Vĩnh Dạ

Chương 51: Đôi cánh vút bay



“Tinh Hồn, cho dù nàng nguyện vì hắn biến thành một đêm mà những vì sao rơi về vô tận, ta cũng sẽ vì nàng tìm lại đôi cánh vút bay. Ta muốn nàng hạnh phúc”. Chỉ có điều ông trời trêu ngươi, một Tường Vi, một mối phụ thù, một trách nhiệm, một sự ăn năn đã khiến khoảng cách giữa nàng và hắn trở nên quá xa vời.

Ly Nhai vẫn tên là Lý Nhị.

Vĩnh Dạ lại quay về Hoàn Ngọc viện. Ỷ Hồng được gả cho Lâm Đô úy, Nhân Nhi nói sẽ đi theo nàng cả đời.

Cuộc đời nàng còn gì nữa? Nguyệt Phách đã phế nội công của nàng, đến hành tẩu giang hồ nàng cũng không làm được.

Đoan Vương và Đoan Vương phi chỉ nhìn nàng thở dài, nói với bên ngoài là Vĩnh Dạ về nhà mẹ đẻ ở một thời gian ngắn.

Ngôi vị Thái tử của Tề quốc có sự thay đổi, Tề hoàng nhường ngôi cho Thái tử, thiên hạ đều biết. Vĩnh Dạ đột ngột quay về nhà ngoại, lâu dần, ai mà không nghi ngờ?

Người nghi ngờ nhiều nhất là Lý Thiên Hựu.

Y không phải gã ngốc, Mộ Dung Yến chưa cưới Vĩnh Dạ, Mộ Dung Dương Hề thì mãi không lập Hậu, Vĩnh Dạ quay về An quốc, y nghĩ, thực ra nàng chưa cưới ai.

- Phong Dương Hề… Mộ Dung Dương Hề… - Lý Thiên Hựu nhìn hai bức họa tượng để trên bàn, lẩm bẩm.

Một hiệp khách giang hồ mặt đầy râu ria, một người toát lên vẻ vương giả, khí độ ngút trời. Vị Hoàng đế hai mươi sáu tuổi này là vị hiệp khách giang hồ kia?

- m mưu hay, tâm tư giỏi, thủ đoạn cao! - Thiên Hựu không mất nhiều thời gian để hiểu ra được mấu chốt vấn đề, vô cùng khâm phục tâm cơ của Phong Dương Hề, rồi lại âm thầm có ý phòng bị.

Nếu không phải là chàng thì có lẽ y đã có được Vĩnh Dạ, vậy mà giờ đây… Thiên Hựu cười khổ. Với sự sành sõi vì đã đi khắp thiên hạ của Phong Dương Hề, với hiểu biết của Phong Dương Hề về An quốc, hai nước giao binh chưa biết ai sẽ chết trong tay ai.

Mộ Dung Yến làm sao có thể so với Phong Dương Hề… không, phải là Mộ Dung Dương Hề mới đúng?

Lý Thiên Hựu đã từng gặp Mộ Dung Yến, chàng cảm thấy Vĩnh Dạ tuyệt đối không thể thích Mộ Dung Yến được. Nàng chỉ vì cục thế, vì giao hảo hai nước mà đồng ý nhân duyên ấy, cũng như việc mình đồng ý cưới Lạc Vũ làm Hoàng hậu.

Khi đó cho Vĩnh Dạ xuất giá là vì người nàng cưới là Thái tử. Mộ Dung Yến không còn là Thái tử nữa, Vĩnh Dạ dựa vào đâu mà vẫn phải cưới chàng ta? Còn Mộ Dung Dương Hề cho dù có thành Thái tử thì thay chồng đột xuất, Vĩnh Dạ sẽ chịu ư? Lý Thiên Hựu nghĩ đến đây thì tim bắt đầu đập dồn dập.

Thế là một đạo Thánh chỉ từ Hoàng thành tới Đoan Vương phủ: Hựu Khánh Đế mời Vĩnh Dạ vào cung thưởng mai.

Lĩnh Thánh chỉ, Đoan Vương tươi cười nói với Vương công công:

- Vĩnh Dạ dù sao cũng là Hoàng hậu của Tề quốc, vào cung không thể quá sơ sài, xin công công chờ ở trong phủ.

Ra khỏi tiền sảnh, mặt Đoan Vương sầm xuống. Điều ông luôn lo lắng chính là Vĩnh Dạ từ chối hôn sự này. Tin tức chưa lan ra, nhưng trong lòng ông thì hiểu rõ lắm. Nhớ tới Lý Thiên Hựu, rồi lại nhìn Vĩnh Dạ trong bộ nữ trang yểu điệu thục nữ, Đoan Vương như bị nhóm lửa sau mông, vội vàng đi vào nội đường.

Thấy Vĩnh Dạ vẫn ăn mặc như ở nhà, Đoan Vương càng đau đầu. Nếu Vĩnh Dạ búi kiểu tóc phụ nhân lên thì có nghĩa là nàng đã là Tề hậu. Nhưng nàng từ chối hôn sự này, sau này làm sao có thể lấy chồng được nữa?

- Phụ vương, hay là con vẫn mặc nam trang.

-Ra thể thống gì!

Vĩnh Dạ cười giảo hoạt:

- Chẳng phải càng tốt? Không cần phải phiền phức

Đoan Vương khựng lại, cười ha hả:

- Được, nam trang. Cứ nói rằng vào cung với thân phận Tề hậu quá gây chú ý, không muốn như thế.

Tề hậu? Tim Vĩnh Dạ nhói đau. Cuối cùng nàng cũng hiểu thế nào gọi là hữu duyên vô phận rồi, không phải những người yêu nhau đều có thể ở bên nhau.

