Vĩnh Dạ Chi Phong

Chương 118: Thi đấu giải trí (cuối)



Dũng sĩ nếu dám phái mồi nhử tới thì Đại Ma Vương cũng dám đâm chết mồi nhử.

Hắn không do dự lấy một giây, tựa như hung thú ngửi thấy mùi máu tươi đi ra từ trong phòng, ở trên hành lang mở ra hai cánh bay ở tầng trời thấp, lao thẳng về phía Hacker Repow!

Repow trong nháy mắt sởn hết cả da đầu, gào thét “Oa a a a” ầm ĩ quay đầu chạy, trong lúc ấy cũng không quên dùng chỉ lệnh, bụp cái biến thành một quả bóng cao su.

Đúng vậy, một quả bóng cao su.

Bóng cao su lăn điên cuồng trên hành lang thẳng tắp, liều mạng bỏ chạy đến cầu thang, không tạm dừng lấy một giây mà nảy bật xuống.

Kiểu chạy trốn này, tốc độ còn nhanh hơn cả Đại Ma Vương có cánh.

Khán giả mặt cũng đần thối: “Đậu mè vầy mà cũng được à??”

Lúc này Thánh kỵ sĩ Vong Ưu cũng ngây ngẩn: Repow không phải Hắc kỵ sĩ sao?

Vong Ưu phản ứng lại rất nhanh, lập tức quay đầu đuổi theo Ma vương.

Giáo thánh của hắn thật sự trì hoãn một chút tiến độ đuổi giết của Odin, nhưng cũng không có mấy tác dụng.

Odin tậm chí hoàn toàn mặc kệ sự bao vây của tất cả các Dũng sĩ còn lại, cả đường chỉ dán mắt không ngừng đuổi giết Repow, đâm một đao vào quả bóng cao su làm cho Repow biến trở lại nguyên hình.

Repow cũng không quay đầu lại tiếp tục chạy trốn một mạch đến đầu hành lang mà bọn họ đã bố trí cạm bẫy, cuối cùng bị Đại Ma Vương chặn lại!

Đại Ma Vương mở hai cánh trực tiếp kabe don Repow lên tường, sau đó miễn cưỡng hứng chịu đòn tấn công của Vong Ưu từ phía sau, lấy 30% HP làm cái giá, đánh chết Repow.

Repow: Tại sao lại là tôi…Chết không nhắm mắt.jpg

Màn hình chung: “Ha ha ha ha hận thù lớn cỡ nào! Đúng là huyết hải thâm cừu (1)!”

“Đây tuyệt đối là trả thù cảnh ‘gia bạo x5’ ban nãy!!”

“Cái gì cũng mặc kệ, đoàn chiến có thể thua, chuối tây nhất định phải chết ha ha ha ha ha ha!”

Sau khi Repow ngỏm, Odin lúc này mới quay đầu, một cánh vỗ bay Vong Ưu ra ngoài ——ban nãy Vong Ưu đuổi theo đánh được hắn thật sự là quá vui mừng, không hề bị cản trở một hơi trộm được ít nhất 15% HP.

Nhưng Odin vẫn không giết Vong Ưu, ngược lại đuổi theo một Dũng sĩ khác xông lên đánh.

Vong Ưu xông lên đi cứu người, không ngờ đối phương phán đoán được một chút từ tình hình ban nãy: Vong Ưu lại không chết! Ma vương lần thứ ba bỏ qua cho hắn, Repow cũng chết rồi, Vong Ưu chắc chắn là Hắc kỵ sĩ!

Y liều chết né tránh vòng tay của Vong Ưu!

Sau đó y quay đầu, trực tiếp bị Ma vương ôm cây đợi thỏ tóm gọn.

Khóe miệng Ma vương mang theo nụ cười cao thâm bí hiểm, tóm lấy y đến giữa không trung, Vong Ưu thật sự không kịp cứu viện, đồng đội đã hóa thành ánh sáng rơi xuống.

Ma vương còn lại hơn 20% máu, Dũng sĩ đã chết chỉ còn lại hai người: Một là Trapper, một là Thánh kỵ sĩ Vong Ưu.

Trong đầu Trapper đều là “Xong xong xong chỉ còn lại mình mình thôi”, lảo đảo bò lết theo hành lang liều mạng chạy như điên, vừa chạy vừa điên cuồng vỗ tay!

“Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp!”

