Vĩnh Dạ

Chương 4: Gặp lại ánh sao rạng rỡ



Hạnh phúc có những lúc tới thật dễ, quan trọng là, ta nắm lấy nó như thế nào.

Khi không luyện công, Tinh Hồn rất thích nghe Thanh y sư phụ kể chuyện. Còn nội dung, nó rất dễ dẫn dắt ông kể chuyện trước khi vào sơn cốc.

Thế giới mà ông kể khiến Tinh Hồn liên tưởng tới thời Xuân Thu Chiến Quốc và Nam Bắc triều.

Trong một trăm năm này, sự thay triều đổi chủ diễn ra nhiều như đãi khách ăn cơm; sự thôn tính, xâm lược giữa nước này với nước khác đơn giản như người ta chơi một canh bạc.

Thiên hạ ngày nay lớn nhất là An, Tề, Trần, giữa các biên giới còn có mấy quốc gia nhỏ nữa. Chiến sự liên miên, võ giả (1) là khách quý mà các Vương hầu tranh nhau đãi ngộ. Công phu mạnh hay yếu đương nhiên là canh bạc để võ giả hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Còn sơn cốc này, theo cách nói của Thanh y sư phụ thì là: - Thích khách trong thiên hạ đều xuất thân từ Du Li Cốc.

Nói cách khác, đây là nơi chuyên bồi dưỡng thích khách cao cấp cho các quốc gia. Có lợi ích chung, sơn cốc mới có thể sống an lành giữa thời kỳ loạn lạc này.

Tinh Hồn lập tức nghĩ ra, hơn một nghìn đứa trẻ cùng mình vào cốc, tới quá nửa là được tuyển chọn từ các quốc gia đưa tới, sau này có thể tận lực cho quốc gia hay không thì phải xem vận may của chúng.

Nó cảm thấy sơn cốc không chỉ có nguồn thu từ học phí, bởi vì Lý Ngôn Niên Lý Chấp sự trong sơn cốc hiển nhiên là một quý tộc của An quốc. Bởi vì Lý thị là họ lớn ở An quốc này.

Một quý tộc An quốc mà lại làm "giáo viên chủ nhiệm" ở một nơi nằm ngoài vùng chiến sự, liệu hắn có thể thoát được khỏi quốc sự mà siêu nhiên thoát tục không? Mà người xây dựng ngôi trường bồi dưỡng sát thủ này có tâm tư gì? Còn nữa, nơi gọi là Mẫu Đơn viện phải chăng cũng như một tập đoàn thanh lâu liên quốc gia mà ở mỗi đất nước lại có một cơ sở, chuyên thu thập tin tức tình báo hay không? Ảnh Tử đưa nó tới đây, nói là phải trả một món nợ ân tình, nhưng mục đích thực sự là gì?

Hơn hai năm rồi, Ảnh Tử quả thực không còn xuất hiện nữa. Tinh Hồn thấy hơi nhớ y. Cho dù Ảnh Tử thật lòng đối xử tốt hay chỉ là muốn biết bí mật của "Thiên Mạch Nội Kinh" thì y cũng là người duy nhất biết thân phận thật của Tinh Hồn ở thế giới này.

Ảnh Tử có nhớ mình không? Chờ mình theo Thanh y sư phụ học nghệ đủ ba năm, Ảnh Tử có còn xuất hiện nữa không? Tinh Hồn bỗng dưng cảm thấy thực ra ở đây rất tốt, nó đã quen với bóng tối trong địa thất và sự cứng nhắc của Thanh y sư phụ, chí ít ra thì nó cũng được an toàn che giấu bản thân. Kỳ hạn ba năm đã qua được hai năm rưỡi, nửa năm sau, Tinh Hồn sẽ đối mặt với cái gì?

Cuộc sống bình yên này liệu có còn tiếp tục?

Tinh Hồn lặng lẽ cảm nhận bầu không khí tĩnh mịch trong địa thất, dường như nó đang sống trong môi trường chân không, không khí xung quanh nhẹ nhàng bao phủ lấy cơ thể. Con rắn nhỏ trong người Tinh Hồn đang vui vẻ luồn lách, chơi mệt rồi thì lại lặng lẽ cuộn mình vào một góc riêng.

Tinh Hồn nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm nhận rõ bầu không khí xung quanh như gió xuân thổi qua mặt nước phẳng lặng, làm gợn lên những cơn sóng lăn tăn.

