Việt Cơ

Chương 6: Nắm rõ thuật dịch dung



Quan đạo dài đằng đẵng, từng bước đi của Vệ Lạc đều cảm giác thân thể này lực bất tòng tâm, gan bàn chân của nàng từ hôm qua đã nảy bọt nước.

Quan trọng nhất là Vệ Lạc không biết mình phải đi về đâu. Cho dù trăm cay nghìn đắng vào được thành, nàng cũng có khả năng gì chứ?

Vệ Lạc nhíu mày, tự giận bản thân, trời không tuyệt đường người, trên người ta đây chẳng phải còn chút tiền sao? Có lẽ có thể làm ăn nhỏ.

Làm ăn nhỏ à? Dù rằng thời đại học mình chỉ là con mọt sách, chưa từng lăn lộn trên xã hội, cũng chưa buôn bán làm ăn bao giờ. Song sống ở thời đại bùng nổ thông tin, hẳn là cũng biết vài thứ hữu ích. Ừ, cứ thế đi, đến lúc đó rồi hẵng xem có thể buôn bán gì không.

Đất Sở nóng ẩm nhiều mưa nhiều đồi núi, tuy quan đạo này khá hẹp chỉ đủ chạy một xe ngựa, do mưa xối thường xuyên mà mặt đường biến thành bùn vàng, khiến người đi đường hay lọt ổ gà, chỗ cao chỗ thấp. Đây vốn là quan đạo hay có xe ngựa chạy qua nên có thể thấy mấy ổ gà người đi đường mới lấp.

Mà hai bên quan đạo, cây cối đặc biệt xanh tốt, đặc biệt vắng vẻ. Vệ Lạc vừa nhấc đầu, lọt vào tầm mắt là đại thụ phải bốn năm người ôm mới xuể, còn sâu trong cánh rừng kia thì toàn những đại thụ chọc trời.

Cây lớn cỏ xanh, gió thổi qua mang theo bầu không khí tươi mát ướt át xông vào mũi.

Tâm trạng nặng nề từ lúc Vệ Lạc quyết định tới thành trì phía trước rốt cuộc cũng hơi thả lỏng một chút. một bên nàng ngẩng đầu nhìn mảng xanh um tươi tốt, liếc mắt trông ra chỉ thấy núi non nhấp nhô cùng rừng cây vô biên, một bên thầm nghĩ: người phụ nữ kia nói hai ba mươi dặm phía trước có người sống, đoạn đường thế này có thể đi một mạch, không bằng bây giờ nhân cơ hội học thêm chút thuật dịch dung. Nếu tới nơi rối mà người ta vẫn nhìn ra mình là nữ nhân thì đúng là quá thảm.

Nghĩ đến đây, nàng xoay người đi vào sâu trong rừng cây.

Thời đại này rừng cây vô cùng nguyên sơ, từng đám cây cối cao lớn, thỉnh thoảng lại bắt gặp một con thỏ, thổ cẩu và rắn chui ra, làm Vệ Lạc sợ đến mức toát mồ hôi lạnh khắp người.

Thế nhưng đi chưa được hai trăm thước, Vệ Lạc tìm thấy khoáng vật thực vật mà trên thẻ tre yêu cầu, lại đi thêm ba trăm thước, chợt Vệ Lạc phát hiện, mọi thực vật khoáng vật ghi trên thẻ tre đều có ở đây, lập tức nàng vui mừng khôn xiết.

Vốn Vệ Lạc cũng bất ngờ, thân thể này của nàng là một cô nương yếu đuối, lại có thể nhận biết mười vật và khoáng vật cần gieo trồng theo yêu cầu của thẻ tre, tất nhiên là ở thế giới này chúng đều được sử dụng rộng rãi ai cũng biết. Lại nói người ở thời này sau khi gặp vật hữu dụng cũng rất ít khi tiến hành gia công xử lý, phần lớn đều mang nguyên si ra chợ bày bán, thế này càng có lợi để nàng phân biệt.

Vệ Lạc vui mừng đều lấy mỗi thứ một ít rồi ra khỏi rừng cây, vừa đi vừa làm thử thuật dịch dung trên thẻ tre.

Biện pháp trên thẻ cực kỳ đơn giản, đều là dùng hai ba vật phẩm nghiền nát, hoặc dùng đơn hoặc dùng hỗn hợp.

Phụ nữ đều tràn đầy tinh lực đối với mấy chuyện hoá trang giả dạng kiểu này, dùng một ngày Vệ Lạc đã thử ra được hai biện pháp dịch dung hữu hiệu. Đặc biệt là loại hai dùng một loại mực tím bôi lên mặt, sau khi bôi bên trên gò má, trước mắt và sau khoé mắt, lại khiến cho mặt nàng có vẻ hẹp dài, ánh mắt cũng nhỏ hẹp đi một ít.

Thuật dịch dung này có tác dụng!

Hoá ra trên đời này có thuật dịch dung thật!

Vệ Lạc rất vui sướng.

Trên thẻ tre có ghi năm phương pháp, hiện tại nàng đã học ba, nghĩ đến sau này học xong hết, nhất địch nàng có thể thay đổi dung mạo của mình một cách hoàn hảo.

