Nếu Vĩnh Dạ nhận cha và cắt đứt liên lạc với Du Li Cốc, Du Li Cốc công bố việc này thì Đoan Vương phải làm thế nào? Việc nào cũng có thể lấy đầu của nó.
Mơ hồ trong bóng tối, Vĩnh Dạ nghe thấy tiếng tranh cãi và tiếng khóc của Đoan Vương phi, nó bình thản ngủ tiếp. Trời nóng không thể đắp chăn, thân dưới của Vĩnh Dạ chỉ đắp một tấm vải mỏng màu trắng, loáng thoáng vẫn nhìn thấy vết máu. Đoan Vương phi ngồi trước giường Vĩnh Dạ, nhìn nó nằm trên đó, run tay vạch tấm vải ra nhìn, nước mắt lại không nén được trào ra.
Đoan Vương đứng sau lưng, thấy bà rơi lệ thì thở dài: - Không sao cả, dưỡng...
- Dưỡng cái gì mà dưỡng! Sao chàng có thể ra tay tàn nhẫn thế? Sao chàng không đánh chết nó luôn cho rồi? Nó mới mấy tuổi? Thiếp biết là trong lòng chàng thấy khó chịu mà. Chàng cứ cưới đi! Chàng đi đi! Thiếp... mẹ con thiếp sẽ đi, không làm phiền đến chàng nữa. - Đoan Vương phi đột ngột quay đầu lại nói một tràng như pháo nổ.
Đoan Vương bối rối, thấy Vưong phi mắt đỏ vằn tia máu thì vươn định ôm bà, Đoan Vương phi vung tay đẩy ông ra: - Năm xưa thiếp cho chàng một cái tát là nợ chàng, kiếp này thiếp đã trả chàng rồi; bây giờ tát chàng là vì chàng nợ Vĩnh Dạ. Chàng... hận thiếp cũng đưạc, hà cớ gì phải hành hạ nó như thế?
- Ta... ta hận nàng lúc nào? - Đoan Vương coi cái tát của Vương phi như đuổi ruồi, hoàn toàn không để bụng.
Đoan Vương phi đấm tay lên giường, phẫn hận nói: - Mặt chàng in dấu tay mà vẫn còn lên kim điện khoe khoang, chàng hại thiếp không cưới được người khác!
- Nàng còn định cưới ai? - Gương mặt Đoan Vương lập tức lạnh lẽo như băng.
- Thiếp cưới ai thì cũng sẽ không khiến Vĩnh Dạ bị thương đến mức này! - Vương phi không hề sợ ông, cao giọng nói.
Nộ khí của Đoan Vương nhất thời tan biến sạch sẽ, dịu giọng nói: - Là ta không tốt, được không?
- Không phải chàng không tốt, mà chàng là một gã khốn! Sao chàng có thể ra tay độc ác như thế... - Nói rồi Vương phi lại bật khóc nức nở.
- Đừng khóc mà, được không? Ta không phải... không biết mà!
- Sao chàng lại không biết được? Chàng tâm tư thâm trầm như thế, sao chàng lại không biết? - Vương phi trừng mắt nhìn Đoan Vương, lửa giận trong mắt lại lóe lên, ngón tay thanh mảnh chỉ mặt Đoan Vương quát. - Nếu chàng thực sự không biết thì thôi chàng... e rằng chuyện gì chàng cũng biết... Thiếp hận nhất chàng điểm này!
- Được rồi, có phải đánh nặng lắm đâu!
- Không nặng? Chàng tưởng thiếp bị mù không nhìn thấy sao? Vĩnh Dạ đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi, còn bảo là không nặng. Nếu nó... nếu nó có mệnh hệ gì thì chàng chuẩn bị cưới Vương phi khác đi!
- Nói vớ vẩn gì thế! - Đoan Vương nổi giận, giơ tay đánh lên mông Vương phi. - Còn nói linh tinh nữa ta sẽ cho nàng nằm cùng với nó, theo đúng ý nguyện của nàng.
Vương phi cũng nổi cáu, quát to: - Chàng đánh đi! Chàng... bắt nạt thiếp còn chưa đủ sao? Chàng mới đánh có thế đã khiến thiếp thấy đau. Vĩnh Dạ thì sao? Nó còn đau đến mức nào?
Đoan Vương đột ngột ôm chặt lấy bà, tựa cằm lên đầu bà, dịu giọng: - Ta cũng đau lắm...
Vương phi ngần ngơ, nỉ non khóc: - Không ra tay mạnh thế không được sao? Nó mới mười một tuổi mà.
- Ồn ào quá! - Vĩnh Dạ nghiêng đầu nhìn hai người sau một hồi cãi vã lại tình cảm với nhau, cuối cùng không nhịn được, lên tiếng ngắt ngang lời họ.
Vợ chồng Đoan Vương nghe thấy tiếng con thì vội vàng buông nhau ra, lao tới trước giường.
Vĩnh Dạ nằm úp trên giường, nghiêng đầu nhìn hai người họ, lo cho mình thế sao? Nó liếc nhìn tấm vải mỏng đắp trên người, bất giác mặt đỏ bừng, cảm thấy không tự nhiên.