Có cảm giác ấy có lẽ là đã đạt được yêu cầu về khinh công mà Thanh y sư phụ đặt ra rồi nhỉ? Nó từng hỏi, nếu không đi đường thẳng mà đi đường vòng trong phòng thì sẽ có hiệu quả gì?

Ông đáp, một đường thẳng có mục đích đã không thể làm ngươi bi thương, thì Lăng Ba Vi Bộ mà ngươi nói không tập cũng được.

Tinh Hồn cười, vẫn kiên trì gọi cái bộ pháp chỉ là một đường thẳng ba mươi bảy bước này là Lăng Ba Vi Bộ.

Thanh y sư phụ đành mặc kệ, nhưng vẫn tò mò hỏi, vì sao cứ kiên quyết phải gọi cái tên này?

Miệng Tinh Hồn bảo rằng vì thấy nó hay, nhưng trong lòng thì nhớ tới cha của Đoàn Dự. Phong lưu đa tình, khiến mọi nữ tử xinh đẹp trong thiên hạ say mê. Nếu mình cũng khiến nhiều nữ nhân chung tmh như thế thì kiếp này phải tiếp tục làm sát thủ cũng chẳng sao. Chỉ tiếc rằng nó không thể như ý nguyện.

Tinh Hồn buồn bã nghĩ, mình là người đã quen ẩn hiện trong bóng tối. Những kẻ vào ban đêm mới có được người phụ nữ chung tình sẽ bị gọi là đạo tặc hái hoa, chỉ kẻ ban ngày đi quyến rũ mỹ nhân mới được gọi là thiếu hiệp.

Nỗi buồn từ đó tích nặng trong lòng. Lúc tắm trong bóng tối, càng nghĩ Tinh Hồn càng thấy bực bội, tiếng nước dội ào ào khiến Thanh y sư phụ cau mày: - Sao thế?

- Sư phụ, nhìn người khác tắm là bị gai mắt đấy.

Thanh y nhân ngơ ngác rồi cười khổ: - Làm sao mà ta nhìn thấy ngươi được?

Trừ phi người đeo một đôi kính hồng ngoại! Tinh Hồn cười ha hả, sau đó lại thở dài.

Thân thể này không biết sẽ còn mang lại cho nó phiền phức gì, cho dù bản thân không muốn thì phiền phức cũng sẽ tự tìm đến. Bông hoa đỏ rực dưới bàn chân như đang thiêu đốt, khiến lông mi nó giần giật.

- Tắm xong chúng ta ra ngoài.

- Cái gì? - Tinh Hồn dường như không dám tin vào tai mình. Ra ngoài?

Ngắm trăng ngắm sao? Mùa hè rồi, đêm mùa hè có gió mát, có hương thơm của hoa cỏ... - Con tắm xong rồi.

Thanh y nhân cố nén cười, lắc đầu, dù sao cũng là một đứa trẻ, có thể ở trong bóng tối này hai năm rưỡi là giỏi lắm rồi.

Cảnh tượng hoàn toàn giống như tưởng tượng, Tinh Hồn vui vẻ hít sâu mùi hương hoa tan trong cơn gió của tháng Sáu, một lần nữa được nhìn thấy bầu trời lấp lánh ngàn sao khiến nó vô cùng hưng phấn.

Tinh Hồn mở to mắt, thấy dường như đang ở giữa đô thị phồn hoa.

Đêm mùa hạ, tiếng dế kêu khe khẽ, xa xa trên đầu có chú chim dường như đang nói mơ, những tán lá lay động trong gió. Tất cả đều mới mẻ tới mức khiến nó quyết định rằng sau này nếu có cơ hội, mình nhất định phải ra ngoài đi dạo.

Ánh trăng bàng bạc, Tinh Hồn rất muốn hát, cũng rất muốn chạy điên cuồng trong rừng cây, cứ đi từ đầu này tới đầu kia gian thạch thất thật là chán ngấy.

Một làn sóng khí thổi tới, Tinh Hồn hoàn toàn chìm đắm trong cảnh vật xung quanh, hơi thở biến thành cơn gió mát mẻ của đêm đầu hè.

Nó lặng lẽ mỉm cười.

