Viết Lại Tương Lai?

Chương 15



Thấy người xuất hiện chính là cô gái ấy, bọn lính thô thiển ban nãy lại cố ra vẻ thân thiện, lễ phép mà nói:

-Đại tỉ là đến thăm tụi em sao?

-Tôi không rảnh như vậy.

-Vậy…chẳng hay đại ca có điều muốn nhắn gửi đến chúng em sao?

Nói đến đây cô gái lại nhìn họ với ánh mắt đầy khinh miệt, xoay người bước về phía kẻ đang quỳ trên nền nhà. Nhận thấy được sự tò mò trong ánh mắt của cô gái, bọn lính liền nhanh nhảu báo cáo:

-Đại tỉ, nó là gián điệp do tụi Mafia Nga phái tới, tụi em định sẽ bắt nó về tra khảo để lấy thông tin rồi sau đó mới thủ tiêu nó.

-Mafia Nga sao?

Nghĩ đến người trước mặt có lẽ cũng vì thông tin Mafia Nga có ngoại hình rất khá dẫn đến sinh lòng nghi vấn nên mới lễ phép giải thích:

-Nó là một ngoại lệ…

Tên lính chưa kịp nói hết lời đã bị cô gái trước mặt giáng một bạt tai, nhất thời tên lính tức giận nhưng vẫn không quên điều chỉnh lại nét mặt của mình.

-Nó nói mình là Mafia Nga sao?

Bọn lính cung kính đáp lời:

-Dạ không nhưng…

-Vậy tai nào của mày nghe được nó là Mafia Nga, ây cha có phải tai mày bị hỏng rồi phải không, tốt lắm để tao làm chút việc tốt chữa lại tai giúp mày.

Nói rồi cô gái liền ra hiệu cho hai tên lính tiến vào, miệng cô mỉm cười đầy âm hiểm, nhìn như ra lệnh. Lập tức hai tên lính vừa mới được gọi vào liền nâng con dao găm lên, nhanh như cắt tiến đến chỗ bọn lính vừa nãy, dứt khoát cắt đứt đôi tai của bọn chúng.

Trước ánh mắt đầy căm phẫn của một trong những tên lính vừa mới bị “hành quyết” ban nãy, cô gái xinh đẹp đó liền thản nhiên mỉm cười. Tiếp đến cô đoạt lấy thanh súng của một tên lính gần đó, lên cò và “đùng”, tên lính với đôi mắt căm phẫn ấy thoắt cái liền ngã xuống, cứ thế mà tắt thở.

Trước cái nhìn đầy kinh sợ của bọn lính, cô vẫn cứ giữ nguyên nụ cười thánh thiện ấy, nâng bước tiến về phía kẻ đang quỳ trên đất. Giương đôi mắt mang chút khinh thường cùng chút thú vị nhìn kẻ phía dưới, nụ cười trên môi cô lại càng cong hơn. Cô chậm rãi khom người nâng khuôn mặt kẻ đó lên rồi dùng một xô nước dội thẳng vào khuôn mặt đang chết khiếp của kẻ đang quỳ.

Trước sự khó hiểu của bọn lính đánh thuê, cô lại một lần nữa mỉm cười, bàn tay nhỏ vuốt ve khuôn mặt ướt sũng nước rồi thình lình đưa tay ra hóc tai, mạnh mẽ xé rách gương mặt nạ da người để lộ ra khuôn mặt thật thanh tú của kẻ gian tế.

-Tấm da này thật tốt đó, Laura!Vừa vuốt ve tấm mặt nạ đã rách, cô gái vừa chăm chú quan sát người con gái thanh tú trước mặt. Hiển nhiên kẻ đó không ai khác chính là Laura, “tinh linh sa ngã” đang bị truy nã toàn Anh quốc. Còn người kia chính là dì của Âm-Hà Tử Tình. Thật ra người dì này của Âm là con riêng của ngoại cô với người đàn ông mà bà đã ngoại tình lúc còn trẻ nên mới không mang họ Lâm. Sống trong sự ghẻ lạnh của người nhà,dì cô lớn lên nhờ vòng tay ấm áp của mẹ cô-Lâm Tử Yên, do đó mà tình cảm của hai người rất tốt thậm chí kể cả lúc mẹ cô đã kết hôn. Cô còn nhớ khá rõ rằng trong những năm tháng đen tối cuối cuộc đời mình, người dì này vẫn không quên giúp chị mình-Lâm Tử Yên “chăm sóc” cô. Phải nói rằng, nếu không có người dì này thì đôi mắt của cô cũng sẽ chẳng mất, mà gia đình của ba cũng sẽ chẳng gặp nạn.

Nhưng mà người dì này chính là kiếp trước đã ra sống tại nước ngoài từ khi được 12 tuổi, mãi đến sau này khi Hoàng Yên Mai-em gái cô gặp chuyện (tranh chấp với chị Âm ý) mới về nước. Do đó mà Hà Tử Tình mới biết về Âm, cũng tức là hiện tại Tử Tình không biết Laura chính là Âm, mà Âm lại chính là cháu gái của mình. Thế nhưng điều kì lạ là: tại sao Hà Tử Tình lại có mặt ở Anh trong thời điểm này cùng với bọn lính đánh thuê Mỹ, hơn nữa bọn chúng còn gọi cô ta là “đại tỉ”?

Tử Tình ngắm nhìn gương mặt thanh tú, ngũ quan cân đối, đặc biệt đôi mắt đen hút trong sáng không chút gợn sóng mà thầm cảm thán. Lại như nhớ đến điều gì đó, Tử Tình lại vươn đôi tay nhỏ mà trắng nõn của mình chạm vào mái tóc đen.

-Mái tóc cô…

Vừa lúc cô chạm vào, Laura khẽ lắc mình tránh sự đụng chạm của cô. Thoáng thấy Tử Tình cười khẩy, nhẹ thu tay lại, lời nói lạnh lẽo vang lên:

-Cô nghĩ làm như vậy sẽ trốn được sao, cô gái điếm?

Lời vừa thốt lên liền khiến người khác thấy khó chịu này chứng tỏ kẻ vừa nói dù không có địch ý nhưng ý tốt thì vẫn chưa chắc.

-Lại chẳng liên quan đến cô, lão thái thái à!

Nghe đến ba chữ “lão thái thái” kia liền khiến nụ cười trước giờ vẫn hiện hữu trên mặt Tử Tình cũng theo đó tắt ngủm. Ánh mắt thâm độc nhìn Laura, từ trên không trung cô giáng mạnh một bạt tai lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, theo đó một dòng chất lỏng rực đỏ tràn ra khỏi khóe miệng.

Phải nói, tuy kiếp trước cô tinh thông mọi thứ về chiến đấu cùng phòng vệ nhưng nên biết khoảng thời gian cô bị giam cầm thì cô cùng lắm chỉ hơn con ma ốm một chút thôi. Do vậy nên một cái tát kia cộng với nhiều giờ chạy trốn trước đó khiến cơ thể chịu không nổi, sinh ra chút thương tổn.

-Vậy sao, thế nhưng có kẻ lại rất mong cô đấy!

Nói xong, Tử Tình lại ra lệnh cho người áp giải cô đi, nhưng trước khi cô hoàn toàn rời đi cô ta còn cố tình cất cao giọng ra lệnh một tên lính gần đó:

-Ngươi mau nhanh chóng liên lạc với mụ Katina, nói với bà ta, chúng ta có món quà nhỏ muốn tặng bà ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.