- Vĩnh Dạ... - Vương phi thận trọng gọi hắn.
Đoan Vương thấy Vĩnh Dạ ngượng nghịu thì bật cười, hỏi thăm dò: - Chẳng lẽ con mười tuổi rồi mà chưa từng bị ai đánh vào mông sao?
Vĩnh Dạ đỏ mặt, không chịu nói gì, cũng chẳng gật chẳng lắc.
- Từ trước tới nay chưa ai nhìn thấy sao? Sao có thể thế được?
- Đoan Vương có vẻ rất kinh ngạc.
Vĩnh Dạ nhớ lại gian thạch thất tối tăm, nhớ lời Thanh y sư phụ nói khi chia tay, nhớ tới mấy năm trước khi Ảnh Tử đưa mình vào cốc, buồn bã nói: - Người biết thì không nói, người... người đưa con tới thì không biết, cũng không nghĩ thế bao giờ.
Đoan Vương bật cười sảng khoái, cười cho tới khi Vĩnh Dạ thẹn quá hóa giận, lườm ông: - Có gì mà cười? Khi đó con còn nhỏ, không phát hiện ra thì có gì lạ? Con vốn ở trong thạch thất ba năm trời, tối tăm quanh năm không thấy mặt trời, ai mà biết cơ thể con trông như thế nào, ai mà biết ở chân con còn có đóa hoa!
Ở trong gian thạch thất tối tăm không thấy mặt trời suốt ba năm liền? Đoan Vương phi đau lòng rơi lệ: - Chẳng trách ban ngày con thường ngủ gật. Hoàng thái phó trách oan con rồi. Chàng cũng thế, chưa hỏi rõ ràng đã ra tay, Vĩnh Dạ giống bọn họ sao?
Đoan Vương trợn trắng mắt nhìn bà, nghĩ bụng, ta hỏi rõ thế nào? Đứa nhóc này nếu không phải cố tình lao tới chịu đánh thì cùng lắm chỉ bị một trượng là thôi. Nghĩ tới đó, ông bèn đưa mắt nhìn Vĩnh Dạ, thấy tóc tai nó rối tung, gương mặt đỏ bừng, bộ dạng y như Vương phi khi nổi giận. Đứa trẻ này đã đoán được tâm tư khi mình ra tay sao?
- Năm xưa, không phải người của Du Li Cốc đã bế con đi sao, thế thì Vĩnh Dạ kia là ai? - Vĩnh Dạ thấy Đoan Vương và Vương phi đã nhìn thấy hết thì biết mình đã không đánh cược sai, lên tiếng hỏi.
Đoan Vương phi ngồi xuống đầu giường, nhìn Đoan Vương rồi đưa tay vuốt lên má Vĩnh Dạ, nói khẽ: - Bà ngoại con có một người tỷ muội song sinh, ta gọi là tiểu di1. Tiểu di có ba người con, một người chị họ của ta cũng sinh con cùng lúc với ta...
- Khi đó binh lính nhà Trần tấn công, phụ vương ở Tán Ngọc Quan chống địch. Không ngờ nước Trần phái người lẻn vào, đến Kinh đô bắt cóc con. - Đoan Vương ăn năn nhìn Vương phi.
Vĩnh Dạ mỉm cười, nói tiếp: - Định dùng con để uy hiếp phụ vương sao? Kết quả là sau đó mẫu thân bèn bế đứa con của di nương tới nói là con, không cho nước Trần đạt được mục đích?
- Vĩnh Dạ thật thông minh, khi đó chị họ của ta sinh con, ta đi thăm tỷ ấy, vừa nhìn thấy con trai tỷ ấy đã tưởng nó là con. Tỷ ấy cũng là người phúc mỏng. Bọn ta vốn định cố gắng thời gian đó rồi sẽ dần dần tìm con, nhưng tỷ ấy lại ra đi. Thế là ta coi Vĩnh Dạ thành con. Ngoại công lại rất thương yêu con, đều là cháu ngoại của ông cả.
Chẳng lẽ Lý Ngôn Niên nói còn có người khác giống mình chính là con nhà đó? Chỉ vì mình là người giống nhất nên mới chọn mình. Vĩnh Dạ không nhịn được bật cười, cảm thấy vận may của mình thật tốt. Nó lập tức nhớ tới Ảnh Tử. Năm sáu tuổi, chính Ảnh Tử đã đích thân đưa nó tới Du Li Cốc, có mục đích gì? Năm xưa người bắt cóc mình là Ảnh Tử sao? Nếu là y thì vì sao y lại lợi dụng Du Li Cốc để đưa nó về?
- Họ đã đưa con tới đây thì chắc đứa bé kia cũng không còn nữa, đúng không? - Đoan Vương phi thở dài, nhiều năm qua không giao tiếp với nhau, nên cũng không quá đau lòng.
Vĩnh Dạ thấy lòng hồ thẹn, nói khẽ: - Con... thấy người đó ngủ rồi.
