Trước khi trở lại Bắc Kinh, Hàn Dật liên hệ người nhà, mẹ cùng em gái đều ra sân bay chờ sẵn, thuận tiện đưa Lục Ích Gia tới Trình Lâm luôn.
Buổi tối hai ngày sau, Hàn Huỳnh gọi điện thoại cho cậu nói mời cậu qua nhà ăn cơm, mẹ Hàn muốn cảm ơn cậu vì đã chăm sóc cho Hàn Dật.
Lục Ích Gia cũng quan tâm tới bệnh tình của Hàn Dật, thế nhưng cậu mới chỉ tới đôi ba lần, đến cổng khu dân cư lại bị lạc đường, cuối cùng Hàn Huỳnh liền xuống lầu đi đón.
Khu dân cư ở ngoại thành trải dài, hai người phải đi vòng ngược lại, vừa đi Hàn Huỳnh vừa hỏi: “Anh tiểu Lục, có phải anh định dọn đi không?”
Lục Ích Gia ừ một tiếng, Hàn Huỳnh liền ngượng ngùng van nài: “Thế nhưng… anh có thể lui lại mấy ngày nữa được không, anh em nhìn còn khá nghiêm trọng, hôm qua vẫn phải truyền dịch… Thế nhưng nếu làm lỡ chuyện của anh thì thôi, coi như em chưa nói gì, xin lỗi anh tiểu Lục nhé.”
Lục Ích Gia nghi hoặc, mà chỉ vài giây sau liền hiểu, quả nhiên Hàn Huỳnh lại nói tiếp: “Anh em nói mai sẽ về nhà, bởi vì anh đi làm không tiện lắm, muốn chuyển đi, anh ấy định thu dọn đồ đạc, hỗ trợ đưa qua luôn.”
Hàn Dật muốn ngay mặt chào từ biệt, tuy rằng đôi bên chưa từng có bắt đầu, thế nhưng vẫn muốn có một lời chào tạm biệt rõ ràng. Mặc dù lời chào kia là trầm mặc, lại khiến lòng chua xót, lại khiến bản thân cảm giác vô lực, viền mắt nóng ran, Lục Ích Gia xưa nay đều không có tiền đồ như thế đấy, cũng may cậu chưa làm ra hành động thất thố nào.
“Được.” Lục Ích Gia nói, “Thật ra anh cũng không có gấp, hôm nào chuyển cũng được hết.”
Hàn Huỳnh nắm lấy cánh tay cậu: “Có thật không ạ? Cảm ơn anh! Vậy lát nữa anh nhớ nhất định phải nói với anh em đấy nhé!”
“Mà em có thể làm phiền anh một chuyện nữa được không?” Hàn Huỳnh dò hỏi, “Anh đừng nói với anh trai em chuyện em nhờ vả anh nha, nếu không ảnh lại mắng em càn quấy.”
Lục Ích Gia mỉm cười, đáp: “Có thể.”
Hai người đi một đoạn, Hàn Huỳnh lại nhỏ giọng cảm thán: “Em chưa từng thấy anh em bị ốm, giờ thấy tâm trạng ảnh không tốt lắm, không biết có phải khó chịu quá hay không nữa.”
Trong lòng Lục Ích Gia ngũ vị tạp trần, cậu lung tung an ủi: “Con người ai cũng có lúc bị bệnh, nghỉ ngơi một hồi sẽ khỏe lại thôi.”
“Nhưng mẹ em nói, bệnh của anh ấy ảnh hưởng đến tim đến phổi.” Hàn Huỳnh nói, “Anh ấy chẳng có mấy người bạn, anh tiểu Lục à, anh có thể thường xuyên đến thăm ảnh được không?”
Lục Ích Gia nói: “Được.”
Ba Hàn đang nấu ăn trong bếp, Lục Ích Gia vừa vào nhà liền đưa túi quà qua, mẹ Hàn luôn miệng trách cậu sao lại khách khí như vậy, tay chân lanh lẹ rót nước dâng trái cây, còn tìm thêm bao thuốc lá, Lục Ích Gia vội từ chối: “Cảm ơn dì, con không hút.”
“Bình thường con cũng không hút à?” Mẹ Hàn hỏi, “Không sao, Hàn Dật ở trên lầu, một lát nữa mở cửa sổ ra liền không còn mùi đâu.”
Lục Ích Gia nói: “Bình thường con cũng không hút thuốc, ngài ngồi đi, con uống nước là được rồi.”
