Vĩnh Biệt Em - Hựu Lam

Chương 22: Ngoại truyện “… bên nhau” [phần cuối]



Chuyện cũ của họ cứ vậy mà hết, cứ như trò đùa vậy. Sau khi cậu nhớ lại, cậu phát hiện ra cậu có thể diễn phim “Show diễn của Truman” được luôn.

Ma xui quỷ khiến em hỏi cậu:

– Anh không hận em ạ?

Bầu không khí im ắng, dường như cậu ngẩn ra.

Em hỏi xong thì hối hận, em sợ em nói thêm thì cậu sẽ bị kích thích, trở nên hung bạo mất, cậu như quả bom hẹn giờ vậy.

Một lát sau, cậu nhẹ nhàng trả lời em:

– Chuyện đó, chẳng còn quan trọng nữa. – Giọng cậu khàn đặc, nhưng thanh điệu vững chãi – Anh chỉ muốn thấy anh ấy thôi.

Dường như em hiểu rõ chuyện gì.

Thế giới của cậu với anh ấy, trước giờ chưa một ai chen vào được.

Em mím môi, không hỏi nữa, đáp ứng:

– Vâng. Em hỏi giúp anh một chút.

Cậu vẫn bị chứng pheromone hỗn loạn tra tấn ngày qua tháng nọ, nhưng có em ở bên – một liều thuốc an thần tạm thời của cậu, vẫn an toàn hơn liều tiêm nhiều. Thế nên khoảng thời gian này, em phải ngủ nhờ ở nhà cậu, đi đâu cũng bị mẹ cậu dõi theo chặt chẽ: vừa tan lớp là mẹ cậu cho người lái xe đến rước em về liền, để em luôn ở bên cậu, từng giây từng phút.

Em khổ sở, không có cách nào đến Cục Cảnh sát hỏi thăm giúp cậu được. Em biết tên anh ấy, gương mặt với ngoại hình, chờ lúc đi học thì lén nhờ mấy người bạn hỏi giúp, vốn chẳng mong chờ gì nhiều, nào ngờ lại nghe ngóng được chuyện về anh.

– Bệnh viện?

Nhà em cống hiến hết mình cho nền y tế cả nước, hiện tại em đang theo ngàng hộ lý đặc biệt, hiển nhiên bạn em cũng cùng ngành với em. Bạn em bảo, hồi bạn còn thực tập ở bệnh viện, bạn có thấy hồ sơ của anh, vẻ ngoài của anh chẳng khác những gì em tả là bao.

Em định không nhờ thêm nữa, trước giờ em sợ rước vạ vào thên, ngay lúc này lại càng sợ hơn, sợ em trượt chân vào mắt bão.

Rồi em nghĩ đến giọng điệu van nài của cậu.

Em thở dài, xin bạn em tra giúp.

Vài ngày sau, người bạn làm việc hiệu suất cao cho em kết quả tỉ mỉ vô cùng…

Chân em lạnh toát, em hoảng hốt về nhà cậu.

Mỗi thời điểm tỉnh táo hiếm hoi của cậu, cậu đều hỏi em không ngừng về chuyện của anh, mà cũng vì cậu quá muốn nghe về anh, nên cậu càng dễ phát bệnh. Vừa đêm qua cậu lại phát điên xong, pheromone của Omega hợp cậu nhất cũng chẳng thể xoa dịu cậu được nữa. Những ngày này, em vẫn luôn nơm nớp lo sợ như thể em đang bước trên phiến băng mỏng, gương mặt hồng hào khi trước cũng vì mấy đêm mất ngủ này mà xuống sắc.

Hiện tại, em nghe được chuyện về anh rồi, nhưng không dám thuật lại cho cậu.

Lúc biết chuyện, em tuyệt vọng hơn em nghĩ nữa.

Em chẳng thể nào tưởng tượng được, cậu Alpha chẳng thể chịu thêm chút đả kích nào ấy, nghe chuyện này, liệu cậu có suy sụp chăng?