Bàn tay Đoan Vương phi siết mạnh, kéo Vĩnh Dạ vào lòng: - Sau này mẹ sẽ bảo vệ con, tuyệt đối không để ai làm tổn thương con dù chỉ là một chút. Những năm qua con sống thế nào?
Một câu nói đủ để khơi dậy mọi hồi ức của Vĩnh Dạ về Du Li Cốc. Hàng ngàn đứa trẻ tàn sát lẫn nhau, ở trong bóng tối suốt ba năm trời, người huynh đệ Nguyệt Phách, Thanh y sư phụ thật thà cứng nhắc, mỹ nhân tiên sinh thiên biến vạn hóa, cả người thần bí cùng hắn học nghệ... Nhũng việc này nên nói với Vương phi thế nào? Nó cười đáp: - Con bị mất trí, cũng giống Vĩnh Dạ, là một đứa ngốc, thậm chí con còn chẳng biết ngâm thơ. Sau đó thì dần dần tỉnh lại.
Vương phi rơi lệ: - Lạ thật, khi còn nhỏ, mãi năm tuổi mẹ mới biết nói, cũng như tự nhiên tỉnh dậy sau giấc ngủ. Vĩnh Dạ kia cũng chẳng chịu nói năng gì, năm bốn tuổi Ỷ Hồng nghe thấy nó mở miệng, mẹ vội vàng đi thăm, nó... nó chỉ ngâm nga một bài thơ của ngoại công con, rồi lại chẳng mở miệng ra nói gì nữa. Mẹ thấy nó thế cũng khó chịu, một thời gian sau mới tới thăm, nó coi như mẹ không tồn tại. Gặp phụ vương con thì cứ như chuột gặp mèo, sợ hãi run rẩy, đành phải cho nó ở Hoàn Ngọc viện. Nó càng lớn, mẹ cứ nhìn nó là nghĩ, nếu Vĩnh Dạ của mẹ còn sống thì sẽ như thế nào? Nhìn mãi rồi chẳng muốn gần gũi với nó nữa. Vĩnh Dạ, con trách mẹ không? - Nhà này còn có bệnh di truyền ư? Vĩnh Dạ ngẩn ngơ, nhớ lại trước năm sáu tuổi, mình không có chút ấn tượng nào, nó không biết mình nên khóc hay nên cười. Ảnh Tử, Ảnh Tử thần bí? Nếu trước năm sáu tuổi mình nằm trong tay Ảnh Tử thì chắc chắn y biết hết mọi chuyện, nhưng vì sao lại không nói? Ảnh Tử là bạn hay là địch? Bí mật này khi nào mình mới có thể giải được?
- Nhưng cha mẹ có bao giờ từng nghĩ, nói với người ta rằng Thế tử vẫn còn đây thì con... làm thế nào? - Vĩnh Dạ nghĩ tới là lại thấy tủi thân Đoan Vương nghiêm mặt nói: - Hai quân đối đầu nhau, nếu ta vì con mà rút binh chiến bại thì sao còn mặt mũi mà nhìn liệt tổ liệt tông? Chưa nói tới con, cho dù là mẫu thân con cũng tuyệt nhiên không được.
- Ý con là, con... con... - Vĩnh Dạ ấp úng hồi lâu không nói nên lời, bực bội quay mặt đi không muốn nhìn ai. Đoan Vương phi nhận ra điều bất thường, dịu giọng nói: - Có gì đâu? Chẳng lẽ đến việc này ta với phụ vương con còn không làm chủ được? Chúng ta vào cung gặp Thái hậu và Hoàng thượng.
- Không được. - Vĩnh Dạ quay đầu lại, từ chối. Nó nhìn Đoan Vương, ông cũng đang nhìn nó, ánh mắt hai người đều lộ rõ vẻ trầm tư.
Đoan Vương bật cười: - Đã về rồi thì cứ là bản thân con, phụ vương không muốn con mạo hiểm.
- Mẹ, con muốn uống canh, uống canh do đích thân mẹ nấu.
Vương phi gật đầu, đứng lên, chép miệng: - Đúng thật là! Có chuyện gì không muốn mẹ nghe thấy thì cứ nói thẳng ra.
Vĩnh Dạ ngượng ngùng, giận dỗi nói: - Con thích như thế.
Đoan Vương phi giật mình, rảo nhanh bước chân, trước khi đi ra Vĩnh Dạ còn nghe thấy bà lẩm bẩm: -... nợ nó...
Đoan Vương chăm chú nhìn Vĩnh Dạ. Ngũ quan không một khiếm khuyết, giống y như Vương phi. Vương phi dịu dàng như nước, nhưng tận trong xương cốt lại vô cùng bướng bỉnh. Trên người Vĩnh Dạ toát lên một sức sống tràn trề, nét toan tính ấy thực sự quá giống ông. Ông càng nhìn càng thấy vui.
Dáng vẻ của ông lọt vào mắt Vĩnh Dạ trông thật nực cười, nó cố nén lại: - Dương dương tự đắc!
