Vĩnh Dạ Chi Phong

Chương 119: Vẫn buồn ngủ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đánh xong thi đấu giải trí, lễ bế mạc là một màn điệp khúc nhộn nhịp, giải đấu tỉnh mùa này cuối cùng cũng hoàn toàn kết thúc. Các tuyển thủ rốt cuộc gióng trống thu binh, thu dọn hành lý, chuẩn bị ai về nhà nấy tìm mẹ mình.

Chạng vạng Tyler đi xác nhận quy trình cuối cùng của ban tổ chức giải đấu, nhận thẻ tên giả lập biểu tượng cho tư cách vào giải đấu quốc gia, nhẹ nhàng trở về nhà.

Victor đang nấu cơm, hơn nữa còn hiếm thấy vén tay áo lên làm một vố lớn.

Đặt trên lò vi sóng bóng loáng là nồi canh đã sẵn sàng, trong lò nướng bên dưới còn đang nướng bánh ngọt. Victor cùng làm cả hai, có quản gia AI Athena nhắc nhở bất cứ lúc nào nên làm gì, ngay cả thực đơn cũng không cần bận tâm, bản thân bèn lơ đãng hồi tưởng lại giải đấu tỉnh này đã xem những gì.

Nghĩ đến Tyler giành được quán quân, còn cầu hôn ngay trên sân, Victor vui vẻ hát hai câu, suýt nữa thì ôm luôn cái muôi khiêu vũ tại chỗ, dặn dò Athena chuẩn bị giúp cậu canh gà đen đông trùng hạ thảo (1).

Một lát sau, lại nghĩ đến đồ cổ đánh xong giải tỉnh bỗng dưng lại có thêm vô số CP gán ghép, Victor lại dài mặt, tự tìm cái chảo, làm sườn xào dưa hấu (2).

Lại một lúc sau, Victor lại nghĩ đến thi đấu giải trí, Đại Ma Vương thế mà lại bị năm “mình” dọa chạy, lập tức vui khôn tả, tay chống thớt gỗ cười trộm một hồi, lại vui vẻ dặn Athena: Khoai tây trong lò nướng làm thành bánh đồ cổ thích nhất.

——Thứ đồ cổ thích quả nhiên cũng rất cổ, Tyler luôn đem khoai tây làm món chính. Tuy rằng ăn uống từ trước đến nay không xoi mói, nhưng thói quen sinh hoạt cũng không che giấu, còn có một vài sở thích nho nhỏ rất giống người phương Tây thời Trung Cổ: Nhồi các thứ vào trong khoai tây rồi nướng ăn, có lúc là đậu, có lúc là bacon, có lúc lại là ức gà tây.

Victor vừa nhớ Tyler, vừa cảm thấy thật cute thật cute.

Một lát sau, cậu lại nhớ đến trong thi đấu giải trí Đại Ma Vương dùng cánh làm một vài động tác “thụ thụ bất thân” với nữ streamer, sắc mặt lại đen xì, làm bỏng om vàng.

Tyler trở về từ bên ngoài, tiện tay ném thẻ xếp hạng tuyển thủ giải đấu quốc gia mà vô số người muốn sờ một chút mà không được, trúng chiếc cốc gỗ ở giữa bàn, lung lay hai phát liền cắm vào xiêu vẹo.

Tyler đi vào phòng bếp, thấy Victor mặc chiếc tạp dề nhỏ, cũng cảm thấy rất yêu thích, di chuyển xung quanh nhìn chăm chú, đã muốn giơ tay ra ôm.

Nhưng Victor vặn eo né đi.

Lại qua một lúc, bỏng om vàng sẽ ra lò—— Victor chột dạ vô cùng, vung vẩy muôi đuổi người: “Không được nhìn, ngoan ngoãn qua bên kia ngồi đi, chờ lát nữa sẽ cho anh ăn liền”

Tyler mặt lạnh te, vẫn nhất quyết không buông tha vươn tay ôm eo cậu một cái, sau đó mới quay đầu đi.