Mẹ Hàn cảm khái: “Như con có phải tốt không. Ba nó cả đời cũng không chạm vào bia rượu thuốc lá, không biết làm sao đến nó lại phạm vào, dì xem lần này bị ốm tám chín phần mười là do cái thói quen hút thuốc mà ra.”
Lục Ích Gia nói: “Sư huynh bận bịu công việc, khả năng chịu áp lực lớn mới vậy.”
“Nó từng ấy tuổi đầu rồi nào có chịu áp lực gì…” Mẹ Hàn nói nửa chừng lại thôi, chuyển qua bắt chuyện Lục Ích Gia ăn hoa quả.
“Mẹ, mẹ đừng lôi kéo anh tiểu Lục mãi thế.” Hàn Huỳnh vừa xem tivi vừa nói, “Anh ấy tới thăm bệnh đó, anh trai con nằm một mình trên phòng kia.”
Mẹ Hàn cười cười, nói: “Ừ phải, con lên đi, trước từng tới rồi, chắc còn nhớ phòng nó là phòng nào chứ nhỉ?”
Lục Ích Gia gật đầu: “Còn nhớ dì ạ.”
Cậu gõ cửa hai tiếng, giọng nói khàn khàn từ bên trong truyền ra: “Vào đi.”
Lục Ích Gia đặt tay trên tay nắm cửa, trong khoảnh khắc vặn mở ra cậu cảm thấy tim mình đập nhanh đến kì lạ, cậu đứng ngoài cửa, nhìn thầy Hàn Dật ngồi dựa lưng vào đầu giường, cho dù còn đang bị bệnh, thế nhưng vẫn ngồi vẫn ngay ngắn như thường, chỉ là phủ thêm một tấm chăn lên chân, bên trên đặt một chiếc notebook.
Rèm cửa sổ trong phòng kéo đến kín mít, hoàn toàn có thể nhìn ra màn hình notebook tối đen.
Hàn Dật đồng thời cũng quay sang nhìn cậu, đại khái bởi vì bệnh không hề nhẹ, cho nên đôi mắt đỏ au đầy tơ máu, bọng mắt thâm đen, áo lông trắng tinh bao bọc lấy cơ thể, nhìn qua vô cùng tiều tụy.
Không cần ngụy trang, cũng chẳng cần kể lể, toàn thân y đều hiện ra đầy mình tâm sự, mặc dù như vậy, vẫn vẹn toàn thận trọng lễ độ.
“Em đã đến rồi.” Hàn Dật nói, “Lại đây ngồi. Có bị tắc đường hay không?”
“Sư huynh.” Lục Ích Gia nói, “Em đi tàu điện ngầm tới đây, rất nhanh, không bị tắc. Anh đỡ hơn chút nào chưa?”
Hàn Dật vừa vặn muốn nhắc tới chuyện này: “Anh tốt lắm rồi, mai anh sẽ về bên kia giúp em chuyển nhà.” Y sợ Lục Ích Gia sẽ từ chối, liền nói thêm: “Không chỉ riêng bên Hưng Thịnh, cả căn nhà cũ nữa, cũng chuyển hết đi, sau đó…”
Y hơi cúi đầu, thoáng dừng lại một lát, đến khi ngẩng lên nụ cười đã nở bên môi.
Y không nói tiếp sau đó sẽ thế nào, mà Lục Ích Gia vẫn hiểu, hai ngày trong bệnh viện, thời khắc tách ra ngay trước cửa Trình Lâm, y đã dùng ánh mắt kia nói ra vô số lần, nếu như Lục Ích Gia không thích, vậy thì từ nay y sẽ không cố chấp hướng tới.
Lục Ích Gia lảng tránh ánh mắt cũng như nụ cười ấy, đóng cánh cửa sau lưng lại, cậu đi tới bên giường, “Việc chuyển nhà không vội, sư huynh cứ dưỡng bệnh cho tốt trước đã.”
Nếu như thời gian quay trở lại nửa tháng trước, Hàn Dật sinh bệnh, Lục Ích Gia tâm lý sốt ruột, chạy trước chạy sau, nhất thời không còn ai dựa dẫm, không còn ai lo lắng, nói không chừng cậu còn tìm cái cơ hội ra chiêu làm nũng, mà hiện tại mặc dù trong lòng lo lắng, thế nhưng phải biểu đạt thế nào cậu còn chưa rõ, thậm chí không dám nắm lấy tay Hàn Dật, cầu y mau mau khỏi bệnh.