Nguyệt Phách hi vọng cùng nàng sống cuộc sống bình an nơi tiểu trấn. Trong lòng nàng có hận, và cũng có hình bóng của một người khác. Đã từng có thể, chỉ là đã từng.

Nàng có thể cưới Phong Dương Hề, như thế mọi người đều vui mừng. Nhưng nàng không qua được cửa ải đó, cho dù trong lòng có chàng, đều không thể.

Mặc bộ tử bào ngày trước, đầu đội kim quan, khoác một chiếc áo ngoài màu bạc, gương mặt như tranh, nàng lại biến thành một thiếu niên phong độ ngời ngời. Nàng cất bước đi, cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Nàng rảo bước ra tiền sảnh, nghe Đoan Vương thở dài:

- Nhớ đấy, đừng nhắc tới chuyện hủy hôn.

- Phụ vương, rốt cuộc người mà cha định hôn sự cho con khi đó là Mộ Dung Yến hay Mộ Dung Dương Hề? - Vĩnh Dạ đột ngột quay đầu, ánh mắt sắc lạnh.

Đoan Vương ho khan một tiếng, quay đầu đi, giọng vo ve như muỗi:

- Chẳng phải đã nói, người định thân là… Thái tử Tề quốc sao?

- Đừng nói với con cái gì mà Thái tử Tề quốc. Cha đã sớm câu kết với Tề hoàng, ai cũng có lợi, cha đã sớm biết Phong Dương Hề chính là Mộ Dung Dương Hề! Cha đã biết từ lâu rồi! - Vĩnh Dạ phẫn nộ quát lên.

Đoan Vương huých Vương phi. Vương phi lén nhìn Vĩnh Dạ, rụt rè nói:

- Hắn không làm Thái tử thì không là hắn mà.

Vĩnh Dạ nhớ tới hôm đó mình thoát khỏi tay Lý Ngôn Nhiên, Phong Dương Hề nói sau này gặp lại, nỗi đau trong lòng lại lan rộng ra, cười lạnh rồi nói:

- Được lắm, giấu hay lắm. Tất cả mọi người đều giăng bẫy con, tất cả mọi người!

Nàng cúi đầu đi ra tiền sảnh. Đoan Vương giật nảy mình, cất cao giọng gọi nàng:

- Vĩnh Dạ! Con đứng lại! Nghe phụ vương một câu nữa.

- Nghe cái gì? Nghe cha nói chàng giỏi hơn Mộ Dung Yến, cha đã sớm biết chàng chắc chắn sẽ làm Thái tử, thế nên mới vui vẻ gả con đi? Còn phối hợp với chàng để giấu con, chỉ để tiêu diệt Du Li Cốc? - Vĩnh Dạ cười lạnh.

- Nhưng chẳng phải con cũng thích hắn ư? Hắn có là Thái tử hay không thì quan trọng gì? Chẳng qua là con tức hắn vì đã giấu con thôi. Nếu hắn không làm Thái tử, nắm tay con cao chạy xa bay, phiêu du giang hồ, ta với phụ hoàng của hắn chẳng phải chỉ biết giương mắt lên nhìn hay sao? - Đoan Vương lườm nàng, cảm thấy mình nói rất có lý.

- Thích chàng không có nghĩa là con phải cưới chàng! Con thà cưới Lý Thiên Hựu còn hơn! - Vĩnh Dạ tự nhiên nổi giận. Nghe Tề hoàng nói, nàng tưởng phụ vương luôn tốt với nàng. Nhưng ông vẫn giấu nàng, chuyện gì cũng giấu nàng, vì đại kế của họ, vì âm mưu của họ, chỉ giấu duy nhất một mình nàng.

Vương phi thở dài, ca thán:

- Vĩnh Dạ sẽ đau lòng biết bao.

- Nàng thì hiểu gì? Không hành hạ hắn, sau này hắn có tam cung lục viện, làm gì có chuyện chung tình với mình Vĩnh Dạ? Trừ phi hắn không làm Hoàng đế thì ta an tâm. - Đoan Vương trừng mắt, nhìn hướng Vĩnh Dạ bỏ đi, nhớ câu mà nàng ném lại trước khi đi, bất giác cau mày. Vĩnh Dạ đừng vì một phút nóng giận mà cưới Hoàng thượng thật chứ, nếu vậy làm gì có chuyện Phong Dương Hề chịu để yên?

- Người đâu! Mau đi Thánh Kinh! - Đoan Vương gọi thị vệ tới, vội vàng viết một phong thư gửi cho Phong Dương Hề. Nếu chậm thì sẽ xảy ra chuyện lớn thật mất.

Vườn mai trong Ngự hoa viên đã bày sẵn hai chiếc ghế phủ da hổ, bên dưới là lò sưởi. Vĩnh Dạ thấy Thiên Hựu, trong lòng muôn vàn cảm khái.

Nói ra thì Thiên Hựu luôn đối với mình rất tốt, chỉ có điều con người thường có cảm xúc khác nhau. Nàng chỉ cần nghĩ tới chàng ta là anh họ của nàng là đã nổi da gà.

Vĩnh Dạ ngây người nhìn Thiên Hựu, bất giác nhớ tới Nguyệt Phách. Vòng quanh một hồi, thực ra Thiên Hựu còn chân thành với nàng hơn Nguyệt Phách.

- Tiểu Dạ. - Thiên Hựu khẽ gọi, người vẫn không quay đầu lại.

- Tham kiến Hoàng thượng! - Vĩnh Dạ chắp tay hành lễ.