Một lát sau, bậc thầy sát thủ ngồi ở chỗ ngồi riêng của mình, nghe âm thanh trong phòng bếp, bản thân cảm thấy chuyện mình nhiều năm không thể làm —— “Trở thành một người đàn ông tốt ở nhà tầm thường vô vị, bình thường không có gì lạ” giờ đã thực hiện được, thế là vô cùng vừa lòng thỏa ý, tiện tay mở máy liên lạc lên mạng chơi.

Cái gọi là do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan (3), đồ cổ năm đó giờ cũng học được việc lên mạng nghịch rồi.

Cái đầu tiên hắn nhìn thấy vẫn là tin tức liên quan đến giải đấu tỉnh, thi đấu giải trí, giải đấu quốc gia: Cái gì mà đội quán quân đã chạy đi đánh PVE chơi, kết quả bị chỉ huy phó bản mắng cho máu chó đầy đầu. Cái gì mà tuyển thủ nào đấy mang mặt nạ, công bố mục tiêu của mình là Đại Ma Vương Odin, được người ta gọi là “Tiểu Odin”. Còn có cái gì mà Phạm Đa lại xù lông…

Không nói đám tặc tinh (4) netizen của thời đại tinh tế, ngay cả Tyler cũng nhìn ra: Mỗi lần Khuynh Cái Như Cố bị đánh hoặc là chịu thiệt, hoặc là thi đấu thua, Phạm Đa sẽ muốn xù lông. Từng kẻ bắt nạt Khuynh Cái Như Cố, Phạm Đa sẽ nhảy chân chĩa mũi nhọn vào, cứ phải quanh co lòng vòng trả thù mới chịu bỏ qua.

Trước đó Tyler trong thi đấu giải trí, người đầu tiên giết chết là Khuynh Cái Như Cố, không để lại chút mặt mũi nào cho đối phương. Quả nhiên Phạm Đa phát điên, ba ngày liên tiếp không ngừng gửi thư khiêu chiến.

Tyler lười chẳng muốn chuyển tiếp hắn, thuận tay sửa trạng thái của mình: [Nhảy đủ chưa? Xem thực hư ở giải đấu quốc gia]

Dân mạng: “Ha ha ha ha ha! Đại Ma Vương rốt cuộc trả lời khiêu khích, Phạm Đa hai ngày nay một đầu cũng tức thành hai rồi!”

“Tui vậy mà nhìn ra được một chút mùi nuông chiều xấu xa từ mười một chữ của Odin! Làm sao giờ!”

“Làm sao giờ? Đừng rầu! Gia nhập thần giáo ‘Tứ Phạm’ của bọn này đi!”

Tyler: “…”

Tyler nhìn thấy phần đó, quay đầu liếc nhìn phòng bếp, nghĩ đến Victor còn đang vất vả cần mẫn nấu cơm cho mình ăn, chợt cảm thấy mình phải làm gì đó, chí ít phải chèn ép đám tà giáo hung hăng kiêu ngạo không biết xấu hổ này một trận mới được.

Vì thế hắn tiện tay lật qua lật lại danh sách tin tức cực cực dài, vừa vặn nhìn thấy một fan đăng cái gì đấy, liền chuyển tiếp.

[Odin: Ồ //@ Nhà quê ngày hơn 6000 chữ: Hôm nay nghiên cứu ra hai sản phẩm cocktail mới, tui đặt tên là ‘Đại Ma Vương’ và ‘Tiểu Đại Diện’, hoan nghênh mọi người đến nếm thứ! (hai tấm ảnh rượu cocktail)] Ầm ầm ầm, fan vỡ tổ!

Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay Odin chuyển tiếp blog của fan!

Bản thân chủ nhà cũng có cảm giác mình là tiểu thải nữ (5) vào cung ba mươi sáu năm hoàn toàn chưa từng thấy hoàng đế, bỗng nhiên có một ngày được lâm hạnh! Cảm giác này biết nói thế nào nhỉ, trời đất quay cuồng, sảng khoái cực kỳ!