Em lại ngồi ngẩn người ngoài sofa, phòng cậu lại vang tiếng đồ vật rơi rớt, tiếng xiềng xích vây quanh cậu vang lách cách… có vẻ cậu phát bệnh rồi.

Đại não em rối bời, em ngơ ngác nhìn mẹ cậu vội vàng chạy đến. Mới qua mấy đêm mà mẹ cậu nom tiều tụy hẳn, mái đầu khi trước chỉn chu thì nay lấm tấm hạt muối hại tiêu, vết chân chim hằn rõ, khiến người xót xa.

Mẹ cậu liếc em một cái, ánh mắt thất vọng không thôi, như thể em hận em quá vô dụng, khiến con trai mẹ đớn đau. Em cúi đầu theo quán tính, cố giảm sự tồn tại của mình xuống.

Em thấy em vô tội lắm. Chỉ là, em chẳng dám cãi lại người phụ nữ Alpha mạnh mẽ hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh này, đành trông chờ anh trai em nhanh cứu em.

Từng thanh âm đinh tai nhức óc vang dội, mẹ cậu nhanh chóng gọi điện cho anh trai em, rồi run tay gõ cửa phòng cậu.

– Thanh Nghiễn con ơi? Mẹ đây, mẹ con đây… Bác sĩ Mộ sắp tới rồi, con…

– Cút! Mấy người cút hết cho tôi! Cút!!!

Pheromone của Alpha bộc phát mãnh liệt khiến ngực em đau nhói, sắc mặt trắng bệch, ngay cả mẹ cậu ở bên ngoài cũng lo lắng, bồn chồn. Mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định nói chuyện nhẹ nhàng, khuyên nhủ tận tình, mà Alpha phẫn nộ điên cuồng bên trong quát tháo:

– Nếu không nhờ các người, sao tôi có thể… sao anh Quan lại… bị tôi ép mà đi… Các người cút hết đi!!!

Giọng mẹ cậu run rẩy, mặt mẹ cũng tái nhợt, mẹ nói:

– Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con…

– Cút!!!

Người phía sau cánh cửa chẳng cảm kích mà ngược lại, cậu như bị kích thích, cậu thét gào.



Mẹ cậu nhắm mắt, thở dài một hơi, từ từ bước đến chỗ ghế sofa, mẹ ngồi xuống, lát sau mẹ quàng tay che mắt mẹ.

Em chưa từng thấy mẹ chật vật đến thế cả, nhưng em cũng chẳng dám lại gần mẹ, em nớm nớp nhìn về phía phòng ngủ của anh.

– Từ ngày mai cậu đừng xịt thuốc ức chế nữa. – Chợt mẹ nói, giọng lạnh như băng – Xịt riết rồi hiệu quả chẳng còn nhiêu.

Em trợn mắt nhìn mẹ.

Không xịt thuốc ức chế, là để mặc cậu bị luồng pheromone ấy hành chết sao?

Từ khi cậu nhớ hết mọi chuyện, việc đính hôn giữa cậu với em chỉ còn giá trị trên giấy tờ, em không rõ vì sao em vẫn phải ở đây giúp cậu ấy nữa.

Rõ ràng em không phải anh Quan Nghị sẵn lòng hiến dâng mọi thứ cho cậu không oán không tiếc, em đặt nặng tính mạng của mình hơn mà?

Anh trai, anh mau đến đây với, làm ơn…

Bác sĩ Mộ vội vàng đến nhà cậu.

Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là vẻ mặt khó chịu của em trai anh đang lấp ló ở góc phòng, kế đó là tiếng xiềng xích lách cách vang vọng vì cậu đang cố thoát khỏi chúng, cùng với tiếng thét gào điên cuồng.