Cạm bẫy dọc đường từng cái lần lượt được khởi động, hình thành hiệu ứng pháo hoa nhiều màu sắc hoành tráng trên hành lang.

Vong Ưu gào thét: “Tôi không phải Hắc kỵ sĩ!!! Chúng ta đều bị lừa rồi, tôi và Repow đều không phải!!!”

Mặc kệ hắn có phải Hắc kỵ sĩ hay không thì Trapper cũng không thể nào quay đầu, dứt khoát chạy một mạch đến cuối hành lang, quay đầu lại chuẩn bị đánh trả.

Ma vương đuổi giết một đường, bị một rồi lại một cạm bẫy hàn băng kìm hãm bước chân, cuối cùng bị đóng băng ở chỗ cuối hành lang.

Trapper và Vong Ưu xoa tay chuẩn bị xông lên đánh chết Ma vương chỉ còn chút máu, không ngờ Ma vương trở tay cho mình một phép Xua Tan ——

Xua Tan là kỹ năng chuyên dụng của Mục sư, có thể giải trừ trạng thái tiêu cực và khống chế mềm nhất định. Bản thân cạm bẫy hàn băng không phải khống chế cứng, thế nên sau hai cái Xua Tan, hiệu quả hoàn toàn biến mất.

Vong Ưu vừa xông lên đánh được hai phát, tiếp đó đã lại phát điên bị Ma vương một cánh vỗ bay ra ngoài, xoay ba vòng rưỡi trên không, cảm giác nước mắt của mình cũng muốn văng ra giữa trời: Má nó!! Có bản lĩnh thì trực tiếp giết tôi đi!! Mỗi lần đều vỗ bay là có ý gì hả!!!

Chờ đến lúc Vong Ưu bò dậy, thì thấy đồng đội cuối cùng của mình đã bị Ma vương bắt đi, biến mất ở một đầu khác của hành lang.

Không cần hỏi, chắc chắn cũng chết queo rồi.

Ma vương còn chưa đến 20% máu, trên người còn trạng thái giảm tốc độ, Dũng sĩ thấy thế thế nào cũng có cơ hội ——cơ hội này rơi trên người Vong Ưu, hi vọng cuối cùng!

Vong Ưu nhấc giáo, tràn đầy lửa giận, căm phẫn sục sôi vọt tới.

Ở phía cuối hành lang là sân thượng của lâu đài, bên ngoài sân thượng chính là vách núi thẳng đứng, độ cao tầm mấy chục mét. Đứng trên sân thượng có thể nhìn thấy đường chân trời mênh mông vô tận…

Vong Ưu đội gió lớn mưa rào xông lên sân thương, thế rồi trăm triệu lần không ngờ rằng bóng lưng mình nhắm tới kia không phải Ma vương, chỉ là một chiếc áo choàng phất phới trong gió, thoáng cái bị cuốn bay ra ngoài ——mưa to cùng sắc trời u ám đã làm suy giảm tầm nhìn.

Trong lòng Vong Ưu đột nhiên nặng trĩu, xoay người!

Odin chân chính đã từ trên cửa sân thượng nhào xuống, Khải Ca trong nháy mắt phát ra tiếng kêu, chặn lại giáo thánh của Vong Ưu.

Nếu như hai người ở trong trạng thái cân bằng bình thường, có lẽ sẽ phát sinh một tiết mục đơn đả độc đấu vô cùng đặc sắc. Đáng tiếc chính là, lúc này thuộc tính của Đại Ma Vương gấp năm lần Vong Ưu, Vong Ưu chỉ cảm thấy trên tay gặp phải lực lượng to lớn, từ gan bàn tay đến cánh tay đều tê rần.

Odin có thể ung dung hứng chịu đòn tấn công tiếp theo của Vong Ưu, chính là ỷ vào thanh máu dày mà bắt nạt người ta, sau đó bắt lấy mũi giáo, dùng sức đã đoạt được giáo từ trên tay Vong Ưu mất cảnh giác, ném thẳng xuống vách núi.

Vong Ưu: “…”

Màn hình chung: “Rồi xong, người cuối cùng…đi đời”

Mưa dần nhỏ đi, gió lạnh vẫn thổi vù vù trên sân thượng.

Ma vương mở đôi cánh, hoàn toàn chặn lại khả năng chạy trốn từ bất kỳ góc độ nào của Vong Ưu.