Đoan Vương ngẩn ngơ, khóe miệng nhếch lên vẻ tự hào, dịch ghế ngồi sát giường, thong thả nói: - Nói trước, không ai được giở tâm cơ.
- Cha nói trước! - Vĩnh Dạ không muốn làm người mở đầu.
- Con khôn quá đấy! - Đoan Vương cười, ngẫm nghĩ rồi nói - Đương nhiên là ta không muốn bị cuốn vào vũng bùn lập Thái tử của Hoàng thượng, sẽ tìm cơ hội để kéo con ra.
- Con thấy cha đánh mạnh lắm, nếu không phải vậy thì làm gì có chuyện con cho cha nhìn thấy... nhìn thấy bông hoa đó? - Mặt Vĩnh Dạ lại đỏ bừng.
Ánh mắt Đoan Vương lướt lên trên người nó, cố nhịn cười: - Cho dù có phải hay không thì con vẫn muốn tìm ta làm chỗ dựa.
- Con sợ chết trong tay cha thì chẳng đáng chút nào. - Vĩnh Dạ khẽ cười.
Bầu không khí trở nên ngưng đọng, Đoan Vương nhìn sâu vào mắt Vĩnh Dạ, thong thả nói: - Nếu con không phải do ta sinh ra thì ta thực sự không thể nào tin được con.
Con còn giảo hoạt hơn ta năm xưa!
Vĩnh Dạ cười ha hả: - Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì lại đào hang, câu này quả không sai.
Đoan Vương ngượng ngùng ho khan hai tiếng: - Chuột gì! Tóm lại, con phải là đúng bàn thân con! Nói thế thì còn ra gì!
- Chẳng lẽ phụ vương không thấy con như bây giờ rất tốt sao? - Vĩnh Dạ chớp mắt. Trong một năm, Vĩnh Dạ đã giết Vương lão bán mì, Kinh đô Phủ doãn Tào đại nhân, Đốc sát viện Ngự sử Vương đại nhân, ông trùm buôn gạo đất Kinh đô Mã viên ngoại... khiến Phong Dương Hề đi khắp nơi tìm. Nếu Vĩnh Dạ nhận cha và cắt đứt liên lạc với Du Li Cốc, Du Li Cốc công bố toàn bộ việc này thì Đoan Vương phải làm thế nào? Việc nào cũng có thể lấy đầu của nó. Bảo Đoan Vương vừa mới nhận con ruột về đã phải vì đại nghĩa diệt thân? Bảo người mẹ dịu dàng lại một lần nữa đau lòng muốn chết? Vĩnh Dạ không có lựa chọn, chỉ đành triệt để tiêu diệt Du Li Cốc, chặt đứt mọi hậu họa.
Đoan Vương biến sắc, trầm giọng nói: - Ta không biết thì thôi, giờ đã biết rồi sao có thể...
- Tâm nguyện của phụ vương cũng là tâm nguyện của Vĩnh Dạ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Đoan Vương nói khẽ: - Lần đầu tiên con lừa được ta, khiến ta tưởng rằng con không bị thay thế.
Lần thứ hai con khiến ta kinh tâm động phách, thần thái đó rõ ràng là nói với ta, ta đã sai. Đây là lần thứ ba, con thông minh đoán được mọi thứ, ta cảm thấy rất an ủi.
Vĩnh Dạ bỗng dung ngượng ngùng, ho khan một tiếng, cười nói: - Giờ thì tết rồi, con có thể không vào cung học nữa, đỡ làm Hoàng thái phó nổi giận.
- Không cần nữa, con bị thương rất nặng. Thái hậu và Hoàng thượng đã hỏi thăm mấy lần... Phụ Vương trả lời rồi, nói con bệnh cũ tái phát, ở trong phủ tĩnh dưỡng tốt hơn. - Đoan Vương cân nhắc rồi nói.
- Đại điện hạ thường bảo vệ con, có lẽ con phải vào cung cảm ơn huynh ấy.
Đoan Vương dịu giọng nói: - Hoàng thượng đã hạ chỉ lập Nhị Hoàng tử làm Thái tử. Đại Hoàng tử được phong làm Hựu thân vương, cho xuất cung ở riêng rồi. Sau này không cần vào cung cảm ơn nữa.
Nhanh thế sao? Vĩnh Dạ bất giác thấy đắc ý.
- Thế con với Nhị Hoàng tử lại giở trò gì với nhau?
- Phụ vương quả không hổ danh là xảo quyệt! - Vĩnh Dạ cười nói - Sao lại đoán ra là con với Nhị Hoàng tử đang đóng kịch?
Đoan Vương hừ một tiếng: - Con thừa biết ba tên nội thị kia sẽ không thoát được cái chết, ngay cả việc Đại Hoàng tử bị đá ra cũng đoán được. Chuyện này người có lợi đương nhiên là Nhị Hoàng tử, không thì là ai?
- Sao con biết ba tên nội thị kia chết được! - Vĩnh Dạ không thừa nhận, nhưng khẩu khí thì chẳng khác nào mặc nhận.
