Trước khi bạn tôi chạy khỏi phòng, bạn nhìn tôi kiểu “chúc ông may mắn nhá”.
Hẳn bạn nghĩ Kỷ Thanh Nghiễn đang kiếm tôi. Pheromone của em nồng quá, nếu thật sự đánh nhau thì tôi cũng chưa chắc là đối thủ của em nữa.
Không dám nghĩ nữa.
Sau khi bạn cùng phòng tôi rời đi, tôi vô thức lui về sau một bước, cười gượng gạo:
– Cũng vừa xong…
Tôi lại thấy em không vui. Em nhìn tôi chằm chằm, tôi tự xem như chẳng có chuyện lớn gì mà điềm đạm tắt máy:
– Sao em ghé đây vậy?
Em im lặng một lúc, rồi trả lời với giọng điệu tủi thân vô cùng:
– Anh Quan không thích em ạ?
Tôi ngẩn ra một chút.
Em lại gần một bước, mắt ươn ướt:
– Giới tính, thật sự quan trọng với anh như vậy chăng.
Trước giờ tôi chưa từng cứng rắn nổi với ánh mắt này của em mà, tôi đành lắc đầu.
Mắt em sáng rực. Em chạy đến chỗ tôi, ôm lấy tôi vào lòng em.
– Khoảng thời gian em phải phân hóa kia, em cứ nhớ anh Quan, em muốn ở bên anh Quan… Kể cả khi em thành Alpha cũng chẳng sao cả, em thích anh Quan, thích từ nhỏ rồi.
Giọng em trầm ấm, dịu dàng. Tôi si mê tông giọng trầm ấm này, dựa vào lòng em… Cái ôm mang tính Alpha của em cũng bao lấy tôi không kém gì cái ôm tôi trao em ngày xưa. Thậm chí, đây là lần đầu tôi cảm thấy mình mới là người được che chở.
Dù sao đi nữa, em vẫn là Kỷ Thanh Nghiễn.
Phải, em là… Kỷ Thanh Nghiễn.
Tôi sực tỉnh, tôi cố kiềm chút tình cảm đang nhen nhóm trong tôi, tự ép bản thân nhìn thẳng vào mắt em, bình tĩnh khuyên nhủ:
– Em nên tìm Omega chứ.
Tôi tự nắm chặt tay của chính mình, mặt vô cảm khuyên thêm:
– Alpha phải ở bên Omega, từ xưa đến nay, là chuyện hiển nhiên.
Chưa kể, em cần phải ở bên một Omega có pheromone phù hợp với em nữa – em ấy sẽ cân bằng chứng pheromone hỗn loạn của em, giúp em khỏe mạnh hết quãng đời còn lại.
Dường như em chưa từng nghĩ tôi sẽ nói vậy. Mắt em tối sầm, cánh tay ôm vai tôi siết lại, tôi khẽ chau mày.
– Thanh…
– Quan Nghị, anh nói láo!
Dáng vẻ phẫn nộ của em như ngọn lửa cháy phừng phực, cổ em hiện gân xanh. Tôi chợt nhận ra, cảm xúc em bị kích thích thái quá, khiến pheromone của em loạn hết cả.
Mà em vừa mới phân hoá…
Tôi kinh hoảng, tôi vô thức tỏa ra luồn pheromone mang tính trấn an của mình, nào ngờ bên tôi chẳng còn tác dụng nhiều. Em cúi đầu, cánh tay ôm tôi siết chặt hơn, thân thể em khẽ run.
– Anh Quan ơi… em khó chịu quá…
Mu bàn tay em cũng nổi gân xanh rồi, chắc hẳn em đang kiềm nén rất nhiều. Não tôi trống rỗng, tôi định tránh khỏi em rồi chạy về phía giường tôi, nhấc điện thoại gọi mẹ Kỷ hoặc bệnh viện… Dường như ý định ấy của tôi kích thích em thêm, em nắm chặt tay tôi, hung hăng đẩy tôi ngã xuống giường.
– Thanh…
Tôi vừa thốt một tiếng thì bị hơi thở Alpha mạnh mẽ lấp lại, em ghì chặt tôi trên giường. Giữa luồng không khí hỗn loạn ấy, em nói:
– Đừng gọi em! Em sắp không khống chế chính em được nữa…
Lúc cậu bé của em chọc phía dưới của tôi, tôi kinh ngạc hơn.
Chẳng những pheromone của em đang dần nhiễu loạn không dứt, lúc này em còn đến kỳ động dục đầu tiên nữa.