Cuối cùng cậu chỉ nói rằng: “Hàn Huỳnh rất lo lắng cho anh, sư huynh anh nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Lục Ích Gia không ở lại ăn cơm tối, cậu viện cớ công ty có việc gấp phải đi ngay, Hàn Huỳnh đưa cậu tới ga tàu điện ngầm, trước khi qua cửa soát vé, Hàn Huỳnh chợt gọi cậu lại: “Anh tiểu Lục! Ngày mai anh lại đến chứ?”
Lục Ích Gia đáp lời: “Có thời gian liền đến.”
Trở lại Hưng Thịnh, cậu khôi phục lại căn phòng mình ở quay về như lúc ban đầu, đeo balo lên vai, lưu lại một mảnh giấy, sư huynh, sau khi khỏi bệnh nhớ chú ý sức khỏe, bớt hút thuốc lại, nghỉ ngơi nhiều hơn. Đồ đạc ở nhà cũ em sẽ từ từ đóng gói chuyển về Nam Kinh sau, cảm ơn anh.
Cậu không thực hiện lời đã đáp ứng với Hàn Huỳnh, không quay lại nhà cha mẹ Hàn Dật thăm y, cậu thuê một căn phòng gần Trình Lâm ở qua hết mùa hè, Hàn Dật từng gọi một cuộc điện thoại tới, lúc ấy cậu đang tắm không tiện nghe máy, sau đó liền… không có sau đó nữa.
Ngày tốt nghiệp, cơ hồ theo bản năng, chưa hề thông qua trung khu thần kinh cho phép, cậu cầm lấy điện thoại định gọi cho Hàn Dật, muốn chia sẻ với y chuyện vui hôm nay, muốn nói với y rằng, lần này thật không uổng công thức đêm thức hôm, chịu khó học hỏi, cái đùi lớn ôm không uổng phí, sau đó trong nháy mắt nhiệt độ hạ xuống đến mức đóng băng, Lục Ích Gia nhìn ghi chú ‘sư huynh’ đã rất lâu không liên lạc, tay buông thõng, cậu ngước mắt nhìn xem chú chim vừa mới vụt qua bên ngoài cửa sổ, đằng xa là dải mây mờ mờ, trời sắp sang thu rồi.
Tháng tám, bà ngoại Lục Ích Gia nhập viện, cậu tạm thời từ chối lời mời của đại học bên Nam Kinh lẫn Thượng Hải, chuyên tâm tới chăm lo.
Một ngày nọ vừa mới bồi bà ngoại làm xong liệu trình hóa trị, bà ngoại mê man thiếp đi, Lục Ích Gia đi xuống dưới sân tòa nhà điều trị nội trú, xoay chuyển vài vòng, cuối cùng ngồi xổm bên một luống hoa, móc bao thuốc lá trong túi quần ra, châm một điếu, để dưới mũi ngửi ngửi.
Nửa tháng sau, bà ngoại qua đời, dì ruột gả đi xa dẫn theo con gái vội chạy về chịu tang.
Thời trẻ dì bỏ trốn theo tiếng gọi tình yêu, ông bà ngoại Lục Ích Gia kiên quyết từ mặt nàng, hơn nửa đời người chưa từng gặp lại, đối với Lục Ích Gia, mặc dù là thân nhân rất gần lại vô cùng xa lạ, hỏi ra mới biết, con gái của dì cũng đang làm việc tại Bắc Kinh.
Lo hậu sự tại Nam Kinh xong, Lục Ích Gia cùng chị họ cùng trở lại Bắc Kinh, cậu tuân thủ theo nguyện vọng của người đã khuất, mang một phần tro cốt của bà ngoại theo bên mình, thu xếp trong một góc thư phòng đón nắng, bởi có hũ tro cốt này nên cậu không dám suy sụp quá, đúng giờ rời giường, ngày đánh răng đủ ba lần.
Đến cuối tuần, người chị họ hai mươi mấy năm chưa từng gặp mặt hẹn cậu ra ngoài ăn cơm, tuổi tác hai người không chênh bao nhiêu, chị họ tính cách từa tựa bên ngoại, nói chuyện cũng có đôi phần hợp ý.
Hai người dạo xong khu nữ trang, lựa một nhà ăn được đánh giá khá cao, cậu dù có không hiểu chuyện đến đâu, dầu gì cũng là thằng đàn ông hai mươi sáu tuổi, chí ít cũng học được 60% làm một người bạn trai kiểu mẫu, ôm đồm tất cả túi xách mua sắm, thỉnh thoảng tiếp đôi lời dò hỏi.