Buổi tối hôm ấy hắn liền kích động run lẩy bẩy chia sẻ ba bốn tin tức mới của mình, sau đó hoảng sợ phát hiện tiệm nhỏ không nóng không lạnh của mình đột nhiên dũng mãnh tràn vào một lượng lớn đơn đặt hàng đủ để làm hắn mệt chết ba trăm năm.

Sảng khoái hơn phải là tín đồ theo Tứ gia x Đại diện, quả thật bất ngờ không kịp phòng bị được hút một ngụm tiên khí——

Trước đây bọn họ chiến CP đều là gió tanh mưa máu thây chất đầy đồng, kết quả từ khi được Odin tự tay nâng thành CP chính thức, vung lá cờ Chiến Thần, từ đây quả thật đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, cũng ghiền một phen vô địch thiên hạ.

Tyler ném máy liên lạc đi, cảm thấy mình xứng đáng có được phần thưởng gì đó từ Victor.

Đang nghĩ, Victor đã gọi hắn ăn cơm.

Món ăn hôm nay: Canh gà đen, sườn xào dưa hấu, bánh khoai tây (6), bỏng om vàng.

Tyler: “…”

Hắn nhìn chằm chằm mấy món ăn này, lặng im suy nghĩ một hồi, bản thân hoài nghi mình có thể quá cổ, không hiểu trào lưu của người tinh tế.

Victor đang chột dạ đến đổ mồ hôi, thì thấy Tyler vươn đũa gắp một miếng dưa hấu, ăn vào như không có chuyện gì xảy ra.

Victor: “…”

Chỉ thấy ánh mắt Tyler bỗng chốc rã rời, hai giây sau lại ngưng tụ, gật đầu nói: “Hương vị rất đặc biệt”

Victor: “Ha, ha ha, món ăn quê nhà. Không có mấy người biết, em liền…tùy tiện làm, ăn không ngon thì đừng ăn”

Sau khi Tyler uống hai ngụm canh gà, không vội vàng, lại nếm thử một chút bỏng, vân đạm phong khinh (7) nuốt xuống.

Victor: “…”

Tyler rơi vào trạng thái đứng hình hai giây, qua một hồi, bỗng nhét nửa miếng khoai tây vào miệng rồi nuốt xuống, sau đấy một lần nữa sống lại, sắc mặt như thường nói: “Cũng không tệ lắm”

Trời mới biết, hắn đã phát huy kỹ xảo diễn xuất đỉnh cao của bậc thầy sát thủ: Phải hòa nhập! Phải hòa nhập vào xã hội tinh tế! Đây là món ăn quê hương bình thường của người ta! Không thể để lộ thói quen và biểu cảm lạc loài được!!

“…”

Victor ngốc như gà gỗ (8), lòng tự hỏi bản thân không cẩn thận nghĩ ra được một nền ẩm thực mới chăng?

Buổi tối, hai người tiêu cơm xong, Tyler dựa vào đầu giường đọc sách.

Trước đây đồ cổ buổi sáng đọc sách, buổi tối tập thể dục. Đó là vì ở niên đại của đồ cổ, nến sáp tương đối quý giá hơn nữa cung cấp ánh sáng quá mờ, dễ tổn thương thị lực, cho nên vào buổi tối, bọn họ bình thường nếu không cần thiết sẽ không đọc sách. Sau này đến thế giới này, Tyler nhận ra người tinh tế cơ bản chỉ tập thể dục vào buổi sáng, thế là tỉnh rụi thay đổi thời gian đọc sách và tập thể dục.

Bản thân việc đọc sách giấy cũng không bình thường nhưng đây dù sao cũng là hoạt động trong nhà, người khác không hoài nghi được cho nên Tyler liền giữ lại thói quen này.

Hắn đọc sách vô cùng im lặng, Victor lúc ấy rất thích nằm sấp bên cạnh đọc thư, xử lý vài công việc.

Một lát sau, Victor bỗng nhiên phát hiện tiếng lật sách nhẹ nhàng dần dần mất hẳn, ngẩng đầu nhìn xem, vừa vặn thấy đồ cổ ngửa đầu nhắm hai mắt, dường như đang ngủ.