Cơ thể hai chúng tôi hòa quyện vào nhau, em mặc định tôi là Omega mà hành sự.
Lúc em xé quần tôi, tôi có giãy giụa. Nhưng rồi tôi nhìn thấy nét mặt chịu đựng đầy khổ sở của em, tôi đành buông thả chính mình. Đồng thời tỏa ra luồng pheromone trấn an đặng làm dịu luồng hương hỗn loạn này.
Rồi bé Kỷ của em cắm sâu trong tôi, tôi đau đến nỗi cổ họng tôi tự bật ra từng tiếng la khổ sở ngắt quãng. Phải chăng do pheromone hỗn loạn, em – trước ngây ngô như chú cừu trắng – nay trở nên bạo lực vô cùng, từng động tác của em như muốn xẻ đôi tôi vậy.
Em vừa hành sự thiếu kiên nhẫn, vừa thở dốc sảng khoái, động tác dồn dập. Tôi nắm chặt ga giường, cố nén những thanh âm nỉ non yếu ớt của mình sâu trong họng… mãi tới khi em sắp lên đỉnh, em cắn cổ tôi theo bản năng của một Alpha.
Tôi không phải Omega, có bị cắn cổ cũng sẽ không được đánh dấu. Tuy nhiên, đều là Alpha, việc tôi bị xâm chiếm khiến thân thể tôi run rẩy kịch liệt, tôi nghẹn ngào thành tiếng, tay tôi theo quán tính chống trước ngực em như muốn đẩy em ra… chẳng biết sao em lại bị kích thích nữa, bé Kỷ của em đang chôn trong người tôi lại trỗ dậy, nóng hổi…
Không biết tôi ngất lúc nào, không biết em dừng lúc nào.
Tóm lại, sau khi tôi tỉnh dậy, pheromone của người đang nằm bên tôi ổn định trở lại, người đang ngủ, dáng vẻ tựa thiên sứ vậy.
Tôi nhức khắp người. Trên dưới tấm thân đang khỏa của tôi chằng chịt dấu răng của em. Tôi càng không dám đề cập đến đống chăn hỗn loạn phía dưới.
Tôi ngây người thật lâu, rồi từ từ thở dài. Dẫu bị như vậy, tôi còn không được tức giận với em chứ.
Tôi nhìn dáng vẻ lúc ngủ của Thanh Nghiễn một lúc, cuối cùng cũng hòa làm một với em rồi… mặc dù cách làm hơi khác, nhưng đáy lòng tôi ấm lắm. Tôi vô thức giơ tay vuốt tóc em. Chỉ là vừa cử động một chút, tôi phát hiện có chỗ không đúng lắm.
Bé Kỷ của em… vẫn còn nằm trong tôi.
Tôi cố nhấc mình để không còn ngậm bé nữa, thì một vũng nhớt trắng đục tràn ra.
Màn hình điện thoại chợt sáng, tôi ngó giờ – đã ban ngày rồi à.
Bạn cùng phòng tôi nhắn tin cho tôi, hỏi tôi đã tiễn vị phật kia chưa, bạn tôi muốn thứ hai học xong vẫn còn chốn để về.
Tin bạn nhắn hợp ý tôi thật. Phòng ký túc của tôi hiện tại nồng mùi tanh đặc trưng nọ quá… Người có văn hóa ngửi là biết chuyện gì vừa diễn ra.
Còn một tin nhắn khác tôi chưa đọc, được gửi từ mẹ Kỷ.
Mẹ hỏi tôi, có phải Thanh Nghiễn tìm tôi không.
Mẹ nói, mẹ không ngăn em lại, trái lại mẹ tin tôi ý thức được rằng tôi nên làm gì.
Hẳn do chờ phản hồi từ tôi lâu quá, mẹ lại nhắn thêm vài tin, đại ý là…
Nếu Thanh Nghiễn ở bên Omega không phù hợp với em, thì pheromone hỗn loạn của em sẽ khiến em sống chẳng được mấy lâu.
Lúc mẹ còn trẻ đã lầm lối chả sửa nổi, nhưng em vần còn cơ hội sửa chữa.
Mẹ mong tôi hiểu cho mẹ.
Tác giả có lời muốn nói:
Thiết lập riêng: pheromone hỗn loạn, rối loạn lưỡng cực, hội chứng suy giảm miễn dịch kết hợp trầm trọng, không có phương pháp trị liệu, chỉ có thể dựa vào pheromone đối lập của bạn đời mà cân bằng, hoặc làm dịu các triệu chứng trên.