Vệ Lạc luyện kiếm xưa nay chẳng để ý đến ai, liền ngậm miệng, im lặng đi tới một bên giường chuẩn bị ngủ.

Một đêm này, Vệ Lạc luyện rất lâu, nàng vừa chậm rãi, vừa trầm ổn dựa theo phương pháp hô hấp mà múa kiếm, nàng vẫn chưa hề dừng lại.

Cũng không biết qua bao lâu, tận lúc bên ngoài truyền đến tiếng gà gáy, tay Vệ Lạc mềm nhũn, kiếm gỗ rơi bịch trên mặt đất.

Nàng đưa tay chống vách tường ổn định thân thể đang lảo đảo, nhắm hai mắt dùng phương pháp hô hấp điều tức như cũ. Tới một phút sau nàng mới mở mắt ra lần hai.

Mãi đến giờ mà luồng nhiệt kia vẫn còn!

Vệ Lạc vui mừng thầm nghĩ, có thể luồng nhiệt này sẽ không biết mất đâu.

Ôm ấp vui mừng và chờ mong, Vệ Lạc hết sức mệt mỏi ôm áo gai, lần thứ hai trốn đến trong góc tối qua dùng tuyết lau chùi thân thể.

Cũng không biết tại sao, lần này lau người Vệ Lạc lại phát hiện không lạnh giá thấu xương giống lần trước.

Mãi cho đến khi Vệ Lạc tắm rửa sạch sẽ nằm dài trên giường, khối khí ấm áp vẫn nằm dưới rốn nàng, chỉ có điều bây giờ nó đã yên tĩnh một chút.

Vệ Lạc điều hoà hô hấp xong, từ từ chìm vào mộng đẹp.

Có cảm giác nàng ngủ đến rất thoải mái, cho dù thời khắc mơ mơ màng màng, trái tim nàng cũng nhớ kỹ sự vui sướng này, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khanh khách

Trong bóng tối, một ánh mắt sáng người nghe thấy tiếng cười nhẹ này thì nghi hoặc nhíu nhíu mày, sau đó lại nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.

Vệ Lạc ngủ rất say, rất sâu.

Trong giấc mơ, mang máng rằng nàng đang múa ở hoa viên thì bỗng nhiên nó biến mất, sau đó, nàng phát hiện một ngọn núi ập xuống mình, đảo mắt đã nặng nề đè nàng xuống dưới.

Ư...Vệ Lạc không thoải mái kêu khẽ một tiếng, uốn éo người muốn tránh xa ngọn núi kia. Nàng vừa động, gần như đột nhiên, một hơi thở nam tính xa lạ mãnh liệt thấm vào chóp mũi nàng, nàng bỗng giật mình tỉnh lại!

Vệ Lạc vừa mở mắt, liền đối diện với một đôi mắt sáng rực trong bóng tối!

Có người!

Có người đang đè lên người mình!

Vệ Lạc kinh hãi đến biến sắc, nàng trừng lớn hai mắt, miệng há ra chuẩn bị kêu cứu, nhưng miệng vừa mở, một bàn tay liền đưa qua vững vàng che mất.

"Ưm..."

Bị che miệng, cơ thể bị ép của Vệ Lạc bất an vặn vèo, hai mắt nàng mở thật lớn, nét mặt kinh hãi.

Trong lúc nàng hết sức sợ sệt hoang mang, tên khốn đang ép trên người nàng, che miệng nhỏ của nàng mở miệng, cho dù chỉ có ánh tuyết bên ngoài chiếu lên nhưng người đang cười hì hì lộ rõ hàm răng trắng bóc cũng khiến Vệ Lạc kinh hoàng.

(1)

"Ấy! Chớ hoảng, chớ hoảng, tiểu nhi, là ta, là ta Thành Hề."

"Ưm ưm ưm..."(tác giả phiên dịch: đương nhiên là ngươi! Trừ ngươi là tên bụng đói ăn quàng khốn nạn, còn kẻ nào mắt không chớp nhìn chằm chằm ta vừa đen tối vừa mạo phạm.)

Vệ Lạc căm hận, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Thành Hề, nếu như trong tay có kiếm, nàng phải đâm hắn mười bảy mười tám lỗ thủng mới được!

Thành Hề cự ly gần đối diện đôi mắt sáng phừng phừng lửa hận của nàng, cười khà khà, bản mặt ch ảy nước miếng nói: "Tiểu nhi, hai ngày nay ngươi có nhớ ta không?"

Vệ Lạc đảo mắt liếc một cái: hiển nhiên là không.

Thành Hề thấy nàng khinh thường, tự nhiên cười vô cùng càn quấy, "Ta biết tiểu nhi ngươi sẽ không nhớ ta, nhưng chẳng biết sao ta lại càng ngày càng nhớ đến ngươi?"

Hắn thẳng thắn, không chút chậm trễ nói ra đăm chiêu trong lòng xong, đột nhiên chớp mắt vài cái, lại nhếch miệng cười lớn với Vệ Lạc, áp sát nàng thấp giọng nói: "Chập tối dùng cơm thì ta nghe người ta nói, mông ngươi chắc chắn vừa đen vừa lép, ta mà nhìn sẽ sinh lòng phiền chán. Con bà nó, cũng không biết tại sao, nghe xong lời kia, trong đầu ta tràn ngập bóng hình ngươi, khà khà, vì lẽ đó thửa dịp trực đêm nơi này ta bèn mò tới. Haiz, tiểu nhi, lần này ta nhất định phải xé quần áo ngươi ra, ngửi xem mông ngươi có hương thơm gì không! Bằng không nơi kia làm sao lại khiến ta ngày đêm tương tư, trằn trọc không quên?"

Thành Hề nói tới đây, một tay vẫn che miệng Vệ Lạc, bàn tay lớn khác đang đè hai tay nàng liền dời xuống phía dưới, muốn c ởi quần áo nàng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.