– Cậu tới rồi. Nhanh, tiêm một liều an thần cho Thanh Nghiễn đi. – Mẹ cậu bật dậy, nói vội – Em trai cậu giờ vô dụng rồi…

– Bà tha cho Phi Phi đi.

Em ngẩng đầu, hy vọng lóe lên trong mắt em.

Mẹ cậu im lặng, bác sĩ Mộ thở dài, anh giải thích:

– Giờ chẳng còn cách nào khác, ngoại trừ việc bà tìm được vị trấn ải kia về, để vị ấy với Phi Phi cùng điều trị cho Thanh Nghiễn, hoặc…

– Tên Quan Nghị đó… không về được nữa.

Giọng điệu mẹ cậu lạ lắm, như thể mẹ chắc nịch rằng anh ấy không về nữa, thoạt nghe tuyệt vọng, âm u.

Em ngẩn người, mẹ cậu cũng biết ư?

– Tôi hiểu ý bà chứ, nhưng mà giờ không thể thôi miên hay xóa trí nhớ Thanh Nghiễn được nữa. – Thái độ bác sĩ Mộ cứng rắn – Giờ mà làm nữa thì đại não của bệnh nhân sẽ bị tổn thương mất, không kém gì với việc hỏng não luôn đâu.

Mẹ cậu tái mặt, môi bà mấp máy.

– Tôi đã đồng ý để em trai tôi ở gần Thanh Nghiễn mấy ngày này, không có nghĩa là bà được phép xem em ấy không phải là người. – Bác sĩ Mộ nhìn em trai mình cẩn thận, rồi lạnh giọng – Kỷ Thanh Nghiễn là con trai duy nhất của bà, Phi Phi là em trai duy nhất của tôi. Nếu bà lại nhốt em ấy, tôi từ chối điều trị cho con bà.

Anh trai…

Em khóc. Dạo này em chịu đủ mọi áp lực, em chỉ là một chàng Omega bé nhỏ, ngày đêm bị một Alpha điên cuồng tỏa pheromone bức bách em. Sớm biết thế, năm đó em chẳng thèm nhảy vào vũng nước đục này.

– Mộ Anh! – Mẹ cậu nóng giận, đỏ mắt, gọi thẳng họ tên bác sĩ Mộ.

– Tính ra năm đó, trừ việc đuổi Quan Nghị đi, xóa trí nhớ, thôi miên… thì còn một cách khác, nhưng mà bà không muốn.

Mẹ cậu tức tối, thở phì phò, tay nắm chặt:

– Cậu im ngay…

– Nếu cắt bỏ tuyến thể cậu ấy kể từ khi cậu ấy còn nhỏ, thì cậu ấy không còn chịu đựng chứng pheromone hỗn loạn này suốt nhiều năm nay…

– Câm mồm! Con trai duy nhất của tôi mà cậu muốn cắt tuyến thể của nó, sau này sao nó còn là Alpha được chứ!

Bác sĩ Mộ lãnh đạm đáp:

– Ừ, dù là Beta hay Omega đều không tốt bằng, nhưng chắc chắn tốt hơn hiện tại ha? Tuyến thể quan trọng đến vậy sao?

Mẹ cậu ngây người, nghĩ thật lâu, mãi mới yếu ớt phản bác:

– Thế cậu nói xem, cắt tuyến thể của Thanh Nghiễn xong thì cậu còn để Mộ Phi – Omega duy nhất gả cho nhà tôi không?

Lần này, bác sĩ Mộ im lặng…

Đáy lòng mẹ cậu và bác sĩ Mộ đều có chỗ khó nói, thế mà hôm nay xé nhau giữa ban ngày ban mặt như vậy, cả hai hổ thẹn đến mức chẳng biết nói gì tiếp theo.

Chẳng biết tự bao giờ, phòng ngủ cậu im phăng phắc.

Em là người đầu tiên để ý… rằng pheromone của em xứng với cậu đến vậy là lúc em thấy luồng pheromone bức bối của cậu dịu dần. Kế đó, mẹ cậu cũng nhận ra, mẹ vội vã chạy đến cửa phòng cậu:

– Thanh Nghiễn, Thanh Nghiễn, con sao rồi?