- Để trẫm đoán xem nàng mặc phục trang của Hoàng hậu, nữ trang bình thường, hay là… nam trang. - Thiên Hựu nhìn hoa mai xuất thần, cười nhẹ. - Nam trang phải không? - Nói rồi quay đầu lại.

Vĩnh Dạ không biết vì sao chàng đoán chuẩn như vậy, cười khan hai tiếng:

- Vĩnh Dạ không muốn quá nổi bật, ở đây vài ngày rồi sẽ về Tề quốc.

Thiên Hựu nhìn gương mặt xinh đẹp đến hoàn mĩ của nàng, trong lòng đã có đáp án. Chàng gật đầu:

- Ngồi đi.

Vĩnh Dạ tạ ơn rồi ngồi xuống, co mình trong chiếc ghế mềm mại, tay cầm cái lò sưởi, cười nói:

- Mai của Ngự hoa viên năm nay nở đẹp thật.

Lý Thiên Hựu cho mọi người xung quanh lui ra, đích thân rót rượu:

- Đây là Thanh Châu Hồng, được mang từ Thanh Châu của Trần quốc tới. Trẫm không nghĩ có thể còn được cùng Tiểu Dạ uống rượu thưởng mai.

Vĩnh Dạ nâng ly lên, chỉ nhấp một ngụm rồi bỏ xuống:

- Chàng không thích muội uống rượu, chỉ uống chút thôi.

- Chàng là Mộ Dung Yến hay Phong Dương Hề? - Lý Thiên Hựu uống một ngụm rượu, xoay chiếc ly trong tay. - Ta đoán người mà Tiểu Dạ nói là Phong Dương Hề phải không? Ta không gọi hắn là Mộ Dung Dương Hề là vì muốn Tiểu Dạ biết, trẫm không phải là gã ngốc dễ lừa.

- Đúng, Phong Dương Hề chính là Mộ Dung Dương Hề. Năm xưa phụ hoàng và Thái thượng hoàng của Tề quốc hiện nay định ra hôn sự này, chỉ nói Vĩnh Dạ phải gả cho Thái tử Tề quốc. Thái tử thay ngôi, Mộ Dung Dương Hề trở thành Thái tử, đương nhiên Vĩnh Dạ phải cưới chàng. - Vĩnh Dạ bình thản giải thích, bất giác thấy hơi bực bội. Nàng luôn cảm thấy Lý Thiên Hựu biết điều gì đó, liệu có phải chàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định? Nàng nói với phụ vương thà cưới Lý Thiên Hựu chỉ là trong lúc tức giận, ý định cưới chàng ta vừa nhen nhóm là Vĩnh Dạ lập tức cảm thấy lông tóc dựng ngược lên, lò sưởi quá nóng, cảm giác như đang đốt cả mông nàng.

Lý Thiên Hựu lặng lẽ ngắm hoa mai, cười nói:

- Thực ra trẫm là người rất đa nghi. Nghe Tiểu Dạ nói đã cưới Mộ Dung Dương Hề, nhưng Hoàng hậu một nước sao có thể đột nhiên rời cung? Tiểu Dạ từng biến mất một lần ở Thánh Kinh. Nghe nói viện tử nàng sống khi đó bị hỏa hoạn. Từ ngày hôm đó, Thánh Kinh bắt đầu lập trạm điều tra, cách điều tra người rất kỳ quái… - Ánh mắt chàng ta làm như vô tình liếc vào chân Vĩnh Dạ - Chi bằng Tiểu Dạ cởi giày cho biết thật giả?

Vĩnh Dạ đỏ bừng mặt. Nàng đứng lên, giận dữ nói:

- Chân của Vĩnh Dạ e rằng Hoàng thượng không tiện nhìn thấy. Mai rất đẹp, Vĩnh Dạ ở ngoài lâu, cảm thấy hơi lạnh, không khỏe lắm. Xin cáo từ.

Thiên Hựu vẫn ngồi bất động, Thanh Châu Hồng như một đốm lửa trong cái ly bằng sứ trắng. Chàng lẳng lặng nói:

- Thực ra trong lòng Tiểu Dạ chưa từng có trẫm, đúng không?

Vĩnh Dạ rùng mình. Với tính cách của Lý Thiên Hựu, chọc giận chàng ta thì chẳng có ích lợi gì. Nàng đứng thẳng lưng:

- Cho dù có thì cũng không thể có. Hoàng thượng không hiểu sao?

Thiên Hựu lắc đầu, nói:

- Nếu có thì đã không phải là không thể có. Thực ra nàng chưa cưới Phong Dương Hề.

- Chưa cưới không có nghĩa là không cưới. Tôi chỉ đang buồn chuyện này mà thôi, thế nên mới muốn về đây ở vài ngày.

- Ha ha, Tiểu Dạ, nàng rất thông minh, ta miễn cưỡng nàng cũng vô nghĩa. Chỉ là có những lúc, ta ngồi ở đây, thường nghĩ tới lúc trước được ở bên nàng. Nếu nàng không có nơi nào để đi, cưới ta, ta sẽ thương yêu nàng cả đời. Hắn đã chịu thả cho nàng về, thì trong lòng hắn có nàng không? - Lý Thiên Hựu lựa chọn buông tay, Phong Dương Hề là Mộ Dung Dương Hề, năm năm trước đã định thân, y không vì Vĩnh Dạ mà sớm kết một cường địch như thế đâu. Có điều, nếu Vĩnh Dạ kiên trì, y cũng không phiền nếu nạp nàng làm phi.

Lời Lý Thiên Hựu khiến Vĩnh Dạ dừng bước. Nàng lặng lẽ cúi đầu, định nói gì đó nhưng rốt cuộc lại thôi, bỏ đi thật nhanh.