- Khá lắm. - Thanh y nhân cảm nhận được hơi thở của Tinh Hồn dần dần đã hòa lại làm một với cảnh vật. - Từ nay về sau, con có thể ra ngoài luyện tập rồi.

- Vì sao?

- Da con không giống của ta, quá đặc biệt. - Thanh y nhân luôn nghĩ tới hình tượng một sát thủ hoàn hảo.

Tinh Hồn mỉm cười, nó hiện tại đã có thể nhìn thấy nhiều thứ mà ngày trước không nhìn rõ trong bóng tối.

Nó cảm thấy bây giờ mình thật hạnh phúc, chỉ vì đã được ra khỏi địa thất.

Hạnh phúc có những lúc rất dễ tới, quan trọng là, ta nắm lấy nó như thế nào.

Thanh y nhân để nó cảm nhận bầu không khí xung quanh, một mình lặng lẽ rời đi. Tinh Hồn ngồi trên cây, cùng hít thở với những vì sao, với cơn gió đêm, cho tới khi cảm thấy mình đã biến thành một phiến lá. Không khí bên ngoài theo gió cuộn lên, nó là phiến lá trên cành, đang dần dần che giấu bản thân.

Có ai tách được ra từng giọt nước trong biển không? Không thể, thế nên đương nhiên không ai có thể tìm được nó giữa rừng cây này.

Tinh Hồn tưởng tượng mình như một chiếc lá rơi xuống, khẽ khàng nương theo cơn gió bay đi. Rồi lại tưởng tượng mình là một con chim bắt sâu trên thảm cỏ, vui vẻ bay về tổ trên cây. Cái khoái cảm lúc được bay lên và hạ xuống có thể xua tan đi mọi phiền não và mệt mỏi mà thân thể mới đã mang lại.

Mỗi lần lưu luyến cáo biệt với bầu trời sao, Tinh Hồn đều nhìn vách núi phía xa. Nếu lúc này cho nó đi tới bên vách núi, Tinh Hồn sẽ thử đặt chân lên sợi xích sắt đó xem sao. Thử xem cái mà Thanh y sư phụ nói nó không nhìn thấy rốt cuộc là gì.

Điều khiến nó hài lòng nhất là bản thân lại có thêm một bí mật nữa.

Những lúc ở một mình, nó lấy manh lụa ra, dưới ánh trăng, đồ hình và văn tự thêu trên đó hoàn toàn không còn hình dạng như tấm bản đồ kinh mạch mà Tinh Hồn sờ thấy ở trong bóng tối nữa.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thậm chí nó còn không tin rằng đây chỉ là một mảnh vải. Tinh Hồn hoàn toàn có lý do để cho rằng, mình đã chạm được tới sự ảo diệu của sách trời.

Bí mật này chỉ thuộc về nó. Sau khi nghiên cứu kỹ càng mảnh lụa, cuối cùng Tinh Hồn cũng hiểu vì sao Ảnh Tử mất sáu năm mà vẫn không luyện được. Không có phương pháp hô hấp của Thanh y sư phụ thì có lẽ nó cũng không lĩnh ngộ được chân lý của "Thiên Mạch Nội Kinh". Tinh Hồn không hề do dự phá hủy "Thiên Mạch Nội Kinh" mà Ảnh Tử đã nghiên cứu suốt sáu năm không thu được kết quả gì. Để lại bên người là một hành vi ngu ngốc. Tinh Hồn cười khổ, bản thân không thể cự tuyệt bất cứ người nào lục soát người mình, cũng không có tủ bảo hiểm để cất những món đồ cá nhân. Nó chỉ là một cỗ máy giết người được người ta bồi dưỡng.

- Vì sao ra ngoài luyện tập mà không thấy tiến bộ. - Thanh y nhân cau mày.

Mấy hôm nay tiến độ học tập của Tinh Hồn dường như đã ngừng lại. Mười ngày trước như thế, mười ngày sau vẫn y nguyên. Điều này khiến Thanh y nhân đã quen với sự tiến bộ rất nhanh của Tinh Hồn cảm thấy hơi khó hiểu.

Tinh Hồn ngáp dài, cảm thấy tinh thần không tốt lắm, cả người cứ đờ đẫn mệt mỏi. Nó làm nũng: - Sư phụ, con đã rất chăm chỉ rồi. Nhưng ban ngày con cảm thấy mệt mỏi!