– Mẹ ơi…

Giọng của cậu Alpha trong phòng lúc này bình tĩnh đến lạ.

– Để bác sĩ Mộ cắt tuyến thể của con đi, mẹ.

Bác sĩ Mộ ngẩn người, quay đầu nhìn cánh cửa phòng kia.

– Con chẳng thể ở bên một Omega nào hết, con chỉ muốn thấy anh Quan thôi. Đây là lần cuối con xin mẹ ạ.

Động tác của mẹ cậu gượng gạo.

– Được, mẹ sẽ tìm Quan Nghị giúp con nhé. – Giọng mẹ nhẹ nhàng, như thể mẹ quyết tâm thật – Con phải cố nhịn nhé, không thì, sao con gặp được anh ấy chứ.

Mẹ cậu nói dối.

Em nhìn dáng vẻ ấy của mẹ cậu, lòng em sáng rõ như ban ngày.

Anh ấy, rõ ràng đã…

Giữa buổi đêm loạn lạc ấy, em quyết định.

Lúc anh trai em đề nghị em theo anh ấy về nhà, em gian nan xin anh cho em ở lại nhà họ Kỷ một đêm nữa thôi.

Thật chẳng giống em gì cả. Anh trai em khiếp sợ nhìn em, em không dám để anh trai em nhìn thẳng vào lòng mình, đành lảng mắt tránh né.

Mẹ cậu thấy thế, mẹ thở phào nhẹ nhõm.

Em chẳng có ý gì cả, em chỉ thấy, một Kỷ Thanh Nghiễn em chẳng quen lắm, nay lại hèn mọn, đáng thương.

Sau khi mọi người ngủ hết, em lặng lẽ lại gần cửa phòng của cậu ấy. Cơ thể em ngồi nhiều quá, tê mỏi khắp người, khó chịu chẳng thể tả.

Em nhớ trong phòng còn có máy ghi hình, nên không bước vào.

Chỉ đứng ngoài, thấy người trong phòng đang thẫn thờ, thở hổn hển. Người trong phòng thấy em, vui quá, run giọng nói “chào” em.

Em nuốt nước miếng, tay em nắm chặt đáy áo em mặc.

Đêm nay em không dùng thuốc ức chế, em muốn thử tỏa pheromone của mình để giúp cậu Alpha kia tỉnh táo. Em biết, cuộc giao lưu này gian nan chừng nào.

Bởi vì…

Quan Nghị anh ấy…

Tự sát rồi.

Chuyện đã qua nửa tháng rồi. Người bạn thực tập chỗ bệnh viện anh ấy khám đã tìm ra hồ sơ bệnh án của anh ấy, rằng anh ấy bị ung thư phổi… thời kí cuối, các tế bào đã di căn.

Phía bệnh viện có khuyên anh tham gia điều trị, nhưng anh lạnh nhạt từ chối.

Vài ngày sau, anh lại liên hệ bệnh viện, hẹn lịch bàn bạc thêm về phác đồ trị liệu. Anh hẹn ngày vì anh bảo anh đang đi du lịch, vài ngày nữa anh về rồi anh mới ghé viện được.

Đáng ra mọi chuyện sẽ tốt. Nhưng rồi vài ngày nữa, anh không ghé.

Dù sao cũng là chuyện liên quan đến tính mạng của con người, phía bệnh viện gọi điện cho anh thì phát hiện số máy anh sử dụng là số máy bàn của một khách sạn. Khách sạn dò la một chút, phát hiện anh chưa trả phòng, gọi điện thoại riêng trong phòng anh cũng chẳng nhấc máy, khách sạn đành cử nhân viên kiểm tra phòng, thì phát hiện…

Anh, khóa trái bản thân trong phòng tắm, rạch cổ tay bằng dao cạo râu, ngay trước ngày hẹn ghé việc một hôm.