Gương mặt Vĩnh Dạ trông rất ngây thơ, thân thể nhỏ bé vẫn còn bị thương, vô cùng yếu ớt, nhưng lại giăng kế dùng ba mạng người để đá Đại Hoàng tử ra khỏi ván cờ này, dùng một trận đòn để thoát thân. Đoan Vương thấy lạnh người, nghiêm túc đánh giá lại nó.
- Tại sao con có thể tính chuẩn rằng Hoàng thượng sẽ cho rằng Đại Hoàng tử ra tay giết bọn nội thị?
Vĩnh Dạ mỉm cười ngọt ngào: - Bởi vì Nhị Hoàng tử đã nói, Đại Hoàng tử thích con, cuộc tranh đua ngôi vị Thái tử kịch liệt như thế mà Đại Hoàng tử thích con thì về nhân cách là có vấn đề, vậy sao còn có thể tiếp tục tranh giành? Cho dù người không phải do Lý Thiên Hựu giết, thì cũng vẫn bị tình nghi là giết người diệt khẩu.
- Con! - Đoan Vương thở dài lắc đầu - Chẳng lẽ con không chịu làm bản thân mình, cứ phải làm như thế này sao?
- Du Li Cốc muốn con ủng hộ Đại Hoàng tử, họ có thể không sốt ruột được không? Cho dù nguời họ ủng hộ không phải Đại Hoàng tử thì cũng sẽ sốt ruột. Khi nôn nóng chắc chắn sẽ để lộ sơ hở, trên đời này chẳng có bí mật nào là giữ mãi được cả.
Thanh y sư phụ nói, thích khách trong thiên hạ đều từ Du Li Cốc mà ra.
Một nơi bồi dưỡng thích khách, đồng thời cũng là tổ chức thích khách. Có cầu tất có cung, mỗi một nhiệm vụ đều ra giá rất cao. Bất cứ ai nếu gặp phải phiền phức đều tìm đến Du Li Cốc, họ chưa bao giờ thất thủ, và cũng không bao giờ để lại hậu họa. Du Li Cốc có được tiếng tăm như thế, đương nhiên sẽ phát triển càng thêm nhanh chóng. Mẫu Đơn viện còn mở đến tận kinh đô các nước, là nơi tiếp nhận nhiệm vụ, trao đổi tin tức. Lâu dần, trở thành một tổ chức bí mật độc lập nằm ngoài các nước. Không chỉ Đoan Vương, mà đất nước nào cũng muốn tiêu diệt Du Li Cốc, nhưng lại không thể không dây dưa với nó, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một nụ cười nhàn nhạt nở trên khóe môi Đoan Vương, ánh mắt ông thu về, lóe lên tia lạnh: - Mượn giả làm thật, lợi dụng việc lập Thái tử để làm loạn triều cương, Du Li Cốc này không chỉ là một tổ chức bán mạng vì tiền đơn giản.
- Phụ vương từng nói Lý Ngôn Niên thuyết phục người ba năm, người mới đồng ý đưa Thế tử đi điều trị. Chắc chắn là phụ vương có dự định tiêu diệt Du Li Cốc, chỉ có điều chưa tìm được lý do, Vĩnh Dạ sẽ giúp phụ vương tìm ra lý do này.
- Phụ vương lo cho con, sau này...
Vĩnh Dạ ngăn lời ông lại, không hề do dự: - Sau này để tiêu diệt xong Du Li Cốc rồi hãy nói.
- Thực ra con đã đoán ra được rồi, nhưng không muốn nhận chúng ta, đúng không? - Đoan Vương bình tĩnh hỏi.
Vĩnh Dạ cười cười nhìn ông: - Dù sao ở Vương phủ một năm, con chỉ nghĩ làm gì có ai mà giống nhau như thế? Thêm vào đó là bông hoa kỳ lạ ở chân, con cứ cảm thấy nó như là ám ký ai đó để lại. Chẳng qua là con may mắn thôi.
Đoan Vương mỉm cười: - Cũng tại mẫu thân con nghịch nghợm, lẽ ra không nên vẽ ở đó.
Vĩnh Dạ nghi hoặc hỏi: - Thế thì nên ở đâu ạ?
Đoan Vương cố nhịn cười: - Sau này con sẽ biết.
Vĩnh Dạ quay đầu đi, định nhấc chân lên nhìn bông hoa, nhưng làm động đến vết thương, ngoác miệng ra kêu.
- Con nên học chút công phu thì sẽ không bị thương nặng như thế nữa.
Có nên nói với ông là mình biết võ không? Nói rồi Đoan Vương sẽ đoán được mình là sát thủ của Du Li Cốc, bao nhiêu công lao khó nhọc sẽ uổng phí.
Vĩnh Dạ chớp mắt, thở dài: - Nếu họ dạy Vĩnh Dạ kia công phu thì con tin rằng họ cũng sẽ dạy con công phu.
-Học công phu cái gì? Con có thể bình an là phụ vương hài lòng rồi.