- Dần dần rồi sẽ quen! Đứng lên, tiếp tục! Lần này ta sẽ phát ra hai nhóm ám khí, tổng cộng là mười sáu cái, ngươi cảm nhận cho rõ rồi tránh ra. Nếu không tránh được có thể bắt lại.

Tinh Hồn ngưng thần, tập trung toàn bộ tinh thần. Lúc vọt người bay lên, nó cảm thấy luồng khí do ám khí bay tới. Tinh Hồn khẽ cau mày, sao lại chỉ có mười ba cái? Đang nghĩ thì một luồng gió phi thẳng về phía lông mày, nó giơ tay lên đỡ, sống lưng và chân đồng thời bị đâm trúng. Vì sao? Vì sao ba thanh này lại xuất hiện không một tiếng động?

- Ban đầu khi phóng ra mười ba ám khí, ta làm kinh động hai con chim, một con bay qua đỉnh đầu ngươi, cái phóng vào mặt ngươi là mượn khí của nó phát ra... hiểu chưa?

- Hiểu rồi ạ, sư phụ. - Tinh Hồn lại ngáp dài. Nó cố tình che giấu thực lực, có trời mới biết ban ngày trong cốc có bao nhiêu con mắt đang quan sát mình.

Thanh y nhân sửng sốt nhìn làn da mịn màng như sứ của Tinh Hồn, đôi môi đỏ hồng hé ra để lộ những chiếc răng nhỏ đều và trắng như ngọc, nhất thời quên cả nói chuyện.

- Nghỉ một lát không, sư phụ?

Thanh y nhân hoàn hồn lại, phảng phất như đang che giấu điều gì đó: - Ngươi nên... phơi nắng nhiều hơn!

- Á! Đau quá! - Tinh Hồn bị đánh trúng, hét lên kêu đau.

Thanh y nhân dừng tay, nghi hoặc nói: - Ngày trước ngươi có thể tránh được.

- Sư phụ, trước là may mắn, không phải là thực lực của con! Con mới tám tuổi mà! Sư phụ! - Giọng nó cứ như thế ca thán.

Thanh y nhân nghĩ thấy cũng đúng, một đứa trẻ tám tuổi trong khoảng thời gian hai năm rưỡi có được tu vi như thế này đã là khó lắm rồi. Ngữ khí của ông dịu lại: - Phản ứng và tốc độ của ngươi bây giờ khá lắm, mới hai năm rưỡi, ta rất bất ngờ. Hơn nữa, khinh công bổn môn không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành, phương pháp hô hấp cần phải luyện tập lâu dài, hôm nay đến đây thôi.

- Sư phụ, người ta vẫn nói phóng ám khí để khảo nghiệm nhãn lực, hay là người tìm cho con mục tiêu để con luyện độ chính xác? - Tinh Hồn nghe nói không luyện nữa thì thở phào nhẹ nhõm, buột miệng hỏi sư phụ những điều mà mình đọc được trong tiểu thuyết.

- Không cần, ta nói rồi, ngươi cần luyện cảm giác. Một người đứng trước mặt ngươi, hắn sẽ di chuyển, khiến không khí cũng chuyển động. Ngươi không cần phải luyện độ chuẩn cũng biết hắn ở đâu.

Thanh y nhân là một thầy giáo rất tốt, Tinh Hồn một lần nữa khẳng định. Tinh Hồn nhớ lại vị huấn luyện viên dạy mình bắn súng của kiếp trước cũng từng nói: - Tấm bia ở ngay trước mặt, nhưng thứ cậu ngắm không phải là hồng tâm, mà là cảm giác vị trí của hồng tâm với ống ngắm trên tay cậu. Chỉ có như thế cậu mới đạt được cảnh giới không cần ngắm chuẩn cũng có thể lấy mạng được đối thủ.

Đạo lý tương tự nhau, Tinh Hồn cảm nhận được một tầng ý nghĩa mới.

- Sư phụ, những đứa trẻ cùng tới với con có giống con không? Cũng theo các sư phụ khác học võ nghệ? - Tinh Hồn lại một lần nữa nhớ tới Cửu Cửu và ba đứa trẻ kia.

- Mỗi người đều có một tiềm năng khác nhau, ban đầu không thể nhận ra được. Ngươi nhận được ngọc bài Tinh Hồn thì trở thành đồ đệ của ta.

