Vĩnh An

Chương 38: Tì thiếp tứ phẩm (2)



Nhiều ngày nay trong cung có người từ Côn Minh đến triều kiến, tâm tình Hoàng cô tổ mẫu rất tốt.

Ở đại điện mở yến tiệc thiết đãi sứ thần, ta canh lúc nhàn rỗi không ai chú ý, bế Vĩnh Huệ ra Đông cung, đi về hướng hồ Khuynh Dương. Vĩnh Huệ mặc áo lông cừu thật dày, ngoan ngoãn nằm trong ngực ta, mở to đôi mắt đen lúng liếng đánh giá chung quanh, không hề sợ người lạ, chẳng giống ta năm đó mới vào cung cứ co quắp cả người, quả thực đúng như lời Nghĩa Tịnh đại sư nói, là trời sinh tướng phú quý.

Ta thấy Vĩnh Huệ có vẻ mệt bèn đi đến một góc ngồi nghỉ, đang suy nghĩ không biết muội ấy là đói hay buồn ngủ, thì thấy xa xa thúc phụ bước đi vội vã, vẻ mặt ẩn chứa giận dữ. Ông ấy nhìn thấy ta, cước bộ hơi chậm một chút, cuối cùng nửa đường đảo vòng lại, hướng tới chỗ ta.

Thúc phụ càng đến gần, ta mơ hồ cảm thấy không ổn, ra hiệu bảo Hạ Chí và Đông Dương đứng cách xa chút, đứng lên hành lễ: "Thúc phụ". Võ Tam Tư nhíu mắt nhìn ta, nói: "Tiểu chất nữ thật nhàn rỗi, lúc mọi người đang tiếp đón sứ thần lại tới đây ngắm cảnh." Tuy đang cười nhưng trên mặt khó giấu vẻ âm lãnh.

Ta lắc đầu, cười đáp: "Vĩnh Huệ còn nhỏ, ta sợ ở nơi nhiều người dọa đến muội muội."

Võ Tam Tư phẩy tay cho lui hạ nhân đi theo, bế lấy Vĩnh Huệ, nói đùa: "Cũng may ngươi đã tránh trước, nếu không đúng là sẽ bị dọa. Hôm nay trước mặt bệ hạ, các đại thần tự xin thỉnh tội, ở ngoài điện đang quỳ một đám người, làm gì còn tiệc tùng nhảy múa." Ta hơi giật mình, kinh ngạc hỏi: "Sứ thần từ Thương Sơn Nhị Hải đến đây, sao các triều thần quấy rầy vào lúc này, không biết là tội lớn gì mà lại xin tội chết?"

Võ Tam Tư nhân tiện ngồi xuống: "Không phải muốn chết, mà là thừa dịp này muốn sống. Chu quốc công vì một vũ cơ mà hại cả nhà người khác, việc này nếu truy cứu ra, còn không phải truy cứu đến trên đầu Lai Tuấn Thần sao? Tra xét năm lần bảy lượt, cả triều đình sợ có một nửa là thân tín của Lai Tuấn Thần. Chúng thần hợp tấu, nếu hùa theo Lai Tuấn Thần, bất quá là chết một mình, nếu nghịch với Lai Tuấn Thần, đó là cửu tộc tẫn tru, lúc này đây tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà bảo vệ tính mạng toàn tộc. Bệ hạ đã cho người giam Lai Tuấn Thần, bảy ngày sau xử trảm giữa phố."

Ta nghe tới đây, dần hiểu tại sao thúc phụ tức giận.

Trước có Địch Nhân Kiệt quay về, kế tiếp liền nhắm thẳng vào Lai Tuấn Thần, một nửa trọng thần trong triều đã nhận tội, nếu không có người Lý gia làm chỗ dựa, tuyệt đối bọn họ sẽ không dám chọc giận Thiên Tử như thế. Trước mắt tổn thất chỉ là một tên ác quan Lai Tuấn Thần, điều thúc phụ thực sự tức giận là sợ Lý gia có thể không chút động tĩnh tác động đến một nửa đám triều thần này, dao động tới địa vị Võ gia. 