Lời của Đoan Vương như một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên trái tim Vĩnh Dạ, khiến nó dấy lên một cảm giác chua xót. Cuối cùng kiếp này nó cũng đã tìm được cảm giác về một gia đình, cảm giác về một người cha.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Vĩnh Dạ, nó thở phào nhẹ nhõm.
Lý Ngôn Niên muốn mình giúp Đại Hoàng tử, nói là Du Li Cốc muốn phò tá Lý Thiên Hựu lên ngôi Hoàng đế. Nói rằng Lý Thiên Hựu không có chỗ dựa, ôn tồn và yếu đuối. Nhưng mình nghĩ đi nghĩ lại, thấy Đại Hoàng tử còn xảo quyệt hơn Nhị Hoàng tử, không cần giúp, y cũng có thể thắng. Hoàng đế chẳng qua là e dè địa vị của Hoàng hậu và thân phận đích tử của Nhị Hoàng tử, nhưng trong lòng có lẽ thích Đại Hoàng tử hơn.
Nếu đã như thế thì ý đồ thực sự của Du Li Cốc là gì? Là muốn mình với Đại Hoàng tử giao tình sâu đậm, sau đó bảo mình hại y, khiến Đại Hoàng tử thất bại thực sự sao? Thứ Du Li Cốc muốn có nhất là gì? Là ủng hộ Nhị Hoàng tử hay Tam Hoàng tử?
Vĩnh Dạ suy nghĩ rất lâu, suốt một năm qua tình cảm của nó với Đại Hoàng tử đã dần dần sâu sắc hơn, gần như đã về cùng một phía, nhưng lại âm thầm thể hiện lòng trung thành với Nhị Hoàng tử. Nhị Hoàng tử đâu ngu đến độ từ chối ý tốt của Thế tử Đoan Vương? Đương nhiên là rất phối hợp.
Nếu Du Li Cốc đứng về phía Đại Hoàng tử thì chắc chắn nó sẽ không cho họ được như ý.
Cho dù Du Li Cốc ủng hộ ai, Lý Thiên Thụy cũng được đăng lên bảo tọa Thái tử như ý nguyện, Du Li Cốc chắc chắn sẽ hành động bước tiếp theo, Lý Thiên Hựu liệu có cam tâm từ bỏ không? Lý Thiên Tường có phục không? Vĩnh Dạ rất háo hức chờ đón.
Nó ngáp dài, lật tấm chăn mỏng lên, nhìn bông hoa dưới chân mỉm cười. Nằm trên giường năm ngày trời, Vĩnh Dạ cảm thấy thật hạnh phúc.
Vương phi xinh đẹp dỗ dành nó như một con cún cưng. Muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, không cần Vĩnh Dạ phải lao tới mà Vương phi chủ động ôm nó vào lòng. Hít hà mùi thơm ấm áp từ người bà, Vĩnh Dạ cảm thấy vòng ôm của Vương phi đúng là thiên đường.
Vương phi, Lý Chấp sự cầu kiến.
Đoan Vương phi thơm lên má Vĩnh Dạ, miệng nở nụ cười tươi rói: - Chắc là mang thuốc trị thương tới cho con. Thuốc hắn mang tới dùng được lắm, không để lại sẹo, chứ có sẹo thì xấu lắm. Mẹ đi xem xem... ngày mai... con chuyển về Hoàn Ngọc viện nhé! - Nói rồi bà tỏ ra vô cùng luyến tiếc.
Vĩnh Dạ thở dài, còn ở trong phủ thì phải thế, nếu sau này... nó không dám nghĩ, ngoan ngoãn gật đầu: - Con biết rồi. Ở chỗ mẹ cũng không thể lâu dài được, phụ vương sẽ không vui.
Vương phi quay đầu lại, quát lớn: - Nghĩ gì thế hả? Bé tí mà ranh ma, sau này chẳng biết ai mới trị được con!
Vĩnh Dạ thấy Vương phi cười thì hừ giọng: - Nếu chịu cho con tát một cái rồi đem đi khắp nơi khoe khoang thì con sẽ phục. - Nói xong nó đỏ mặt nằm xuống giường, ra hiệu bảo Vương phi mau đi đối phó với Lý Ngôn Niên, rồi chăm chú lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài. Lý Ngôn Niên có vẻ rất sốt ruột, mấy ngày nay Vĩnh Dạ ở trong nội thất của Vương phi không cho ai gặp mặt. Dụ Gia Đế lập Nhị Hoàng tử Lý Thiên Thụy làm Thái tử, Đại Hoàng tử ra ngoài ở riêng, liên tiếp những chuyện xảy ra phá hoại kế hoạch của họ. Lúc này hắn đang vừa chửi Đoan Vương ra tay độc ác, Vĩnh Dạ ngu ngốc, vừa mong Vĩnh Dạ sớm khỏe lại.
Buổi tối Đoan Vương ngủ ở thư phòng, trong nội viện, tam điện của Vương phi lại được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, hắn đâu đám mạo hiểm? Chỉ đành nhân lúc mang thuốc tới để tìm hiểu tin tức từ Vĩnh Dạ.