Mọi việc đều hết sức thuận lợi, chỉ là không ngờ khi theo chân người phục vụ vào bàn ăn, lại tình cờ gặp gỡ Hàn Dật cũng mới tới.
Bên cạnh y còn có hai nam một nữ, quần áo trang trọng lịch thiệp, rõ ràng là một bữa cơm thương vụ, hai người ở trong đám người chậm rãi dừng bước, Lục Ích Gia là người mở miệng trước: “Sư huynh.”
Hàn Dật thấy y liền liếc nhìn cô gái đi bên cạnh cậu, chỉ vội vã gật đầu ừm một tiếng coi như chào hỏi rồi quay người đi, tựa như đang có chuyện gì quan trọng lắm.
Sau khi vào bàn, chị họ liền hỏi: “Người quen của em à?”
“Là sư huynh của em.” Lục Ích Gia đáp, “Sau khi em về nước tham gia phòng thực nghiệm, là anh ấy chỉ bảo em, vẫn luôn giúp em rất nhiều.”
“Vừa nãy ánh mắt y nhìn chị dọa chị sợ hết hồn.” Chị họ coi như chuyện cười, nhún nhún vai, “Hung dữ thật đấy.”
Lục Ích Gia đưa thực đơn qua cho nàng chọn.
Ăn cơm xong xuôi, hai người lại đi dạo cửa hàng nội thất, mua không ít thứ, Lục Ích Gia cùng đi theo hỗ trợ sắp xếp hai cái tủ, đến khi về lại phòng trọ thì trời đã tối rồi.
Đầu mùa đông gió đêm lạnh lẽo, Lục Ích Gia nắm chặt áo khoác ôm lấy mình, chạy vài bước vào tòa nhà mà cậu đang thuê. Lên tới lầu hai, vừa mới tra chìa khóa vào ổ, sau lưng chợt cảm thấy lạnh lẽo, tim đập thùng thùng như trống trận, cậu còn chưa kịp quay đầu lại nhìn kĩ cái bóng đen ở góc cầu thang kia, liền bị mùi rượu bao phủ.
Cánh tay cùng lồng ngực tựa tường đồng vách sắt, Lục Ích Gia nhấc chân đạp hậu đồng thời huých cùi chỏ về phía sau, ngay lập tức bên tai nghe được tiếng kêu rên, vòng vây không những buông lỏng ra mà càng có xu hướng siết chặt hơn, người kia thậm chí còn hôn lên vành tai, mơn trớn da dẻ, lông tơ toàn thân Lục Ích Gia thi nhau dựng thẳng, chuẩn bị liều mình một phen, lại chợt nghe được giọng nói quen thuộc gọi tên mình: “Lục Ích Gia… Lục Ích Gia.”
Cậu không biết mình bị Hàn Dật xoay thân lại nhào tới hôn từ lúc nào, chỉ biết rằng nụ hôn kia lộn xộn, tựa hồ cực kì lưu luyến môi cậu, một mực dùng hàm răng cùng đầu lưỡi cắn xé liếm láp hai cánh môi, nhưng cũng không chịu từ bỏ việc hôn lên khuôn mặt cậu, mùi rượu nồng nặc cùng nụ hôn cuồng nhiệt từng trận tràn vào trong buồng phổi.
Lục Ích Gia bị ôm siết lấy khiến xương cốt toàn thân đau nhức, lưng bị đè lên cánh cửa không thể động đậy nổi mảy may, trên thực tế cả người cậu mềm nhũn, hoàn toàn nhờ vào bàn tay tựa gọng kìm ở bên hông chống đỡ thân thể, Hàn Dật vừa điên cuồng hôn vừa không ngừng gọi tên cậu, bất chợt có giọt nước ấm nóng nhỏ lên mặt Lục Ích Gia, từng giọt chậm rãi rơi khiến trái tim cậu như thắt lại, cậu run rẩy mở choàng đôi mắt, ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn đang thống khổ đến rơi lệ.
Bà ngoại trước lúc lâm chung vừa đau vừa sợ, bà đau lòng kể từ đây Lục Ích Gia sẽ phải cô độc lẻ loi trên đời, không có vướng bận, bà ngoại sợ cậu không thể sống tốt được.
Thế nhưng đến giờ phút này Lục Ích Gia mới thông suốt, hiện tại không hề giống như bốn năm trước, cậu bây giờ làm gì mà không có vướng bận, cậu sao có thể không có vướng bận được cơ chứ.