Nguyệt Phách sẽ học gì? Hồng Y? Còn cả Nhật Quang và Ưng Vũ nữa? Tinh Hồn cố gắng tìm kiếm manh mối từ những cái tên này, nhưng cuối cùng đành từ bỏ các suy đoán của mình.

Nó lại thăm dò: - Không lẽ đồ đệ nào của sư phụ cũng tên là Tinh Hồn?

Thanh y nhân trầm ngâm một lát rồi đáp: - Bọn chúng chết hết rồi, chỉ khi Tinh Hồn trước đã chết thì ngươi mới được nhận tấm ngọc bài này.

- Con sau này cũng sẽ chết sao?

- Hy vọng ta sẽ không phải nhìn thấy tấm ngọc bài này nữa... đứng lên! - Âm thanh của Thanh y nhân chuyển từ tiếng thở dài sang sự nghiêm khắc.

Tinh Hồn giật mình, trong lòng thấy hơi cảm động. Tới với thế giới này thực ra vận may của bản thân khá tốt, có một Cửu Cửu, giờ lại thêm Thanh y sư phụ đều hy vọng mình sẽ không chết.

Nhưng nó vẫn phải ẩn tàng thực lực. Sớm học xong rồi tốt nghiệp thì sẽ sớm một ngày đối mặt với hiểm nguy. Tinh Hồn chưa ngốc tới nỗi tranh nhau đi chết. Còn về Thanh y sư phụ, có lẽ ông cũng vui lòng thấy mình trưởng thành dần dần.

Trong gian địa thất tối om, chí ít Tinh Hồn với Thanh y sư phụ cũng chung sống với nhau một cách rất vui vẻ, bóng tối và thời gian ở nơi đây đủ để nó tiêu hóa được phiền não do việc chuyển thế mang tới. Ba năm, Tinh Hồn thầm nghĩ, cứ sống như thế thôi. Luyện tốt nội công, khinh công và ám khí, có đủ bản lĩnh tự bảo vệ bản thân thì mình có thể thoát được cái tên Tinh Hồn.

- Từ ngày mai, ban ngày ngươi tới chỗ tiên sinh học viết chữ, đọc sách cầm kỳ thi họa, buổi tối chúng ta lại luyện công.

- Một mình con ạ? Hay còn nhiều người bạn khác? - Tinh Hồn cười, suýt nữa thì quên mất nơi này là một ngôi trường, trường bồi dưỡng thích khách cũng là trường.

- Ngươi phải nỗ lực, nếu không tiên sinh sẽ đánh ngươi đấy. - Thanh y hình như hơi lo lắng.

Ngữ khí của ông khiến Tinh Hồn nhớ tới hình ảnh cha cầm roi đuổi đánh mình vì tội dám trốn học. Nó càng cười vui hơn: - Sư phụ, con sợ nhất là đi học! Tiên sinh đánh con, con có thể dùng khinh công để chạy không?

Thanh y nhân bật cười: - Chỉ cần ngươi chạy được.

- Có nữ nhi nào vào cốc cùng con không?

Im lặng rất lâu, giọng Thanh y nhân trở nên lạnh lùng, khô khốc: - Có... có điều nhiệm vụ của chúng thì mãi mãi ngươi không muốn nhận đâu.

Tinh Hồn giật mình, ánh mắt của ông như một ngọn lửa quỷ quái bám lấy nó, khiến nó cảm thấy dù là trong bóng tối mà vẫn không thể giấu mình.

Cười khan hai tiếng, Tinh Hồn đổi chủ đề: - Tiên sinh là người như thế nào ạ?

Ánh mắt lặng lẽ không gợn sóng của Thanh y nhân hơi chút thay đổi, gương mặt trắng bệch dường như có thêm sinh khí, ngữ khí trở nên dịu dàng: - Một người rất tốt.

- Tốt thế nào?

- Đa tài đa nghệ.

Tinh Hồn lườm ông một cái. Đa tài đa nghệ mà gọi là tốt? Mình chỉ cần ăn cắp thơ văn của Đỗ Phủ, Lý Bạch là có thể đỗ trạng nguyên rồi. Nó không mấy để tâm việc tới học đường ngày mai mà nghĩ xem liệu có gặp được bọn Cửu Cửu hay không, trong lòng đầy ắp chờ mong.

Ghi chú: 1. Kẻ biết võ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.