- Thuốc của Lý Chấp sự rất tốt, thương thế của Vĩnh Dạ khỏi rất nhanh, lại không để lại sẹo. Lý Chấp sự nhọc lòng quá, Vương gia nói nhất định phải tạ ơn ngài. - Đoan Vương phi lúc nào cũng dịu dàng, hiền hòa như thế.
Lý Ngôn Niên cười đáp: - Thế tử khỏi bệnh, tiểu nhân thấy vui lắm rồi, không cần phần thưởng.
Vương phi đảo mắt, thần sắc tối đi, thở dài: - Tuy là vậy nhưng phụ vương nó ra tay nặng quá. Ngoại thương khỏi rồi mà hôm nay vẫn còn ho ra máu, e là bị thương tới nội phủ, đành phải tĩnh dưỡng thêm, thằng bé này... lúc nào cũng bệnh tật...
- Vương phi đừng lo. Thế tử còn nhỏ, cứ thong thả tĩnh dưỡng là không có vấn đề gì đâu, tiểu nhân đi mời thần y Hồi Hồn tới phủ, cho dù thế nào cũng sẽ trị khỏi cho Thế tử. - Lý Ngôn Niên dịu giọng khuyên nhủ.
Đoan Vương phi gượng gạo mỉm cười: - Mời được thần y tới đây là tốt nhất... Đúng rồi, vẫn nói là gả Lãm Thúy cho ngài, mùa thu năm nay tổ chức hỷ sự luôn nhé.
- Đa tạ Vương phi. Sức khỏe của Thế tử không tốt, cứ để Lãm Thúy ở lại phục vụ Thế tử một thời gian, khi nào Thế tử khỏe hơn rồi tổ chức cũng không muộn. - Lý Ngôn Niên thầm nghĩ, hỷ sự không thể tiến hành nhanh như thế, hắn còn muốn Lãm Thúy ở lại Hoàn Ngọc viện vì nhiều lý do khác.
- Cũng được, Lãm Thúy từ nhỏ đã chăm sóc Vĩnh Dạ, khi nào nó khỏi bệnh thì cưới vậy. Có điều làm lỡ chuyện vui của hai người, ta và Vương gia thấy khó xử lắm. Đúng rồi, ngày mai bảo Vĩnh Dạ chuyển về Hoàn Ngọc viện dưỡng bệnh, ở viện tử của ta, Vương gia bận việc, người đi qua đi lại khó tĩnh dưỡng.
Lý Ngôn Niên khó che giấu được nỗi hân hoan trong lòng, nhanh chóng đồng ý.
Hai người đang nói chuyện thì Vĩnh Dạ ở trong phòng dùng nội công ép mạnh, ho khan mấy tiếng. Lý Ngôn Niên nghe thấy thì hiểu là Vĩnh Dạ muốn nói với mình rằng nó không sao, cuối cùng cũng an tâm hơn.
Từ đó Vĩnh Dạ ở lại Hoàn Ngọc viện dưỡng bệnh, Đoan Vương ra lệnh không cho bất cứ ai làm phiền. Chung quy ngày trước Vĩnh Dạ cũng thường dưỡng bệnh một mình, giờ quay lại trạng thái trước kia, cũng chẳng ai cảm thấy bất thường.
Lý Chấp sự đương nhiên là ngoại lệ, không phải hắn đi làm phiền thiếu gia, mà là đi thăm vị hôn thê Lãm Thúy. Hắn biết thiếu gia thích pha trà, nên thường nghĩ cách tìm đủ mọi loại trà nổi tiếng tới lấy lòng.
Có lúc, Vĩnh Dạ buồn chán cũng giữ Lý Chấp sự ở lại pha trà, trò chuyện.
Hương trà bay lên, Vĩnh Dạ thấy thật thanh thản.
Công phu nhẫn nại của Lý Ngôn Niên ngày càng tốt. Vĩnh Dạ thầm nghĩ, đổi lại là trước kia, chỉ cần không có người, hắn ta sẽ lên tiếng. Bây giờ, chưa uống hết tuần trà đầu tiên, hắn sẽ không nói gì.
- Đa tạ thiếu gia! Tay nghề pha trà của người ngày càng tốt. Biết thiếu gia thích trà, nghe nói Mẫu Đơn viện mới có một quản sự, cũng nghiên cứu về trà rất kỹ, thiếu gia có thời gian có thể tới đó xem. - Lý Ngôn Niên nheo mắt đưa tách trà lên mũi ngửi, hương trà len lỏi vào tận trong tim, gương mặt toát lên vẻ hài lòng.
Vĩnh Dạ cũng nâng tách trà, bỗng dưng cười khẽ, nói: - Trước đây sư phụ không uống trà, giờ thay đổi rồi hả?
Mặt Lý Ngôn Niên cứng đờ, đặt tách trà xuống, thong thả nói: - Con người thường có những lúc thay đổi thói quen.
Vĩnh Dạ tỏ vẻ nuối tiếc: - Vĩnh Dạ vốn muốn thử ủ rượu, ngày nào đó sẽ ủ cho sư phụ một vò rượu ngon. Ai ngờ giờ sư phụ cũng muốn uống trà rồi.