Võ Tam Tư để mặc Vĩnh Huệ nắm ngón tay, nói: "Chỉ là một tên Lai Tuấn Thần, bổn vương liền cho hắn toại nguyện", thúc phụ liếc nhìn ta, trong mắt như có mũi dao: "Xem như chuyện vặt này an ủi cho tâm nguyện không thành của hắn."

Ta đón ánh mắt của thúc phụ, dưới ánh nắng rực rỡ, gió thổi mát dịu, thế nhưng lưng ta lại phát lạnh từng trận, ám chỉ trong lời ông ấy nói là bí mật mà ta thà chết cũng muốn che giấu.

Lúc này, Vĩnh Huệ bỗng nhiên kêu nha nha, đưa tay muốn ta bế, ta liền cười tiếp nhận, bình thản nói: "Thúc phụ cũng đừng quá nóng giận, chẳng qua chỉ là kẻ khác họ thôi, nghe nói sứ thần Côn Minh đưa tới không ít cống phẩm, có cái gì mới lạ không ?"

Võ Tam Tư vuốt lại ống tay áo bị nhăn, đáp: "Thương Sơn Nhị Hải nhiều nhất là tượng gỗ điêu khắc, hôm nay bệ hạ đem tượng khắc hoa sen ngàn cánh trân quý nhất ban cho Lâm Tri Vương phi, lại nghe nói bị Long Cơ đưa đến chỗ của ngươi. Như thế nào? Còn chưa nhìn thấy sao?"

Ta nhớ tới tượng gỗ mới đưa tới sáng nay, không ngờ sau lưng còn có việc này, chỉ cười cười, không trả lời.

Võ Tam Tư thấy ta không nói, cười khen: "Long Cơ đang lúc trẻ tuổi phong lưu nhất, càng nổi bật hơn Thành Khí năm đó, hai người này tướng mạo khác nhau, nhưng đều là ngang tài ngang sức."

Ta thấy thúc phụ cứ nhắc tới Thành Khí, biết ông ấy không chịu buông tha việc này, suy nghĩ một lúc mới nói: "Vĩnh An biết rõ năm đó thúc phụ thiên vị, giúp đỡ che giấu nhiều năm. Chỉ là trong cung này không có sự gì mà có thể trốn được mắt Hoàng tổ mẫu, hiện giờ Vĩnh An đã hoàn toàn tỉnh ngộ, mong muốn duy nhất là quý trọng người trước mắt, quá khứ đã quên từ lâu."

Nếu thúc phụ cho rằng đây là nhược điểm của Lý Thành Khí, chẳng thà ta cứ vạch trần rõ ràng. Ngày đó trong điện chỉ có ta và Tiên Huệ, ngay cả Uyển Nhi khi được truyền gọi mới có thể đi vào, cho dù quyền có to bằng trời cũng khó lòng chứng thực, chi bằng đánh lạc hướng. Chỉ cần thúc phụ nửa tin nửa ngờ, sẽ suy xét lại đạo thánh chỉ kia, nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái.

Tội kháng chỉ như thế mà Hoàng tổ mẫu chỉ giáng Lý Thành Khí xuống một bậc phong hào, rõ ràng có ý thiên vị Lý gia. Mà đối với thúc phụ chỉ là mất đi một quân cờ, bớt được một phần kiêng kị, cũng không có chỗ nào tổn hại.

Thúc phụ cười như thường, gật đầu: "Nếu ngươi nói như thế, bổn vương xem như giải quyết được băn khoăn." Ta nhìn ông, nhẹ giọng nói: "Chung quy đều là tôn nhi ruột thịt, rơi vào tai Hoàng tổ mẫu nhiều nhất cũng là một câu còn trẻ phong lưu thôi". Ta thấy ông không nói gì nữa, nhìn Vĩnh Huệ buồn ngủ díu mắt, bèn hành lễ: "Thúc phụ nếu không còn việc gì, Vĩnh An xin cáo lui ."