Trong lòng Victor suy nghĩ: Thi đấu giải trí thắng quá đẹp, thế nhưng lấy một địch mười cũng không phải nói chơi, vừa đánh vừa tính toán chắc là mệt lắm…

Victor cất sách cho hắn, cũng tắt đèn đi, nằm trên gối ngắm gương mặt say ngủ của Tyler.

Chà, đẹp trai ghê.

Victor rón rén, chậm rãi dịch đến cạnh hắn, quỳ trên giường, vươn tay đẩy đôi đôi môi mỏng mím lại của Tyler.

Tyler hơi nhíu mày, không nhúc nhích.

Lá gan của Victor lại lớn hơn chút, khép ngón trỏ ngón giữa lại, cẩn thận từng li từng tí một duỗi vào trong môi hắn. Vừa mới cảm nhận được một chút ẩm ướt, Victor bỗng nhiên cảm thấy dưới hông mình bị nắm lấy.

Tyler duỗi tay về, khoác trên eo Victor, mí mắt cũng lười biếng mở ra, tiếp đó lại thờ ơ khép lại.

Victor chờ một lúc, phát hiện hắn chỉ đang nửa ngủ nửa tình nhắm mắt nghỉ ngơi——mà cái liếc ban nãy, hoàn toàn là ánh mắt cổ vũ đó!

Victor lập tức nổi lên sắc tâm, hoàn toàn không thể nào kìm chế, phóng túng lại gần đẩy cánh môi Tyler ra.

Tyler lại nhấc mí mắt lên, nửa khép quan sát cậu, bàn tay biếng nhác lần mò xuôi lưng cậu, như thờ ơ vỗ về một con mèo nhà vâng lời.

Victor hôn đến răng nanh nhỏ của hắn, manh đến không thể tự kiềm chế, đầu lưỡi chạm đến độ nhọn vừa phải, cọ tới cọ lui——cảm thấy ngứa tầng tầng, không cẩn thận bị đâm đau mà oan ức rụt lại một chút.

Haizzz, cậu không nghĩ đến cảm nhận của răng nanh nhỏ.

Răng nanh nhỏ đến từ ác ma, ác mà thì chỉ muốn mạnh mẽ cắn miếng thịt mềm này, bắt nạt cậu đến khóc mới vui vẻ.

Tyler không nghe theo sự kích thích của ác ma mà cắn cậu thật, nhưng động tác vuốt eo cậu lại chậm lại, dời đến chỗ lõm vào, nhéo xương cụt.

Victor bất ngờ không kịp phòng bị, nhỏ giọng kêu lên. Sau đó trong lòng cậu lộp bộp một tiếng: Xong.

Ác ma hài lòng híp mắt.



Trên chiếc bàn trong phòng ngủ có một quả cam (9) rất to.

Một quả cam rất to.

Quả cam.

Chú thích:

(1) Canh gà đen đông trùng hạ thảo



(2) Sườn xào dưa hấu



(3) Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan “ 由俭入奢易,  由奢入俭难 ”:  Câu trên xuất phát từ quyển “Tư Trị thông giám” mục “Huấn Kiệm thị khang” của Tư Mã Quang, một nhà sử học, học giả, thừa tướng thời Tống. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn

(4)Tặc tinh “ 贼精 ”: nghĩa là từ mắng chửi người phá rối làm chuyện xấu

(5) Thải nữ “ 采女 ”: tên gọi của phi tần Trung Quốc cổ đại

(6) Bánh khoai tây



(7) Vân đạm phong khinh “ 云淡 风轻 ”: Hình dung sắc trời tốt, về sau có nghĩa rộng biểu đạt một loại tâm tình điềm đạm, thanh thản, tĩnh lặng.

(8) Nguyên văn Mộc kê“ 木鸡 ”: là phép ẩn dụ chỉ tình trạng ngớ ngẩn đần độn

(9) Nguyên văn Tề chanh “ 脐橙 ”: quả cam, trong BL thì có thể hiểu là tư thế “cưỡi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.