Lúc ở nước ngoài, tôi làm việc cho một công ty kỹ thuật xây dựng của nhà tôi quên ngày quên đêm, hôm nào cũng tăng ca đến khuya, hễ về đến nhà là gục liền, cuối tuần làm thêm, tự khiến bản thân tất bật tới nỗi chẳng còn thì giờ nhớ đến em ấy nữa.
Thật ra tôi từng gửi tin nhắn cho em, thậm chí tôi còn gửi thư, nhưng dường như em chẳng nhận được chúng.
Tôi đoán mẹ em có theo dõi các thiết bị của em rồi, tôi đành nỗ lực làm xong việc bên này rồi về nước. Tuy cha mẹ giấu tôi chuyện liên quan đến Thanh Nghiễn kĩ vô cùng, nhưng họ lại hài lòng với sự nghiệp hiện tại của tôi nên cũng khá buông lỏng. Chưa kể công ty trong nước đang thiếu nhân sự, tôi cảm thấy mình sắp được về nước rồi.
Thật ra, cuộc gọi của mẹ Kỷ đến sớm hơn tôi nghĩ.
Ấy là sau khi tôi ra nước ngoài được hai năm, quãng thời gian tôi xa Thanh Nghiễn cũng hai năm.
Lúc mới nhận cuộc gọi ấy, tôi vẫn đang tăng ca ở công ty. Trùng hợp là có em đồng nghiệp vừa tan làm, em khuyên nhủ tôi đừng ham việc như thế, lúc nào nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, dù sao…
Em chưa nói hết song cũng hiểu, dù sao công ty này rồi cũng sẽ là của tôi thôi.
Tôi lịch sự cười với em ấy. Em đồng nghiệp này là một nhân viên, Beta. Em nhìn tôi cười thì hơi ngạc nhiên, sau đó lắp bắp tựa như em chúc tôi ngủ ngon.
Tôi nhìn dáng vẻ tan làm vội vã của em, còn chưa kịp đáp lại thì màn hình điện thoại tôi sáng, dãy số hiển thị là từ mẹ Kỷ.
Sau khi tôi đi, mẹ Kỷ vẫn luôn nói xấu tôi, nhưng mẹ cũng chịu chia sẻ tình hình gần nhất của Thanh Nghiễn cho tôi.
Mặc dù tôi và mẹ Kỷ bằng mặt không bằng lòng, nhưng trong khoảnh khắc ấy tôi đặc biệt kích động, cảm giác như chờ mây tan là thấy trăng rọi sáng vậy.
Giọng mẹ hôm nay mệt hơn bao giờ hết.
– Quan à, cháu có thể về nước không? – Mẹ Kỷ gian nan đề nghị – Thanh Nghiễn ấy, vẫn cần pheromone của cháu.
Tôi ngây người, dường như tôi thấy mẹ Kỷ yếu thế hẳn đi. Chưa kể, một chút ảo tưởng ở bên Thanh Nghiễn mãi mãi về sau khẽ nháy lên khiến tôi mơ hồ, không kiềm được mà mừng quýnh lên:
– Vậy Thanh Nghiễn còn khỏe không ạ?
Đầu bên kia im lặng.
– Quan này, Thanh Nghiễn… đã tìm được Omega có pheromone phù hợp rồi, tình trạng pheromone hỗn loạn cũng thuyên giảm. Có điều, hình như nó nghiện pheromone của cháu rồi, đống huyết thanh mà lúc trước bên cô lấy của cháu nhạt đến vô vị. Gần đây mức… mức pheromone của nó lại mất cân bằng, cô và bác sĩ Mộ sợ nó sẽ lại tái phát…
Lời sau đó tôi chẳng nghe rõ nữa, ý cười trên mặt tôi sượng lại từ câu nói đầu tiên của mẹ Kỷ.
Sao có thể…
Chẳng phải Thanh Nghiễn từng nói với tôi, rằng muốn ở bên tôi sao? Sao có thể… tìm được Omega rồi?
Hay nói cách khác, dù cho trước đó yêu nhau biết bao, pheromone tương xứng mới là thứ quan trọng nhất?
Tôi như lạc trong cõi tiên, không biết lúc nào lỡ hỏi mẹ Kỷ một câu chôn sâu dưới đáy lòng.
Mẹ Kỷ khựng lại, rồi giọng mẹ lạnh lùng quen thuộc trước kia:
– Sau cuộc phẫu thuật, Thanh Nghiễn đã quên cháu rồi. Đương nhiên nó có thể tìm được một Omega có thể bên nó cả đời, một Omega có pheromone tương xứng. Quan à, cháu nên biết là nó chỉ hơi nghiện pheromone của cháu thôi – đây là cũng trách nhiệm của cháu. Hy vọng nó hoàn toàn bình phục nằm ngay trước mắt cháu mà…
Thanh âm cầu xin của mẹ ruột của Thanh Nghiễn vang vọng bên tai tôi.