Máu hòa vào nước, phủ khắp sàn nhà.

Thân thể lạnh lẽo, không còn thở nữa.

Một người chuẩn bị tiếp nhận quá trình điều trị, lại tự kết liễu chính mình trước một ngày hẹn ghé viện, đã phải tuyệt vọng đến nhường nào…

– Chắc mẹ anh biết rồi… – Em thật thà chia sẻ. Bỗng em nhận ra, pheromone của Alpha bên trong đang ổn định, lúc nghe anh ấy tự sát thì bộc phát mãnh liệt, rồi cậu cố nén chúng xuống, điềm đạm như mặt hồ yên ả.

Em mạnh dạn kể thêm:

– Sau đó, bên khách sạn liên lạc với cha mẹ anh ấy, bảo họ mang anh ấy… đi. Vì đây là chuyện lớn, dạo đó công ty nhà anh ấy đang gặp chuyện nên họ ém chuyện của anh ấy, dẫn đến việc người biết chuyện không có bao nhiêu. Chuyện cần kể em kể xong rồi. Từ mai, mẹ anh không còn hạn chế tự do của em nữa, em sẽ đến khách sạn kia hỏi thêm, em có quen một bạn làm việc ở đó mà. Lúc đó anh ấy đặt phòng đôi. Anh thấy sao rồi ạ? Kỷ Thanh Nghiễn? Anh ngủ rồi ạ? Anh ơi?

Căn phòng ngủ im ắng, cậu chẳng phản ứng gì em cả… nhưng pheromone của cậu chưa bị mất kiểm soát, em yên lòng.

Em an tâm, xịt thuốc ức chế rồi rời khỏi phòng, em chẳng biết rằng cậu đã sớm khóc không thành tiếng.

– Anh… Quan… ơi…

Sao anh Quan chẳng còn nữa?

Sao lại thế…

Kể từ lúc cậu nhớ lại, cậu còn chưa kịp gặp anh, xin lỗi anh, thổ lộ lòng cậu với anh, nói cậu yêu anh.

Anh Quan bị bệnh.

Khoảng thời gian anh ốm đau ấy, cậu hẹn hò, du lịch với người khác, cậu ngu ngơ như một thằng khờ, chẳng biết gì cả.

Cậu còn nói với anh rất nhiều câu anh không muốn nghe nhất, rất nhiều câu xấu xa.

Anh chưa từng thiếu kiên nhẫn với cậu, anh còn an ủi cậu.

Anh Quan, chính cậu ép anh ấy đi.

Trước khi ra đi, chắc anh tuyệt vọng lắm…

Khách sạn đó, phòng đôi đó… ấy là điểm hẹn hò bí mật của anh và cậu thuở họ còn mặn nồng yêu nhau.

Sao cậu có thể quên cả đời anh Quan, trước giờ chỉ có cậu chứ…

Cậu cắn chặt lấy mu bàn tay của cậu, dòng máu ấm nóng tràn ra, hòa lẫn dòng lệ ướt đẫm, nhưng cậu chẳng còn cảm nhận được nỗi đau từ thể xác nào nữa, sự thống khổ trong lòng dày vò cậu, xé cậu thành trăm mảnh.

Trong màn đêm vô tận ấy, cậu rơi vào một thế giới hỗn độn khác.

Vì cớ gì, mà cậu vẫn sống.

Cậu nên chết đi mới phải.

Vì cớ gì lại là anh Quan của cậu…

Anh Quan vẫn luôn chững chạc như vậy. Cậu đâu ngờ anh lại rạch cổ tay kết thúc đời này của chính anh chứ.

Do cậu hết.

Nếu khi xưa cậu can đảm hơn, mọi chuyện sẽ chẳng như lúc này.

Cậu mới là người cần xuống địa ngục.