Khóe mắt Lý Ngôn Niên giần giật: - Nhưng ngươi thay đổi quá nhiều, chẳng qua mới về phủ được một hai năm mà sư phụ không hiểu nổi tâm tư của ngươi nữa rồi.
Vĩnh Dạ đưa mắt nhìn cây cỏ ngoài sân, thong thả nói: - Tuy rằng tôi bị bệnh nhưng chưa từng cắt liên lạc với Hựu thân vương Thái tử điện hạ, cũng may không ai hoài nghi Thế tử bệnh tật của Đoan Vương lại là thích khách Tinh Hồn giết người không chớp mắt, tôi luôn trung thành với Du Li Cốc.
- Ban đầu bảo ngươi theo Hựu thân vương, giúp hắn leo lên ngôi vị Thái tử, nhưng lại mang tới kết quả ngược lại. Vì sao lại theo Nhị điện hạ? - Đằng sau ngữ khí bình thản của Lý Ngôn Niên là một cơn sóng dữ dội.
Vĩnh Dạ cười ha hả, không hề cảm thấy chột dạ hay sợ hãi. Sát khí nồng đậm tỏa ra xung quanh, Lý Ngôn Niên nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp đối diện, nụ cười ấy, phong thái tự đắc ấy, nó còn là Tinh Hồn sao? Hắn gằn từng tiếng: - Có biết là đi ngược lại lệnh của sơn cốc, ngươi chỉ có một con đường chết thôi không?
- Lý Thiên Thụy lên ngôi Thái tử, đương nhiên là dựa vào thân phận đích tử của Hoàng hậu và thế lực của ngoại công hắn, La Thái sư. Hoàng thượng muốn lập Hựu thân vương không có thế lực... dựa vào đâu? Tính cách ôn hòa? Tri thư đạt lễ? Hay là sự ủng hộ của Du Li Cốc?
Lý Ngôn Niên nghe tới câu cuối cùng thì hừ một tiếng, thần sắc cao ngạo, dường như vô cùng tự tin vào Du Li Cốc.
- Tôi không làm theo sắp xếp của sơn cốc là tiếp cận Hựu thân vương, ngược lại ủng hộ Lý Thiên Thụy, dùng ba mạng người và một trận đòn để đổi lại việc Hoàng thượng hạ quyết tâm lập hắn làm Thái tử. Trong hoàng cung, Hựu thân vương khó lòng phát triển thế lực, còn Lý Thiên Thụy đã có ngôi vị Thái tử sẽ đắc ý, đợt trước nghe nói hắn đánh chết mấy nô tài ngay trong Khánh Nguyên điện. Lý Thiên Thụy tàn bạo như thế sớm muộn gì cũng bị phế, chẳng phải cũng đạt được mục đích phò tá Đại Hoàng tử đăng cơ sao? Sư phụ, tôi làm sai hay sao? - Vĩnh Dạ chậm rãi nói.
Lý Ngôn Niên không hề nghi ngờ, cười nói: - Cốc chủ anh minh, đoán được suy nghĩ của ngươi, không hề trách cứ, chỉ bảo ta xác nhận lại thôi.
Vĩnh Dạ thở phào một hơi, cười nói: - Ta biết cốc chủ sẽ không hoài nghi người tốt mà. Sư phụ luôn sống trong Vương phủ, nếu ta có hành động khác thường gì, với trí tuệ của sư phụ thì chẳng lẽ lại không phát hiện ra?
Vĩnh Dạ đã thành công khi nhìn thấy niềm vui trên mặt Lý Ngôn Niên. Bao nhiêu năm qua, coi như nó đã nắm được đặc điểm này của Lý Ngôn Niên rồi. Kiêu ngạo và tự đắc, không coi ai ra gì, tuy là Chấp sự trong Vương phủ nhưng nhìn hắn ta có điểm nào trông giống nô tài không?
- Tinh Hồn.
Vừa nghe thấy cái tên này, Vĩnh Dạ đã cười, Du Li Cốc lại có nhiệm vụ mới rồi: - Sư phụ không cần phải nghiêm túc thế, người và ta đều biết, trong vòng hai mươi trượng tuyệt đối không có ai nghe trộm.
Cuối cùng Du Li Cốc cũng chấp nhận phương thức của nó, đi theo tư duy củ a n ó.
Cáo bệnh với bên ngoài, sau lưng thì làm việc cho họ.
Phải bao lâu nữa mình mới có thể tìm được bí mật của Du Li Cốc từ những dấu vết nhỏ bé này? Vĩnh Dạ không nôn nóng, mình vẫn còn trẻ, còn Lý Ngôn Niên và lão cốc chủ rồi sẽ già đi.
Có lẽ bây giờ là lúc nên bỏ từng tảng đá ngáng đường họ đi, khi các Hoàng tử đã thành niên, khi mình chuyển đá đi cũng sẽ đồng thời có sức mạnh khiến họ tự lấy đá đập chân mình.