Việt Giới Tu Linh

Chương 7: Đường cùng



Chiếc xe ngựa vẫn lao vun vút không ngừng nghỉ, Vũ Lực khẽ vuốt ve con ngựa cảm khái:

- Hắc Mã yêu quý, đúng thật là ngựa từ Sơn La xa xôi,không uổng ta bỏ ra cái giá trên trời để có được ngươi. Ngựa ngoan cố gắng chạy thật mau nhé, chỉ cần qua đêm nay thôi, ngươi sẽ được nghỉ ngơi trong một chiếc chuồng rộng rãi, ta sẽ cho ngươi ăn những bó cỏ tươi ngon nhất.

- Vũ Lực, còn bao xa nữa chúng ta tới vùng giáp ranh.

Tiếng Phi Yến vọng ra từ phía trong xe ngựa.

- Còn khoảng 10 dặm nữa thôi mẹ ạ. Cứ cái đà này mà chạy thì chỉ chưa đầy một canh giờ nữa chúng ta sẽ tới nơi.

Giọng nói hắn thoáng có chút vui vẻ. Mặc dù đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, nhưng hắn vẫn có một chút gì đó chờ mong. Đây là lần đầu hắn đi xa nhà như thế, vùng đất mới sẽ có nhiều điều mới mẻ thú vị. Hắn từng được nghe kể rất nhiều về thành Bắc, nơi đó khí hậu rất là tuyệt, và cũng có rất nhiều những bãi biển đẹp. Lần bỏ trốn này cũng coi như là đi du lịch nha. Hắn đang chìm trong câu truyện của những khách nhân về thành Bắc, tâm hồn trẻ con trong hắn đang mơ mộng thì bịch một tiếng, sau đó là tiếng hí vang đau đớn của con hắc mã, chiếc xe mất thăng bằng đâm xầm vào một tảng đá ven đường. Tên nô tài Việt Dũng chỉ kịp hét lên một tiếng hoảng sợ, thức giấc vì tiếng động lớn, sau đó hắn im bặt mở của xe ngựa dìu Phi Yến ra ngoài. Nhìn con hắc mã đâm đầu và tảng đá chết tươi, ánh mắt Vũ Lực trở lên đau xót, hắn rất là yêu quý con ngựa này, quan sát xuống phía dưới hắn nhận ra đùi trước của ngựa đã bị gãy đó là điều làm hắn cảm thấy hết sức vô lý vì thường nếu vấp phải đá thì ngựa sẽ chỉ bị vỡ gót, nặng thì là gãy chân nhưng rõ ràng là đùi nó đã bị gãy dẹo sang một bên nhưng mà chân và móng vẫn nguyên vẹn. Thu lại suy nghĩ, Vũ Lực quay lại phía xe, lúc này Việt Dũng và Phi Yến cũng đã đứng ngay sau hắn, nhìn hai người bình an vô sự, Vũ Lực thở phào một hơi. Phi Yến lo lắng quan tâm hỏi:

- Con không sao chứ.

- Dạ con không sao, cũng may ba người chúng ta đều không bị thương. Hắc mã chết rồi, chiếc xe này cũng phải bỏ thôi, con nghĩ mình nên đi men theo bìa rừng, đường tuy khó đi nhưng lại ngắn hơn, người khác truy bắt cũng không dễ dàng.

Cả ba người không nói một lời nào nữa, bước từng bước nhanh mà cẩn trọng về phía Bắc. Ngẫm lại mọi việc diễn ra đều quá là nhanh, phải chăng mẹ con họ đang bị cái vận đen mà người ta thường gọi là số mệnh bám riết lấy.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng, đủ để người ta thấy những làn sương mỏng đang trôi nổi, cái se lạnh buổi sáng không làm cho những bước chân nặng nề của ba người chậm lại, khuôn mặt họ giờ đây đang nộ rõ nét vui mừng. Cổng thành Bắc đã ngay ở trước mặt. Sau khi nộp phí vào thành là một trăm lượng bạc, ba người thuê một phòng trọ ở khuất sâu tron hẻm một con phố, họ tắm rửa ăn uống... Nhìn 2 đứa bé lăn ra ngủ mê mệt, Phi Yến cảm thấy đau lòng, tụi nhỏ đã quá mệt mỏi rồi, đầu óc căng như dây đàn cũng bà cũng từ từ được thả lỏng, bà nằm xuống cạnh Vũ Lực rồi thiếp đi lúc nào không biết. Có thể nói đêm qua là đêm dài nhất đối với họ. Một ngày trôi qua nhanh chóng, nửa đêm Phi Yến bị đánh thức bởi tiếng huyên láo của binh sĩ, tiếng ngựa hí vang. Dường như biết truyện gì sắp xảy đến, bà lay mạnh Vũ Lực và Việt Dũng:

- Nhanh nhanh, thức dậy đi hai con. Quan binh đuổi tới nơi rồi.

Như bị kim châm, hai đứa bé hốt hoảng bật dậy, vớ vội mấy túi hành lý rồi cả ba lẻn ra cửa sau nhà trọ chạy thục mạng đến ngay cả đầu cũng không dám ngoảnh lại. Nhưng đó lại là một con hẻm cụt.Ba người nhìn dừng lại nhìn nhau không nói một lời nào. Bàn tay Vũ Lực bị mẹ hắn gắt gao nắm chặt lấy, nét tuyệt vọng hiện rõ lên nét mặt cả ba. Đột nhiên từ đâu một mũi tên bay vun vút tới cắm thẳng vào ngực của Phi Yến, bà thét nên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống bất tỉnh. Trái tim Vũ Lực như vỡ ra, nước mắt hắn cũng không kịp chảy, tiếng nấc cũng không thể phát ra, hắn quỵ xuống ôm lấy trầm mẹ, vục mặt vào lòng bà. Chẳng lẽ hôm nay, ba người bọn họ phải bỏ mạng ở đây sao, Việt Dũng cũng không còn giữ được bình tĩnh mà oà khóc. Hai người tuy còn nhỏ tuổi nhưng họ biết truyện gì sắp xảy đến. Tiếng vó ngựa, tiếng người quát tháo càng lúc càng gần cũng là lúc sự tuyệt vọng bao trùm. Bỗng nhiên bức tường phía cuối con hẻm rực sáng, một cái vong tròn lớn máu tím hiện ra. Việt Dũng ngừng khóc ngơ ngác nhìn, hắn lay nhẹ Vũ Lực:

- Cậu chủ, có cái gì đó rất lạ ở sau lưng chúng ta.

Vũ Lực đôi mắt một màu trắng giã, vô hồn. Dường như hiện tại hắn không có quan tâm bất cứ một điều gì nữa. Mẹ hắn, người thân duy nhất người yêu thương hắn nhất đã không còn... Không khí trầm lặng, Việt Dũng cũng không nói gì nữa, ngồi bệt xuống tựa mình vào vách tường. Bỗng bên tai Vũ Lực vang lên một giọng nói già lua, khàn đặc, nhưng lại như chứa một sức nóng lạ kỳ làm hắn bừng tỉnh:

- Mau mang mẹ ngươi chui vào cánh cổng màu tím kia đi. Ta có cách cứu sống bà ta,không còn nhiều thời gian đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.