Viết Lại Tương Lai?

Chương 4



Nhưng mà ba năm này thật sự quá dài cô nhất định phải tìm cách để thoát ra chốn này cái đã, mà trước mắt là phải thoát ra khỏi Fuidan.

-37, đưa “tinh linh sa ngã” lên xe đến dinh thự ngài Fuidan nào!

Katina lên tiếng, liền ngay sau đó một tên áo đen xuất hiện, cuối đầu tôn kính. Vừa nhìn liền biết kẻ được gọi là 37 kia là một người đã từng luyện võ, xem chừng còn là rất cao.

Hắn tiến đến về phía cô rồi chưa kịp biết chuyện gì đã xảy ra thì cô liền bất tỉnh nhân sự, xem chừng là do người này làm. Đáng chết, cô còn chưa vạch kế hoạch trốn thoát cho mình mà, chẳng nhẽ cô liền phải chấp nhận cái kẻ mập mạp, kinh tởm kia sao?

Đêm đến, tại dinh thự của Fuidan….

-Nào mọi người, hãy cùng nâng ly lên chúc mừng cho ngài Fuidan đã nhậm chức ở tòa án!

Một kẻ lên tiếng nịnh hót tên Fuidan, liền ngay sau đó nhận được sự hưởng ứng to lớn của nhiều người khác.

-Đúng đó!

-Xin chúc mừng ngài, ngài Fuidan!

Nghe người khác khen ngợi, tâng bốc bản thân mình lên cao liền khiến hắn rất hồ hởi, vui lòng, lại nghĩ đến “món hàng” mà mình đã thu được đêm qua lại càng khiến hắn thoải mái.

-Hôm nay, Fuidan tôi rất vui mừng vì sự có mặt của các quý ông, quý bà vì đã không quản ngại đường xa, khó khăn để đến tham dự buổi tiệc của tôi. Mong rằng đêm nay các vị hãy vui chơi thật thoải mái, đừng câu nệ. Xin cảm ơn!

-Hoan hô!

Lúc này, trên tầng 3 của ngôi nhà 5 tầng, trong một căn phòng sáng đèn, cạnh khung cửa sổ một thân ảnh màu bạc đang nhìn xuống bữa tiệc phía dưới, ánh mắt thâm trầm hiện lên vẻ chán ghét cùng xem thường.

-Nhàm chán!Đáng chết, thật không thể tưởng tưởng nổi, dù cô đã được trọng sinh thế mà chỉ đơn giản việc bị đánh ngất cô cũng tránh không được, thật thất bại! Ha, nếu cô mà thoát được khỏi chốn này, người mà cô diệt đầu tiên không ai khác chính là 37.

Nhìn ngắm căn phòng mà mình được đưa đến, cô phải buộc mình thốt lên chữ “oa”. Mặt ngoài Fuidan là một nhà chính trị mẫu mực, thế mà chỉ đơn giản là một căn phòng ngủ thông thường mà lại đi “dát vàng, nạm kim cương” thế này thì… thật quá “gương mẫu” rồi.

Quan trọng hơn hết, điều khiến cô chú ý nhất trong căn phòng xa hoa này, không gì khác chính là bức tranh nàng Mona Lisa. Cô chú ý nó không bởi vì nó là kiệt tác nghệ thuật thế giới mà vì đôi mắt của nàng Mona Lisa này, trông rất sáng, bóng loáng…rất giống một thứ-Camera.

Trong lòng cô thầm nghĩ “Có hay không một mật thất khi đã có một camera trong phòng một chính trị gia “mẫu mực” nhiều bí mật đây?”

Ngoài phòng thì một “đàn chó” vâng lời đang canh cửa, bên trong thì lại có một cái camera giám sát,…haiz, ngài thật biết làm khổ người đấy,

ông trời ạ! Thôi thì nhâm nhi một tách trà cái đã.

‘XOẢNG’

‘CẠCH’

-Đứng im!

Nghe được âm thanh kì lạ từ phòng chủ nhân thế là bọn cảnh vệ liền nâng cao cảnh giác, cầm chặt cây súng lục trong tay, xô cửa tiến vào phòng. Bên trong nhanh chóng trở nên thanh tĩnh trở lại, chỉ thấy một cái cô gái tóc bạc đang cúi người nhặt mảnh vỡ trên sàn nhà. Thế là bao nhiêu nghi ngờ liền đổ dồn vào con người nhỏ bé ấy, theo đó tất cả nồng súng đều hướng về phía cô cùng với đó là tiếng lên đạn ‘cạch, cạch’.

-Ngồi im.

Tên cầm đầu chĩa thẳng nồng súng vào trán của cô, lạnh lùng ra lệnh. Thấy thế thân hình cô khẽ run lên, miệng lắp bắp kinh hãi:

-Tôi…tách trà…vỡ

Dường như không tin lời cô gái nhỏ nên hắn vẫn chưa hạ lệnh buông súng, thậm chí còn liếc nhìn cô.

Cái tên chết bầm này! Là ngươi mang gen của một cái sát thủ hay là ai ăn chặn tiền lương không trả cho ngươi mà ngươi lại mang bộ mặt nhăn nhó như ‘khỉ ăn ớt’ vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.