Một ngày này mặt trời vẫn treo cao trên không, sáng choang chói mắt.

Tuy nắng không gắt nhưng da thịt non mềm của Vệ Lạc cũng không chịu nổi, thế là sau một ngày, toàn bộ gương mặt và tay chân lộ ra ngoài của nàng đều đỏ au.

Nàng đi đến khi mặt trời về Tây thì phía trước quả nhiên xuất hiện một thôn xóm. Thôn này rất lớn, nằm rải rác giữa rặng núi, liếc mắt trông ra đều là mái tranh. Từ rất xa Vệ Lạc đã nghe được tiếng nô đùa của bọn trẻ trong thôn truyền đến, còn nhìn thấy từng đợt khói bếp.

Thấy từng đợt khói bếp lượn lờ như thế, Vệ Lạc nuốt ực nước miếng hai cái, dưới chân tăng tốc.

Thân thể này của Vệ Lạc quá yếu kém, đi đường rất chậm, khi nàng đến ngoài thôn thi mặt trời đã lặn vào chân trời, một tầng sương dâng lên trong không trung.

Sự xuất hiện của Vệ Lạc khiến những người trong thôn đang qua lại thỉnh thoảng ngó xem. Có điều không giống với lúc trước, mặc kệ là người lớn hay trẻ nhỏ thấy nàng cũng đều rất bình tĩnh, xem ra người trong thôn này thường xuyên gặp phải khách lạ.

Quả nhiên, lúc Vệ Lạc đi vài bước tới trước mặt một lão phụ lưng còng mặt thô đen đầy nếp nhăn yêu cầu đổi đạo tệ lấy thực ăn, ông ta liền sảng khoái đáp ứng, cũng an trí cho nàng ở lại nhà đứa con cách vách.

Vào ban đêm, Vệ Lạc ngủ trên giường gỗ trong phòng. Giường gỗ trải cỏ khô thật dày, lấy vải bố làm đệm, da thú làm chăn. Chăn thô mà dày, mang theo mùi Vệ Lạc rất không quen, đã vài lần Vệ Lạc vứt tấm da thú qua một bên, cuối cùng lại lạnh phải đắp lên.

Tuy thế nhưng một tối này Vệ Lạc thực sự ngủ rất ngon, thần kinh lo lắng hãi hùng hai đêm của nàng rốt cục được một đêm hoàn toàn thả lỏng.

Ngày hôm sau, lúc Vệ Lạc đưa ra năm đao tệ đưa cho lão nông trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi kia lại bị ông cự tuyệt. Người này chắp hai tay đầy nốt chai thật dày do kiếm sống, thật thà nói: "một đêm ở lại mà thôi, làm sao lại lấy tiền của khách nhân được? Không được không được."

Ông vừa luôn miệng "không được" vừa lắc đầu liên tục, làm Vệ Lạc chần chờ một lúc rồi không thể không cất đao tệ đi. Lúc nàng rời đi, vốn muốn tìm lão phụ kia trả thêm tiền, nào biết tìm một hồi cũng không thấy đâu, mấy người láng giềng biết nàng muốn tìm ông ta trả thù lao thì đều lắc đầu liên tục: "Nào có đạo lý cho người ngủ một đêm đã lấy tiền?"

Rơi vào đường cùng, Vệ Lạc đành cất kỹ đao tệ, sau khi cảm tạ bọn họ lại bước lên quan đạo. Nàng đi được rất xa mà vẫn còn nghe thấy từ phía sau truyền đến từng đợt bàn tán: "Tiểu ca rất khách khí."

"Ôi chao, chớ không phải là quý nhân biết chữ sao?"

"Đa lễ như vậy, ắt là hiền khách!"

Vệ Lạc nghe họ bàn tán như thế, lắc đầu cười. Nàng phát hiện tâm mình đã bình tĩnh lại rất nhiều, cũng không ghét hay e ngại thời đại xa lạ này nữa.

Vệ Lạc đã biết được cứ cách mấy chục dặm phía trước sẽ có thôn xóm, nơi này thuộc về nước Sở. Toà thành phía trước là thành lớn, gọi là thành Ngật, đi qua thành Ngật là nước Tấn. Về phần nước Sở, nước Tấn có Đại vương gọi là gì, có nước Tần hay không, người trong thôn cũng không rõ.

Vệ Lạc đều tập trung tinh thần vào thuật dịch dung, thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt tám ngày đã qua, Vệ Lạc phỏng chừng nàng cách thành Ngật còn ba bốn ngày đường, vừa nghĩ tới có thể tạm thời yên ổn, tâm Vệ Lạc liền hơi xúc động.

Bây giờ Vệ Lạc lộ ra ngoài là làn da phơi nắng đen sì, thuật dịch dung cũng đã nắm rõ gần hết, phương pháp dịch dung thứ năm là loại lâu dài, gặp nước cũng không đổi.

Khuôn mặt sau khi dịch dung cũng đã không còn xinh đẹp động lòng người nữa. Hiện tại toàn thân nàng từ trên xuống dưới đều giống với một thiếu niên tầm thường, chỉ có cặp con ngươi tối đen kia là trong trẻo, tao nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.