Võ Tam Tư gật đầu, liếc nhìn Vĩnh Huệ: "Lại là một tiểu mỹ nhân, Lâm Tri quận vương thật có phúc."




Đường về cung còn dài, Vĩnh Huệ lại ngủ say, ta sợ đánh thức muội ấy nên phân phó Đông Dương đi sai người chuẩn bị trà bánh, vào noãn đình ở ven hồ ngồi nghỉ một lát, nghĩ chờ Vĩnh Huệ tỉnh lại rồi trở về cũng không muộn.

Ước chừng qua một lúc, trời bắt đầu đổ mưa.

Trên hồ có chiếc thuyền đến gần, thấy từ xa hai nội thị đang hết sức chèo thuyền, gấp rút đưa hai thiếu nữ trẻ tuổi vào bờ, còn bốn cung tỳ phía sau không có gì che chắn đều mắc mưa ướt đẫm, có lẽ là khi du ngoạn không có chuẩn bị, đành phải trơ người hứng mưa .

Gần đây chỉ có mỗi noãn đình ta đang ngồi là có thể trú mưa, chỉ chốc lát, các nàng đã đi tới ngoài đình.

Hai thiếu nữ vào đình, đồng loạt ngẩng đầu nhìn ta, diện mạo giống hệt nhau. Ta thấy váy áo các nàng hơi mang kiểu dáng phía nam, lại chải kiểu tóc búi ngược, rất có phong thái Thanh Hà cổ xưa, từ từ đoán ra thân phận các nàng, đứng dậy hành lễ: "Võ thị bái kiến hai vị phu nhân." Trong cung từ phía nam mới tới, chỉ có Thanh Hà Thôi thị, tân thiếp của Lý Thành Khí.

Hai người kia liếc nhau, vị lớn hơn mới cười thâm ý nói: "Thì ra là tân sủng của đệ đệ."

Trong nụ cười mang theo kim nhọn, dù đâm vào ta cũng chỉ biết âm thầm cười khổ. Ngũ tộc thất họ từ xưa có thông gia với nhau, Lý Thành Khí nạp một đôi Thôi thị tỷ muội này, nghe nói là biểu muội của Vương Hoàn, ta nghe được ý tứ châm chọc, đúng là đoán không sai.

Ta cười cười, không nói tiếp.

Hai người lại nhìn nhau, vị nhỏ hơn liếc ta, phân phó hạ nhân bên cạnh: "Bảo bên ngoài vào hết đi, mưa lớn như thế cũng không tốt." Nội thị cầm ô bên ngoài sửng sốt, nhìn ta một cái, noãn đình này khá nhỏ, chỉ có thể chứa năm sáu người, lúc này ta và Hạ Chí đang ở đây, lại thêm hai người này, bên ngoài còn sáu người, làm sao mà đủ đứng?

Nội thị kia do dự, thấp giọng nói: "Nhóm tiểu nhân không sao, các phu nhân không mắc mưa là tốt rồi." Tiểu Thôi thị nhìn ta mỉm cười, nói: "Vậy…đành phải ủy khuất muội muội."

Ta sớm đoán được như thế, cũng cười đáp lại: "Không còn cách nào, thấy các nàng cũng ướt đẫm rồi, có lẽ tránh một chút tốt hơn." Phẩm giai của các nàng ở trên ta, lại xuất thân từ vọng tộc, muốn bắt ta đứng ở trong mưa, ta cũng không thể nói gì.

Ta bảo Hạ Chí bung ô, đi đến dưới mái hiên ngoài đình, tặng noãn đình lại cho bọn họ.

Hạ Chí thấp giọng hỏi có muốn biểu lộ thân phận tiểu quận chúa hay không, khiến các nàng phải trở ra đình. Ta lắc lắc đầu không trả lời, các nàng đã biết ta thì nên biết đứa bé trong lòng ta là ai, chẳng qua là ỷ mới vừa vào cung mấy ngày, giả vờ không biết thôi. Qua hôm nay nếu có người truy cứu, hoặc là hỏi tới việc này, các nàng chối bỏ hai câu cũng sẽ không ai so đo cái gì.