Vong Ưu nhìn Odin.

Odin nhìn Vong Ưu.

Vong Ưu nhìn Odin, nuốt nước miếng, quay đầu nhìn dưới chân ——vực sâu muôn trượng, rơi xuống xác định tan xương nát thịt.

Một cục đá vụn theo động tác của hắn mà rơi xuống, trực tiếp chìm vào trong bóng đêm tối đen vô tận.

Vong Ưu quay đầu lại, run lẩy bẩy lắc đầu với biên độ nhỏ, trong mắt tràn ngập ý tứ cầu xin bất lực đến cùng cực: Tôi có thể không nhảy được không?

Odin nhìn Vong Ưu, đập cánh: Tự nhảy, hay là để ta vỗ bay ngươi lần thứ tư?

Vong Ưu nhìn Odin.

Odin nhìn Vong Ưu, hạ mình (2) nâng cằm lên, đưa ra tối hậu thư.



Nhìn nhau không nói gì, nước mắt Vong Ưu chảy dài.

Mấy giây sau, Vong Ưu khó thở kéo cổ áo, quay đầu lại, nhắm mắt, run cầm cập bước một bước cuối cùng.

Vụt——bịch.

Vong Ưu, chết.

Khán giả không hề có lòng cảm thông, cười muốn ngu người luôn, còn có người nhắn lại: “Ha ha ha ha tội quá đi! Không đành lòng nhìn luôn!”

Đánh xong thi đấu giải trí, mọi người đều không coi trọng thắng thua, nhưng Đại Ma Vương lại một lần nữa lấy một chọi mười, đó là sự thật không thể chối cãi.

Tất cả mọi người lại một lần nữa lĩnh giáo năng lực nghiền áp đẳng cấp Ma vương——người khác đánh hình thức Ma vương, đều là mười Dũng sĩ hội đồng Ma vương. Odin đánh hình thức Ma vương, là một Ma vương đuổi giết một đám Dũng sĩ. Đám Dũng sĩ này còn không phải Dũng sĩ bình thường, mỗi một người đều là cao thủ cao cao thủ đẳng cấp chuyên nghiệp.

Khán giả bày tỏ: “Run lẩy bẩy, không thể nào tưởng tưởng được đẳng cấp của Odin đến cùng là đang ở trình độ nào”

“Tui vẫn luôn cảm thấy nếu như thả Odin đi đánh PVE, không có phó bản nào có thể làm khó hắn được đâu…”

“Odin đánh với Boss, rốt cuộc ai mới là Boss?”

“Điều này làm tôi nhớ đến đại diện quân! Năm đại diện quân dọa cho Đại Ma Vương Odin chạy biến, một Đại Ma Vương Odin đánh chết mười Dũng sĩ…Như vậy vấn đề hiện tại là: Rốt cuộc ai mới là Hắc kỵ sĩ?”

“Đờ, không hề phòng bị, bất ngờ không kịp phòng bị, khó lòng phòng bị, phòng cũng lười phòng…Vấn đề này quả thật là nan đề thế kỷ”

Đề tài của khán giả đã bay xa, tuyển thủ trên sân khấu bên kia cũng đang thì thầm với nhau——rốt cuộc thì cmn ai mới là Hắc kỵ sĩ?

Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, còn nhìn Đại Ma Vương Odin đứng ở một bên.

Odin thờ ơ, không hề có ý định giải đáp thắc mắc cho bọn họ.

Ngược lại Vong Ưu mở miệng nói trước: “Vậy nên chúng ta đều bị lừa rồi, tôi không phải Hắc kỵ sĩ, mấy người nghi ngờ tôi làm cái gì”

Đội trưởng nói: “Repow cũng không phải…Thế rốt cuộc là ai??”

Tình cảnh lúng túng im lặng một lát, có người giơ tay.

Nam bình luận viên: “Là…là tôi”

Tất cả mọi người: “…”

Trong nháy mắt biểu cảm của các Dũng sĩ đều trở nên dữ tợn, đáng sợ đến nỗi nam bình luận viên lùi về sau hai bước, theo bản năng trốn ra sau Odin.

Odin mặt lạnh như tiền ngăn cách đường nhìn của các Dũng sĩ.

Đội trưởng cách tòa núi băng Chiến Thần tỏa ra khí lạnh, nói với nam bình luận viên: “Nếu tôi nhớ không nhầm, vừa bắt đầu anh là người chết thứ hai mà?!!”