– Nếu cháu còn để ý nó, tôi mong cháu có thể cứu lấy nó với tư cách là hàng xóm hay bạn thân để ở gần cũng được.
…
Tôi lại gặp Thanh Nghiễn, ở sân bay.
Mẹ Kỷ và cha mẹ tôi vẫn thường giao thương với nhau, họ cũng từng là hàng xóm của nhau nữa. Không biết mẹ Kỷ trao đổi thế nào với cha mẹ tôi, với lại công ty trong nước thật sự thiếu nhân sự, nên tôi nghe lời cha mẹ giục giã mà bàn giao công việc bên nước ngoài, rồi sắp xếp hành lý về nước.
Lời mẹ Kỷ như tảng đá nặng đè lên tôi nhiều đêm.
Chỉ là lòng tôi vẫn một mực không tin.
Tôi quen Thanh Nghiễn năm năm đằng đẵng, tôi biết em thương tôi rất nhiều, vì tôi cũng thế.
Em thật sự quên tôi sạch sành sanh ư?
Cũng… Cũng có thể quên thế sao?
Tôi đem lòng hoài nghi đến tận lúc máy bay đáp xuống bãi đỗ sân bay, qua ô cửa sổ kế bên tôi thấy Thanh Nghiễn đứng đợi ở cửa lớn đón khách.
Em không giống hồi hai năm trước cho lắm.
Hai năm trước, trước trán em có lớp tóc mái xõa xuống, quanh thân là hơi thở học sinh trung học, thích mặc đồ thể dục, chân đi giày thể thao, đẹp trai rạng ngời.
Còn lúc này, tóc em cắt ngắn sau vầng trán cao, trang phục già dặn, ngoài khoác áo gió, trong mặc áo sơmi, tai em có vật lóe sáng – hẳn là khuyên tai loe lóe.
Tôi ngây người một lúc.
Em hoang mang nhìn quanh, kế là ánh mặt em khóa chặt người tôi.
Tôi kích động, bật cười, còn chưa kịp cất lời chào em thì nét mặt của em khiến tôi đau đớn không thôi.
– Quan… Nghị? – Em hơi nghiêng đầu, nhã nhặn giơ tay, cười xán lạn – Tôi là Kỷ Thanh Nghiễn, mẹ tôi bảo tôi tới đón anh, đi với Phi Phi.
Tôi ngơ ngác, đó lẫn là nụ cười tươi tắn thân thuộc của Thanh Nghiễn.
Mà, Phi Phi?
Tôi nhìn cánh tay em chìa trước mặt tôi, rồi nhìn quanh em mới thấy một cậu thanh niên trẻ trung trắng xinh đứng kế bên em. Cậu cười bẽn lẽn, ngại ngùng nấp sau lưng em.
Cậu ấy là Omega.
Mẹ em thật tàn nhẫn. Đến đây thì mẹ trực tiếp đập tan chút hy vọng bé nhỏ của tôi rồi. Tôi chẳng thể cười xã giao với hai người em, em ấy một cái.
Em thấy tôi không định bắt tay nên im lặng thả tay xuống, bất đắc dĩ nói:
– Phi Phi vậy đó, cứ ngại hoài… Đúng rồi, tôi xin giới thiệu – em ấy là người yêu của tôi.
Chính khoảnh khắc này đây, ánh mắt em hướng về Phi Phi, giọng điệu yêu chiều.
Người yêu.
Tôi không dám nhìn thẳng hai người họ, lời chưa kịp đáp đã kẹt lại dưới đáy lòng. Tôi nắm chặt tay mình lại, mãi mới cười lên được.
– Hơi xa cách rồi, trước kia em toàn gọi anh là anh Quan đó. – Em gọi tới mười năm lận.
Em kinh ngạc một chút, cười ngượng:
– À… anh Quan sao? – Em gọi thử, xong cau mày, bối rối – Hay là gọi Quan Nghị đi. Sau khi tôi phẫu thuật thì quên nhiều chuyện rồi. Xin lỗi… tôi cảm thấy anh không phải anh em trong nhà tôi nhỉ? Anh chẳng lớn hơn tôi là bao, gọi “anh Quan” thì hơi kỳ, anh không thấy thế sao?
Tôi lẳng lặng nhìn em.
Đúng là ánh mắt thật sự xa lạ, từng hành động khách sáo, thoáng trông như chúng tôi thật sự là bạn bè thân thiết xa nhau nhiều năm.
Chưa kể, chúng tôi đều là Alpha. Em còn chu đáo che chở người yêu của em.
Hành vi này thân quen quá, chỉ là…
Khóe mắt tôi nóng lên, nước mắt tiết cả rồi, tôi cố chớp mắt nhiều lần ngăn chúng rơi xuống.
– Ừ, hơi kỳ thật. – Tôi mỉm cười đáp.
Tác giả có lời muốn nói:
Mình chăm chỉ lấp hố, thế đã xứng đáng được đọc bình luận của các bạn Sao Biển chưa nè? (*^3^) *khom lưng*