Tiếng bước chân biến mất, Thiên Hựu thở dài, chắp tay đi vào sâu trong vườn mai. Một bóng áo vàng lướt qua, Thiên Hựu mỉm cười, trước khi Lạc Vũ kịp tránh đi đã đứng trước mặt nàng, trêu trọc:

- Hoàng hậu không phải sợ lạnh mà không cùng trẫm thưởng mai đó chứ?

Lạc Vũ cúi đầu, gương mặt gần như rụt lại trong chiếc áo choàng rộng rãi. Thiên Hựu mỉm cười ôm nàng:

- Nàng đã đông cứng lại rồi, hồi cung đi. Trẫm rất có hứng thú với vị Hoàng huynh mà nàng từ nhỏ vẫn chưa được gặp mặt, Hoàng hậu không phiền nói với trẫm chứ...

Tuyết rơi không hề dự báo trước, sáng sớm tỉnh dậy, ngoài sân Hoàn Ngọc viện đã trắng xóa một màu.

Vĩnh Dạ cầm bình đi lấy tuyết hoa mai, nhớ tới mỹ nhân tiên sinh, nhớ tới cảnh tượng năm xưa khi mình mới từ Du Li Cốc tới Vương phủ, chẳng còn hứng thú gì nữa. uể oải cuộn tròn trong cái chăn lông, ôm lò sưởi thưởng mai.

Nhân Nhi xoa tay định khuyên nàng vào phòng, Vĩnh Dạ mệt mỏi nói:

- Hoa mai thơm vào khi lạnh nhất, càng lạnh càng thơm. Muốn thưởng mai, đương nhiên phải càng lạnh càng tốt.

- Nhưng… lạnh quá sinh bệnh đấy ạ. - Nhân Nhi thở dài.

Vĩnh Dạ đang định trả lời thì giọng của Vương phi vang lên từ cổng viện:

- Vĩnh Dạ, nghe nói cây mai già ở chùa Khai Bảo nở đẹp lắm, chúng ta tới đó thắp hương, thưởng mai được không?

- Vâng. - Vĩnh Dạ nhớ tới Tường Vi, nàng cũng nên tới thăm nàng ấy.

Di Sơn được phủ trong màu bạc, chùa Khai Bảo cũng có vẻ vắng lặng, ngoài cổng chùa được quét tước sạch sẽ, rắc vài hạt ngũ cốc, đây là để bố thí cho đám chim sẻ. Bọn chim ríu rít một đàn, khá là náo nhiệt.

Vĩnh Dạ thắp ba nén hương trước bia trường sinh của Tường Vi, âm thầm nói với nàng, hoàng tuyền không đáng sợ, chỉ cần đừng hái hoa hái cỏ, uống thuốc của Mạnh bà là sẽ quên hết mọi khổ nạn của kiếp trước.

- Tiểu thư. - Lý Nhị lặng lẽ đứng sau nàng, thấy Vĩnh Dạ rơi lệ, ông lo lắng gọi một tiếng.

Vĩnh Dạ lau khô nước mắt, mỉm cười:

- Ảnh Tử thúc thúc, có thể đưa tôi tới một nơi không?

Lý Nhị gật đầu.

Bẩm báo Vương phi xong, Vĩnh Dạ cùng Lý Nhị tới thạch đài của Di Sơn. Ánh mặt trời mùa đông trải lên nền tuyết trắng, Vĩnh Dạ nhớ hồi nhỏ, khi mình bước ra khỏi tiểu lầu đã nghe Lý Ngôn Nhiên ngắm tuyết mà rằng:

- Giang sơn như họa!

Giang sơn mà Lý Ngôn Nhiên ngày đêm mơ tưởng cuối cùng cũng cho ông được một nắm đất vàng ở ngoại thành Kinh Đô, bên cạnh ông còn có Lãm Thúy bầu bạn.

Cơn gió lạnh lẽo thổi từ sơn cốc tới khiến Vĩnh Dạ rùng mình. Nàng nhìn sơn cốc, nhớ tới căn nhà trúc.

- Vĩnh Dạ, cô đã gọi ta một tiếng thúc thúc, ta không thể không thanh minh vài câu cho ngài…

Vĩnh Dạ ngắt lời ông:

- Không cần nữa. Chàng trốn trong bóng tối, chẳng qua chỉ muốn nhìn người đã được định hôn sự cho chàng như thế nào. Chàng chỉ đang lợi dụng tôi, vì giang sơn Đại Tề của chàng, vì đại kế tiêu diệt Du Li Cốc của chàng!

- Thực ra năm đó, khi cô đi tìm ông Vương bán mì bị phát hiện, ta ở trong bóng tối cứu cô, ta nhận ra kiếm pháp của ngài, ta không biết ngài là con trai của Thái thượng hoàng, ngài cũng không biết thân phận của cô. - Lý Nhị chậm rãi nói.

Vĩnh Dạ nhìn biển mây được ánh nắng dát vàng ngoài xa, khẽ khàng:

- Đó là tám năm trước, năm năm trước chàng đã biết rồi.

- Nghe ta nói, Vĩnh Dạ, hồi đầu năm ta tới phủ Hựu thân vương cứu Nguyệt Phách. Ta đưa Nguyệt Phách từ dưới sông lên, ngài đứng bên bờ sông nhìn và nhận ra ta, lúc này mới biết cô chính là Tinh Hồn mà ngài cần tìm. Ngày trước, ngài chỉ biết cô là nữ, không biết cô là Tinh Hồn, nhưng ngài biết rồi cũng không định giết cô. Khi cô đi Trần quốc, ngài bảo ta rời đi, ngài nói sau này ngài sẽ ở cạnh cô, ngài luôn rất thích cô. Đi Trần quốc, ngài thật lòng muốn bảo vệ cô, sợ cô không đấu lại với Dịch Trung Thiên.