Có vẻ em định thực hiện những gì em nói, sớm hôm sau em đã chạy đến chỗ khách sạn nọ hỏi hạn, lúc về em cầm theo một chiếc vali.

– Em nghe anh trai em nói là mẹ anh chấp nhận cắt tuyến thể cho anh rồi. Chúc mừng anh thoát khỏi chứng bệnh quái ác này nhé. Người bạn làm bên khách sạn nói với em, lúc nhà họ Quan dọn đồ của anh ấy, họ chỉ dọn quần áo với đồ dùng của anh ấy về thôi, còn vali này họ không cầm. Em nói bạn là em có quen anh ấy, bạn em lại kể… anh Quan chẳng có bạn bè gì cả, nên em tự coi mình là bạn của anh ấy, nhận lại phần đồ người nhà họ Quan bỏ lại. Tóm lại là, em lấy đồ còn sót về rồi đây.

Con ngươi cậu khẽ chuyển động, cậu cử động nhẹ, vết máu trên mu bàn tay đông lại rồi, động tác trì trệ, hơi nhói.

Em nghe tiếng cậu thở hồng hộc, nhưng biết cậu vẫn đang tỉnh táo nên em yên tâm, nói tiếp:

– Anh biết không, trong vali ấy lại là một bức tranh anh vẽ… em đặt tranh trước cửa phòng nhé, anh có thể mở cửa được không ạ?

– …

– Thôi, em đi rồi anh hẵng mở. Em sợ lắm. Đêm nay anh trai em phẫu thuật cho anh rồi. Trước khi mẹ anh phát hiện thì anh xem tranh đi nhé, mẹ anh đang trao đổi với anh trai em về cuộc phẫu thuật của anh đó, thời gian của anh chẳng còn nhiêu. Em đi trước nhé.

Cậu từ từ bước đến chỗ cửa, khẽ mở cửa.

Do tối cậu phải lên bàn phẫu thuật rồi, nên sáng nay bác sĩ Mộ đã tiêm một liều an thần cho cậu, còn mẹ cậu không khóa cửa phòng cậu nữa, cũng cắt giảm số người dõi theo cậu. Xiềng xích trói buộc cậu cũng đủ dài để cậu bước từ giường tới cửa phòng hoặc tới nhà tắm.

Cậu cố thể hiện rằng cậu bừng bừng hy vọng cả buổi sáng. Ai nấy đều tin cậu nghe mẹ cậu sắp đặt xong xuôi – nghe lời nói dối “phẫu thuật xong thì gặp anh Quan nhé”.

Cậu giơ tay với lấy cái vali ấy, kéo nó vào phòng.

Chiếc vali này đựng đồ như bao chiếc khác thôi.

Nhưng cậu vừa mở ra, bức chân dung màu biển cậu vẽ anh đập thẳng vào mắt cậu.

Cậu thẫn thờ nhìn tranh. Nhiều năm qua đi, tranh vẫn mới tinh như lúc xuất xưởng, màn che tranh bọc kín bốn góc, dường như cậu có thể thấy anh trân trọng nó vô cùng.

Đến lúc này, cậu thật sự tin rằng, anh Quan cậu đi xa rồi.

Vì cậu biết anh sẽ chẳng giao bức tranh này cho ai cả.

Anh vẫn cứ yêu cậu đậm sâu như vậy.

Dẫu bị cậu phản bội, dẫu bị cậu tổn thương, dẫu bị cậu… lãng quên.



Anh cười.

Lâu rồi cậu không thấy anh cười dịu dàng đến vậy…

Cậu vươn tay chạm vào nụ cười của anh, đầu cậu bật ra vẻ mặt anh thấy cậu vẽ Phi Phi.

Tận mắt thấy người mình thương yêu đương một người khác như cách cậu ấy từng yêu mình, lòng sẽ đau đến mức nào chứ.

Cậu nhớ đến lúc anh khóc, anh chào cậu rồi anh đi.