Ta cũng không phải không có ô, tham lam nghĩa khí nhất thời này làm gì. Hiện tại trong triều đang vào lúc long trời lở đất, nên càng phải cẩn thận. Trong cung không nơi nào Hoàng tổ mẫu không biết, ở nơi này tranh chấp nhỏ nhặt, nếu truyền vào trong điện không biết sẽ bị người ta nói thành cái gì.

Thôi thị tỷ muội là cơ thiếp của chàng, nếu có gì sai, chung quy cũng sẽ liên lụy đến chàng.

Qua nửa canh giờ, mưa vẫn không nhỏ đi chút nào. Ta sợ Vĩnh Huệ đói bụng tỉnh giấc, đang lo lắng không biết trở về thế nào, chợt nghe cách đó không xa có người gọi ta, ngẩng đầu mới phát hiện là các quận vương. Chắc là vì mưa to nên chúng thần đang quỳ đều giải tán, bọn họ mới có thể hồi cung.

Sắc mặt Lý Long Cơ vốn là vui vẻ, lúc này đã nghiêm mặt, đoạt ô trong tay nội thị, bước nhanh đến. Lý Thành Nghĩa lôi kéo Lý Thành Khí nói mấy câu, Lý Thành Khí bình tĩnh nhìn về chỗ ta, gật gật đầu, cũng hướng về phía này. Mặc dù không theo kịp Lý Long Cơ, nhưng cũng đã thu lại tươi cười, hai tròng mắt sâu thẳm, vui giận khó phân biệt.

Lúc này trong đình mọi người mới chú ý ai đang tới, nhất thời vang lên liên tiếp tiếng thỉnh an.

"Nàng đây là muốn tranh hơn thua với ai ? Mưa to thế này đứng ở ngoài đình làm cái gì?" Lý Long Cơ giữ chặt cánh tay của ta, trách mắng: "Còn không mau đi vào!" Ta vốn không bực bội gì, tự nhiên bị hắn quát lớn thì bỗng tức giận, trừng mắt nhìn hắn. Hắn bị ta làm giật mình, vuốt vuốt tay ta, giọng nói dịu đi nhiều: "Lạnh dọa người rồi, vào trước nói sau." Ta vốn muốn bỏ đi, thấy hắn như thế cũng không cứng đầu, đành theo hắn vào đình.

Thôi thị tỷ muội hành lễ giữa chừng, hắn lướt mắt thoáng nhìn hai người, nói: "Đứng lên đi." Nói xong, đón lấy Vĩnh Huệ trong lòng ta: "Ta thay nàng bế trong chốc lát, trước tiên nàng đến ấm lô sưởi ấm thân mình đi. Nàng cho Vĩnh Huệ mặc kín, còn bản thân lại mặc ít như vậy."

Hắn cũng là người thông minh, thấy hai người kia nên có thể đoán được bảy tám phần, không tiếp tục truy vấn. Lúc này, Lý Thành Khí đi vào đình, bình thản lướt nhìn ta một cái, thấy ta váy hài ướt đẫm, thì nhíu chặt mày.

Lòng ta hơi chua xót, mỉm cười hành lễ: "Quận vương."

Chàng gật đầu: "Đứng lên đi."

Ta đứng lên, đi đến ôm ấm lô, tất cả trấn tĩnh vừa rồi không biết biến đi đâu. Đây là từ sau khi ta gả vào Đông cung mới gặp lại chàng, lúc này lúc đó, không ngờ đã qua hơn mười ngày.

Lý Thành Khí nhìn Vĩnh Huệ ngủ say, mới nhìn ngược lại Thôi thị tỷ muội, trầm giọng nói: "Quỳ xuống!"

Thôi thị tỷ muội giật mình, lập tức quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.