Vĩnh Dạ nhớ tới việc ở Trần quốc, nàng đã khích bác để Phong Dương Hề đấu với Dịch Trung Thiên, rồi còn giở trò khôn lỏi. Nàng tự cho rằng mình lừa được chàng, chàng lại luôn xem nàng diễn kịch, cảm giác xấu hổ một lần nữa nhói lên tim.

Lý Nhị thở dài một tiếng:

- Ngài từ Trần quốc trở về, thương thế vô cùng nghiêm trọng, mười ngày trời vẫn chưa hạ sốt. Ta nhìn thanh đao đó là biết cô đã cho ngài một đao sau lưng.

- Đúng thế, tôi ở sau lưng cho chàng một đao, sao tôi không bồi thêm một đao nữa? Bớt đi một tai họa! - Vĩnh Dạ lẩm bẩm.

Nếu ban đầu giết chàng thì giờ đã không khó chịu thế này. Tưởng rằng chàng chính là vị đại hiệp mà trong lòng luôn ngưỡng vọng, là người cho nàng cảm giác an toàn, vậy mà chớp mắt chàng đã thành người giăng bẫy nàng, bảo nàng biết phải cư xử ra sao?

Lý Nhị cười ôn hòa:

- Khi đó ngài cũng nói như vậy?

- Hử? - Vĩnh Dạ không hiểu lắm.

- Ta nhìn thanh đao đó, sợ ngài hận cô, bèn định khuyên nhủ. Ngài nói, cô không bồi thêm một đao, cô có tình với ngài.

Vĩnh Dạ giật mình, chàng bị sốt nên mê sảng sao? Nàng có tình với chàng? Vĩnh Dạ nhớ tới cảnh tượng trong tòa trúc lầu ở Lạc Nhật Hồ. Bàn tay nàng nhẹ nhàng đặt lên bờ môi, râu của chàng làm nàng đau nhói, nàng không nổi giận, chỉ thẫn thờ…

- Cô tới Thánh Kinh, ngài đi đón cô. Cô vì người đó mặc nam trang… ngài rất đau lòng, vốn định chờ cô tới Thánh Kinh rồi sẽ nói cho cô sự thực. Thời tiết nóng bức, dọc đường không tiện nói, tới dịch quán ngài bèn hạ lệnh chuẩn bị cho cô băng đá giảm nhiệt. Ỷ Hồng và Lâm Đô úy năm xưa được cứu về nước Tề, khi đó ngài đã trọng thương, Yến điện hạ vốn không muốn dính dáng, chính ngài nói, thị nữ thiếp thân và cận vệ của cô không thể không cứu. Dọc đường, ngài thường bảo Yến điện hạ trò chuyện với Ỷ Hồng cô nương, chẳng qua vì muốn biết thêm một số sở thích của cô. - Lý Nhị chỉ hận không thể nói một hơi hết những thâm tình của Phong Dương Hề dành cho nàng.

Vĩnh Dạ nhắm mắt, vì sao cảm giác chua xót trong lòng càng ngày càng nặng nề? Nàng quát khẽ, ngắt ngang lời Lý Nhị:

- Chàng từ đầu đến cuối vẫn không định nói, chàng là người mà tôi đã định thân!

- Vĩnh Dạ, cô bằng lòng vào cung không? Ngài không thể khẳng định được tâm ý của cô, đường đột nói với cô chỉ khiến cô trốn ngài xa hơn thôi. Cô rời khỏi dịch quán, cùng người đó sống trong ngõ nhỏ, kỳ thực ngài muốn thành toàn cho cô, nếu không phải phát hiện thực ra võ công của người đó rất giỏi. Ngài chỉ muốn cho cô nhìn rõ hơn. Huống hồ, cho dù ngài nói với cô thì cô có tin không?

Sự lựa dối của Nguyệt Phách một lần nữa như mũi dao đâm thẳng vào tim Vĩnh Dạ. Nhưng ở Phúc Bảo trấn, nàng đã không còn hận hắn nữa rồi. Đó là nỗi bi ai vào tận xương, là nút thắt không thể nào tránh khỏi.

Nàng hiểu Nguyệt Phách, nhưng ở giữa còn có Tường Vi và mẫu thân hắn ngăn cản, khiến nàng không thể nào lại gần Nguyệt Phách.

Ở giữa còn bị ngăn cách bởi những người mà nàng và hắn không thể nào đối mặt, trái tim dần dần trở nên xa cách, huống hồ trong lòng nàng lại chứa đựng một người khác.

Chỉ đơn giản như vậy.

Lý Nhị thấy gương mặt nàng bình thản như hồ nước, chăm chú nhìn sơn cốc, lại nói:

- Thái thượng hoàng cố ý nhốt ngài vào thiên lao, nếu ngài không đồng ý kế vị, thì cô thực sự phải cưới Yến điện hạ, thế nên ngài mới đồng ý làm Thái tử. Vốn định đâm lao phải theo lao, cô vào cung rồi giải thích với cô sau, không ngờ Du Li Cốc lại cướp thiên lao. Cô đừng trách ngài, ngài không nói vì vốn muốn đưa cô cao chạy xa bay.

Vĩnh Dạ chẳng nói chẳng rằng, nhìn vào sơn cốc, hít sâu một hơi rồi nói:

- Ảnh Tử thúc thúc, đưa tôi xuống đáy cốc.