Con người anh Quan ấy à, bên ngoài kiên cường, cứng rắn, đôi lúc anh cũng trở nên mềm yếu.

Trong quá khứ, hễ anh Quan bất an là cậu ôm chặt lấy anh, dùng tình yêu trấn an anh.

Rồi cậu mất trí nhớ, khiến anh yếu dần, thống khổ chồng chất ngày qua ngày, đau khổ sinh bệnh nan y, gầy xọp rõ rệt.



Trong vali vẫn còn ít món đồ nhỏ khác, nào là những cặp vé xe đi du lịch, kế hoạch hẹn hò, ảnh đôi, thậm chí còn có những cặp vé xem phim… đều được anh cẩn thận giữ gìn, đến nếp gấp cũng chẳng có, như thể chúng là báu vật vô giá của anh vậy.

Mắt cậu ươn ướt.

Khờ quá! Nếu lúc trước anh cho cậu nhìn đống đồ này, không chừng lúc đó cậu lại nhớ hết mọi thứ.

Vì cớ gì anh phải hy sinh chứ…

Anh cũng biết cậu chẳng màng sống chết mà. Cậu chỉ muốn ở bên anh thôi.

Giờ còn mỗi cậu sống, đời này có nghĩa lý gì chứ…

Anh khờ thật!

Mẹ cậu bước xuống lầu.

Trước cửa phòng chẳng có ai. Quả nhiên tên nhóc Mộ Phi kia chẳng dám đến, nhưng tối nay cậu phẫu thuật rồi… mẹ đành cho cả hai ít không gian tự do vậy.

Liều an thần hôm nay của bác sĩ Mộ hiệu quả thật, cả ngày trời mẹ cậu không nghe tiếng cậu điên cuồng gào thét nữa, bỗng thấy thoải mái.

– Thanh Nghiễn. – Mẹ gõ cửa, dịu giọng nhắc nhở – Tối nay phẫu thuật rồi, con chuẩn bị hết chưa? Mẹ tìm hiểu rồi, sau khi loại bỏ tuyến thể Alpha khỏi thân thể, mình cũng có thể cấy thêm tuyến thể nhân tạo lấp vào. Mặc dù không tốt như tuyến thể tự nhiên, nhưng có còn hơn không. Mẹ vẫn đang tìm một tuyến thể Alpha nhân tạo phù hợp với con, mong là sẽ sớm tìm thấy.

Phòng ngủ im phăng phắc, mẹ cậu định gọi tên cậu, bỗng nghe chút tiếng động.

Mẹ nghi hoặc.

Mẹ nghĩ mãi, rồi mở cửa phòng… kế đó mẹ thấy cảnh tượng trong phòng, mẹ thét đau thấu tâm can:

– Thanh Nghiễn! A!!!



Cậu Alpha trẻ tuổi ấy, chẳng rõ điên tự bao giờ, tay cậu nắm chặt chiếc bàn chải đánh răng, đâm mạnh vào yết hầu của cậu.

Đến tận lúc cậu chuẩn bị ra đi, tay khác của cậu ôm chặt bức chân dung màu biển ấy.

Như thể bọn cậu vẫn bên nhau.

《 Phiên ngoại “Cuối cùng vẫn bên nhau” hoàn》

*Chú thích:

Tên phiên ngoại được lấy cảm hứng từ bài “Cuối cùng ta vẫn bên nhau” của Cicada.

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc này mình viết theo thiết lập ban đầu của đoản.

Ngỡ anh Quan thấy hết, thật ra thì chưa… (tính cách anh ấy vậy mà)

Sau này anh vẫn thấy! Lại một chiếc đoản AA… chắc HE, đổi công chứ nhỉ… hoặc một chiếc phiên ngoại chuyển thế khác…

Số lượng từ tăng đột biết đến thế, mọi người phải bình luận ủng hộ mình đó ~ yêu mọi người nhiều ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.