Nam bình luận viên yếu ớt nói: “Đúng vậy. Tôi cũng muốn phát huy một chút tác dụng, nhưng ai mà ngờ Ma vương lại lãnh huyết vô tình vô cớ gây rối như vậy, đi lên đã đánh chết tôi…”

Vong Ưu nói: “Trước khi chết anh còn hô một tiếng anh không phải Hắc kỵ sĩ”

“Tôi cũng muốn biểu diễn kỹ năng diễn xuất một phen mà! Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ thiếu sân khấu, tôi đang định lừa cậu xoay vòng!” Nam bình luận viên cũng oan ức, “Kết quả Ma vương che miệng tôi rồi thủ tiêu luôn!!!”

Một lát sau, Vong Ưu gánh vác áp lực cực lớn, hỏi Odin: “Anh…vì sao ngay cả người của mình anh cũng giết vậy? Hay là anh không nhìn ra được anh ta là Hắc kỵ sĩ?”

Odin chìa ngón trỏ chỉ Vong Ưu, ngoài ý muốn mở miệng giải thích: “Cậu, uy hiếp khá lớn, còn có chỉ huy của mấy người, cần ưu tiên tiêu diệt, nhưng vấn đề là mấy người khá là giỏi”

Vong Ưu và đội trưởng được khen “khá là giỏi”, vậy mà có phần được sủng mà sợ. Chức nghiệp của bọn họ, đúng thật đều là chức nghiệp khắc chế Sát thủ.

Odin lại nói: “Giết một lần không chết, không bằng chia rẽ mấy người từ bên trong. Giữ lại Hắc kỵ sĩ làm tai họa ngầm, không bằng chết rồi phát huy tác dụng châm ngòi ly gián”

Nam bình luận viên: “…” Oh! Dường như mình cũng có chút tác dụng ấy nhỉ?

Vong Ưu thở dài, bụm mặt: “…” Qủa nhiên, cố ý thả không giết mình, hại mình hết đường chối cãi nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch…Nhưng vì sao mình vẫn thấy vui nhỉ?

——tất nhiên là vì được Odin khen ngay trước mặt, vui muốn chết chứ sao.

Tất cả mọi người đều rất vui, người chết muộn cảm thấy mình rất cơ trí rất nhạy bén. Người chết sớm cảm thấy mình được Đại Ma Vương xem trọng đối đãi, có cảm giác kích động bản thân vô cùng có bản lĩnh, được người có danh vọng coi trọng.

Khán giả nhìn các tuyển thủ trên sân khấu hòa thuận vui vẻ, nhịn không được dồn dập rơi vào trầm tư: “Cho nên Odin ngay từ đầu thả cái lồng xong nhìn bọn họ nhảy vào trong như thả sủi cảo?!”

“Ngoại trừ Repow làm ra cảnh bạo lực gia đình khiến Odin giật mình một chút, những lúc khác cơ bản đều ấn theo kịch bản đại cương của hắn? Trợn mắt há hốc mồm.jpg”

“Từ trước đến nay chưa từng cảm nhận được tổ hợp sức mạnh của thực lực + kỹ năng diễn xuất + chiến lược đẳng cấp Ma vương trực quan như vậy! Vũ đài chân chính của Đại Ma Vương Odin phải là chiến trường 1vN, cầu đến lĩnh vực PVE của chúng tôi đi!”

“Đáng sợ hơn chẳng lẽ không phải là thi đấu xong bọn họ còn không tức giận, được Ma vương dỗ hai câu là xong sao? Run lẩy bẩy!”

“…Mấy thím thử tức giận trước mặt Odin coi”

“…” Có lý ghê, không còn gì để nói.

Chú thích:

(1) Huyết hải thâm cừu “ 血海深仇 ”: Hình dung người bị giết chảy máu rất nhiều, ý nói cừu hận rất lớn, rất sâu

(2) Nguyên văn Hu tôn hàng quý “ 纡尊降贵 ”: người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp

Tác giả có lời muốn nói:

Tyler: Dỗ ai là người đó ngoan, ghẹo ai là người đó đỏ mặt liền.

Victor: Có gì ghê gớm! Em…em có thể muốn ngoan là ngoan nè!

Tyler: Ngoan, chỉ ghẹo em.

Victor: (đỏ mặt)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.