Lý Nhị nhìn xuống dưới, nghi hoặc hỏi:

- Dưới đáy cốc có gì?

Vĩnh Dạ nhìn đáy cốc, nói như người nằm mơ:

- Nhà cũ.

Lý Nhị không hiểu, nhưng vẫn đưa Vĩnh Dạ xuống cốc.

- Nhà? - Phong Dương Hề ẩn mình trong rừng cây cạnh thạch đài lướt ra, chàng nghiến răng nhìn Vĩnh Dạ và Lý Nhị rời đi, cả người run rẩy. Trong lòng nàng thực sự chỉ có Nguyệt Phách? Mặc cho Lý Nhị giải thích thế nào, nàng vẫn không chịu nghe, không chịu tin, chỉ vì nàng vẫn không quên được người đã cùng nàng ẩn thân nơi rừng sâu?

Quốc sự đã yên, nhận được truyền thư của Đoan Vương, chàng lập tức tới An quốc bất kể ngày đêm, bảo Vương phi hẹn Vĩnh Dạ tới đây để nghe những điều này ư? Nàng chẳng một chút nhớ nhung, chẳng một chút tình ý nào dành cho chàng.

Phong Dương Hề nhớ lại vô số đêm phục mình trong ngõ nhỏ, chỉ sợ nàng gặp chuyện không may, nàng lại cùng Nguyệt Phách tình thâm ý trọng. Chàng muốn để nàng nhìn thấy thân phận thực sự của Nguyệt Phách, không ngăn cản nàng vào An gia, nàng lại tưởng rằng chàng đang lợi dụng nàng.

Nàng đã đi ba tháng rồi, nàng vẫn chưa nghĩ thông suốt sao?

Trong mắt Phong Dương Hề lóe lên một tia lạnh thấu xương, nàng như thế, chàng còn có gì mà không làm được?

Chàng không nói cho nàng biết sự thực, chàng luôn do dự. Nếu Vĩnh Dạ thật sự không thích chàng, chàng không muốn miễn cưỡng. Chàng lặng lẽ ở bên cạnh nàng, cho nàng tự do và không gian, giải tỏa những hoài nghi trong lòng nàng, muốn có được trái tim của nàng, thế nhưng chàng chờ được cái gì?

Cơn gió lạnh ập tới, Phong Dương Hề xoa cằm, khóe môi nở một nụ cười gian xảo.

Tuyết ngập tới gối, Vĩnh Dạ giẫm chân xuống rồi khó nhọc nhấc lên. Ngày trước khinh công của nàng tới độ có thể giẫm chân lên tuyết không để lại dấu vết, vậy mà bây giờ chỉ có thể tập tễnh bước đi.

Lý Nhị muốn dùng khinh công để đưa nàng đi, nhưng Vĩnh Dạ từ chối.

Nàng nhớ lại nụ cười giễu cợt của Phong Dương Hề khi ở chỗ Lý Ngôn Niên chạy ra, chàng nhìn nàng và nói:

- Chẳng lẽ cứ đi thế này mười mấy dặm đường núi thì mới thoải mái?

Vĩnh Dạ tức khí khó nhọc đi vào trong cốc, khi đó nàng không dám bộc lộ công phu, bây giờ thì không có công phu, trong lòng bất giác thấy ấm ức.

Nóc tòa trúc lầu phủ đầy tuyết trắng, Vĩnh Dạ hà hơi vào tay, đẩy cửa bước vào.

Bên trong vô cùng yên tĩnh, nhưng lại rất sạch sẽ.

Có người từng đến, trong đầu Vĩnh Dạ lướt qua suy nghĩ ấy, ngẩn ngơ lao vào phòng, vừa muốn lên tiếng gọi, vừa liều mạng nén xuống. Nàng không thể gọi, cũng không dám gọi.

Trường sinh linh bài của Tường Vi vẫn còn được thờ cúng trong chùa Khai Bảo, mẫu thân hắn vẫn còn trên trời nhìn hắn. Vĩnh Dạ nhắm mắt, cố nén giọt lệ.

- Tiểu thư. - Lý Nhị giật mình.

Vĩnh Dạ hít sâu một hơi, gượng cười:

- Ảnh Tử thúc thúc, ông chờ tôi, tôi muốn vào phòng một mình xem thế nào.

Trong căn phòng mà nàng sống vẫn còn chiếu trúc, chăn hoa.

Ống trúc trong phòng vẫn còn mấy cành hoa dại đã khô, đài nến lạnh lẽo, tất cả vẫn y như hôm đó khi nàng và Phong Dương Hề rời đi. Nàng còn nhớ hôm đó Phong Dương Hề cũng nấu một nồi canh cá. Từng có hai người đàn ông ở đây nấu canh cho nàng ăn, nhưng cuối cùng nàng vẫn cô đơn một mình.

Vĩnh Dạ máy móc đưa mắt nhìn quanh, nàng nhớ tới Lãm Thúy, Ỷ Hồng, Tường Vi, những thứ mà nữ nhân cần thật là đơn giản.

Ánh mắt nàng dừng lại trên bàn, nơi đó đặt một cái bình bằng bạch ngọc, thứ này xuất hiện ở đây từ khi nào nhỉ?

Vĩnh Dạ nghi hoặc cầm cái bình lên, trong đó có một tờ giấy và một viên thuốc, nàng cầm tờ giấy liếc qua, bàn tay run rẩy.

“Tinh Hồn, cho dù nàng nguyện vì hắn biến thành một đêm mà những vì sao rơi về vô tận, ta cũng sẽ vì nàng tìm lại đôi cánh vút bay. Ta muốn nàng hạnh phúc”.

Bên dưới là một vầng trăng khuyết như lưỡi câu, một lần nữa lại dấy lên khát khao trong Vĩnh Dạ, cho dù lần này bên cạnh vầng trăng không còn có ngôi sao.

- Nguyệt Phách… - Lòng Vĩnh Dạ trăm mối ngổn ngang.

Hắn là cốc chủ Du Li Cốc, hắn khiến nàng từ nay không dám tin tưởng bất kỳ ai, hắn phế võ công của nàng, Tường Vi chết trong tay hắn… Vì sao hắn còn muốn khôi phục công lực cho nàng, hắn còn muốn nàng hạnh phúc?

Trước mắt Vĩnh Dạ tựa hồ như lại ẩn hiện bóng Nguyệt Phách trong căn nhà trúc, lại tựa như có thể nhìn thấy tâm tình hắn khi đặt chiếc bình vào đây.

Sao nàng không hiểu? Hai kiếp là thích khách, sự mâu thuẫn và đau khổ, cảm giác cô đơn và bất lực luôn khiến Vĩnh Dạ phải một mình đi trong đêm tối. Nàng như vậy, Nguyệt Phách cũng như vậy

Chỉ có điều ông trời trêu ngươi, một Tường Vi, một mối phụ thù, một trách nhiệm, một sự ăn năn đã khiến khoảng cách giữa nàng và hắn càng trở nên quá xa vời.

Đời người nếu chỉ như lần đầu gặp mặt… Nếu Nguyệt Phách dặn lòng không bảo vệ nàng, nàng cùng hắn sẽ chẳng có bao dịu dàng thắm thiết, sẽ không dựng căn nhà trúc trong cốc này, không mở y quán trong con ngõ nhỏ, tất cả những gì hắn làm chỉ là vì tự do và hạnh phúc mà cả hai cùng ngưỡng vọng.

Mặc Ngọc hận nàng, hận nàng khiến Nguyệt Phách phản bội Du Li Cốc, hận nàng khiến Nguyệt Phách mềm lòng, hận nàng khiến Nguyệt Phách quên cả phụ thù.

Nếu không phải là nàng, Phúc Bảo trấn vẫn sẽ ở nơi non xanh nước biếc ấy. Đối với người của Du Li Cốc mà nói, Phúc Bảo trấn cũng chính là nhà.

Nguyệt Phách đóng cửa Mẫu Đơn Viện, giải tán An gia. Hắn muốn đưa Du Li Cốc tới một cuộc sống mới, thế nên hắn không muốn trốn nàng, muốn nàng có thể chấp nhận, có thể cùng hắn sống đời bình an nơi tiểu trấn.

Nhưng nàng không thể nào chấp nhận được cái chết của Tường Vi, không thể nào bỏ được Phong Dương Hề, không thể nào coi Du Li Cốc như một thiên đường.

Hắn và nàng đã bị số phận an bài là hai tinh cầu không thể nào gặp nhau, chỉ có thể nhấp nháy trong đêm tối cô đơn, vĩnh viễn không có được sự ấm áp của mặt trời.

- Nguyệt Phách… - Vĩnh Dạ thì thào gọi tên hắn. Đã lâu lắm rồi nàng muốn quên cái tên này, không muốn để hắn xuất hiện, lúc này thốt ra từ miệng, lại chất chứa bao nhiêu tình cảm.

Có những việc cả đời cũng không quên được, mà cả đời, cũng không dám hồi tưởng lại. Nhưng hắn vẫn cố chấp vì nàng mà tìm lại đôi cánh vút bay, để nàng tự do đi tìm hạnh phúc. Sao Vĩnh Dạ không cảm thương cho được?

Cánh cửa bị đạp ra, Phong Dương Hề lạnh lùng nhìn nàng:

- Thực sự không quên được hắn à?

Vĩnh Dạ giật nảy mình, bàn tay buông ra, chiếc bình lăn xuống đất. Nàng vội vàng nhặt lấy, nhưng Phong Dương Hề lại nhanh hơn nàng, đã cầm nó vào tay. Nhìn thấy dòng chữ đó, chàng phì cười, rồi lại nhìn viên thuốc, hất cầm với Vĩnh Dạ:

- Giao dịch được không?

Hả?

- Ta nghĩ tiểu tử đó chắc chắn đã tìm được thuốc giúp nàng khôi phục công lực, nàng muốn không? – Lòng bàn tay Phong Dương Hề cầm viên dược hoàn, cười như hồ ly.

- Không muốn! - Vĩnh Dạ cố gắng khống chế nhịp tim đập điên cuồng của mình, sao chàng lại tới? Trông chàng chẳng còn vẻ gì là nhếch nhác, bộ y phục cắt may rất hợp với thân hình khôi ngô của chàng, chiếc áo choàng lông chồn màu bạc khoác bên ngoài làm toát lên thần khí của chàng. Hơn ba tháng nay nàng sống rất không thoải mái, vậy mà chàng có vẻ lại rất sung sướng? Vĩnh Dạ đố kị nghĩ, dựa vào đâu mà chàng lại sống tốt hơn mình?

Nụ cười trên mặt Phong Dương Hề thực sự rất đẹp, nhưng Vĩnh Dạ lại cảm thấy rất đáng ghét. Nàng lạnh nhạt đáp:

- Không có công phu, làm một người bình thường cũng tốt.

- Cũng tốt, dù sao ta cũng ở bên cạnh nàng, võ công của ta đủ mạnh để đảm bảo an toàn cho nàng. - Phong Dương Hề gật đầu đồng ý, vung tay ném viên thuốc ra ngoài - Không cần tới cái này.

Ánh mắt Vĩnh Dạ bất giác nhìn ra ngoài cửa, có võ công tốt biết bao, đánh không lại thì chạy.

- Ảnh Tử thúc thúc! - Nàng gọi to.

Phong Dương Hề phì cười:

- Ông ta là nô tài của ta, nàng tưởng ông ta sẽ nghe lời nàng sao? Ta bảo ông ta đi rôi.

Vĩnh Dạ sầm mặt, hừ một tiếng rồi đi ra ngoài.

Phong Dương Hề thong thả bước ra một bước, chặn trước mặt nàng.

- Sao hả, Hoàng thượng nói lời mà không giữ lời sao? - Vĩnh Dạ nhìn chàng thách thức.

- Ta thích đứng đây.

Vĩnh Dạ quay người đi tới trước cửa sổ, hai tay chống xuống rồi nhảy lên, hành động vô cùng nhanh nhẹn. Nàng chưa kịp nhảy xuống, Phong Dương Hề đã đứng ngoài cửa sổ nhìn nàng cười:

- Biết tác dụng của khinh công rồi chứ?

- Chàng định làm gì?

- Vĩnh Dạ xinh đẹp thế này, là nam nhân thì đều động lòng. Nơi này hoang vắng lạnh lẽo, nàng hét rách cả cổ cũng chẳng có ai cứu đâu, nàng nói xem ta định làm gì?

Vĩnh Dạ nhìn chàng rất lâu, đảo tròn mắt rồi cười:

- Trời tuyết lạnh lẽo, kể ra cũng tao nhã. Chỉ có điều người mà lạnh thì có lẽ hứng thú cũng không cao, cho dù có nhiệt tình đến đâu thì cũng bị đông cứng rồi.

Phong Dương Hề trừng mắt nhìn Vĩnh Dạ, quát:

- Tiểu thư khuê các mà cũng nói mấy lời này được sao?

- Ta hiểu sai ư? Ta tưởng nam nhân khi nói chuyện với một nữ nhân xinh đẹp thì đều có suy nghĩ ấy. - Vĩnh Dạ lườm chàng.

Phong Dương Hề vốn định dọa nàng, không ngờ câu nói của Vĩnh Dạ khiến chàng suýt thì ngã ngửa. Chàng hít sâu một hơi, lại nhìn Vĩnh Dạ, thấy nàng hà hơi vào tay, ngồi trên cửa sổ, hai má lạnh quá đã đỏ bừng, càng trở nên kiều diễm. Chàng không thể không nghiêm túc nói:

- Vĩnh Dạ, theo ta về đi. Ta giấu nàng là ta không đúng, trong lòng ta luôn tưởng nàng thích tiểu tử đó.

Vĩnh Dạ nhìn chàng, nghiêm túc hỏi:

- Chàng thích ta vì ta xinh đẹp sao? Nam nhân thì đều thích nữ nhân xinh đẹp. Nếu ta không có gương mặt này thì sao?

- Hồng nhan chớp mắt thành xương khô, không phải nam nhân nào cũng vì dung mạo của nữ nhân.

- Vậy sao? - Bàn tay Vĩnh Dạ chầm chậm đưa ra, một ngọn phi đao đã đặt lên má - Thế ta rạch một đao xem nào.

- Đừng! - Phong Dương Hề cả kinh, đứng yên bất động.

- Đừng thì thôi, có điều… dược hoàn khôi phục công lực của ta đâu? Ta biết chàng chưa vứt đi. Có khinh công thích lắm. Hoặc là trả ta công lức, hoặc là ta rạch một đao. Chàng cho rằng ta có dám rạch không? - Vĩnh Dạ thong thả nói.

Phong Dương Hề bất giác cười khổ, chàng đâu dám đánh cược với nàng? Sự tàn nhẫn của nàng đâu phải chàng chưa từng được chứng kiến. Chàng lấy viên dược hoàn trong ngực ra:

- Ta trả võ công cho nàng là được chứ gì, sợ nàng rồi.

- Để xuống đất, lùi xa năm trượng.

Chàng thở dài, đặt dược hoàn xuống nền tuyết, bất lực lùi ra xa, đứng rất xa, nói:

- Vĩnh Dạ, nàng đừng đùa với bản thân mình. Nếu trong lòng nàng không có ta, ta tuyệt đối không miễn cưỡng nàng!

Vĩnh Dạ nhảy xuống khỏi cửa sổ, bàn chân suýt thì đông cứng. Nàng lại gần, cầm viên dược hoàn lên nuốt, cười tươi nói:

- Chàng nhìn thoáng ra là tốt nhất, ta có võ công, ta có thể đi khắp thiên hạ, ta đã nói rồi, ta hận nhất là người mình tin tưởng lại phản bội mình… - Còn chưa nói xong, nàng đã ngã nhào xuống đất, sợ hãi nhìn Phong Dương Hề, mặt biến sắc - Chàng đổi dược hòan?

Phong Dương Hề lại gần, cười ha hả:

- Đúng thế, ta đoán nàng sợ ta cướp lại, chắc chắn không kịp nhìn kỹ đã nuốt luôn. Nhuyễn Cốt Hoàn, ta thấy thuốc này cũng được, vốn là chuẩn bị cho nàng mà, ta không muốn dây vào một con mèo rừng. Còn nữa, dựa vào đâu mà ta không được miễn cưỡng nàng?

Chàng bế Vĩnh Dạ lên, trong gió vang lên tiếng chửi rủa của Vĩnh Dạ:

- Phong Dương Hề, chàng là người bỉ ổi, mặt dày nhất mà ta từng gặp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.