Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 147: Trân Thú Viên



Mọi người nhìn về phía đám trân cầm Cổ Thú trong kiến trúc lưới tơ, lòng tràn ngập sợ hãi sâu sắc.

Lúc đầu, Quy Nguyên cảnh đại chiến trên trường, uy năng cực kỳ cường đại, chấn động tâm linh, khiến người khác kính phục vạn phần.

Trần Vũ không hề nghi ngờ: những trân cầm Cổ Thú bên trong Trân Thú Viên một khi thoát khốn, đồng thời khôi phục thực lực đỉnh phong, nhất định có thực lực quét ngang giới tông môn Sở quốc.

- Cũng may những trân cầm Cổ Thú này đều bị vây nhốt trong này.

Nam Cung Lễ thầm vuốt mồ hôi lạnh.

- Không! Khu vực kiến trúc lưới tơ này dường như có lỗ thủng, cấm chế trận pháp ở đây cũng có vài lỗ thủng, không ổn định.

Trần Vũ phủ định.

Mấy người tập trung nhìn kỹ lại, chỉ thấy ở một góc của kiến trúc lưới tơ quả nhiên có vài lỗ thủng, nhỏ thì đường kính vài thước, lớn thì thậm chí đạt tới một hai trượng.

- A...

Một tiếng hét thảm từ một góc nào đó trong Trân Thú Viên truyền đến.

Vù... Vù... Vù...

Ngay sau đó, bốn người liền thấy một đám thân ảnh đang kinh hoàng bỏ chạy.

- Là đệ tử Cốt Ma Cung, còn có người của Thiết Kiếm môn...

Đám người Thường Hiên lập tức lộ vẻ đề phòng.

Chỉ thấy một con Kiếm Xỉ Hổ dài đến ba bốn trượng, răng nanh còn giắt theo thịt vụn máu tươi, đang truy kích đám đệ tử Cốt Ma Cung và Thiết Kiếm môn.

Chẳng những vậy, không trung trên đỉnh đầu những người này còn có một con Hắc Vũ Thương Ưng, sải cánh chừng bốn năm trượng, kéo theo một chuỗi sương đen, đuổi giết phía sau không buông.

- Mau chạy đi, là Linh Sủng cấp bậc Hóa Khí Hậu Thiên.

Thường Hiên rống to.

Trái tim của Trần Vũ cũng cảm ứng được cấp bậc Hóa Khí Hậu Thiên của Kiếm Xỉ Hổ và Hắc Vũ Thương Ưng.

Chỉ có điều, chúng nó suy yếu hơn hung thú Hóa Khí Hậu Thiên bình thường rất nhiều, uy áp tỏa ra chỉ tiếp cận Xà Vương trong Xà quật.

Dù vậy thì đám đệ tử Luyện Tạng kỳ cũng không phải là đối thủ của hai con linh sủng từ trong Trân Thú Viên chạy ra.

Hả?

Trần Vũ nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong đám người đang chạy trốn.

Bên phía đội ngũ Cốt Ma Cung, chỉ thấy một thiếu niên thấp lùn xấu xí dẫn đầu, chính là Tên Hề Ác Ma Bàng Thiên Thành.

Bên phía Thiết Kiếm môn là một thiếu niên cao lớn mà Trần Vũ từng gặp, thậm chí còn từng giao chiến trong cuộc chiến tranh đoạt vẫn thạch – Cao Phong.

Lúc này, Kiếm Xỉ Hổ truy kích ba bốn người của Cổ đại sư, còn Hắc Vũ Thương Ưng thì truy kích ba người Cao Phong của Thiết Kiếm môn.

- Chư vị, đều là đệ tử ba tông, có thể viện trợ một chút không?

Ba người của Thiết Kiếm môn bao gồm Cao Phong đều cố gắng chạy về phía của Trần Vũ.

Người mở miệng là một thiếu nữ áo vàng lưng đeo mộc kiếm, tướng mạo có chút tú lệ, tu vi cũng đạt đến Luyện Tạng hậu kỳ.

- Đáng ghét!

Đám người Nam Cung Lễ đang rút lui cũng không nhịn được thầm mắng.

Bốn người Vân Nhạc môn vốn dĩ muốn tránh né phi cầm Hóa Khí Hậu Thiên, thế mà ba người Thiết Kiếm môn vậy mà lại dẫn theo nó chạy về phía bên này.

Sau khi chạy cả đoạn lộ trình, bốn người Vân Nhạc môn và ba người Thiết Kiếm môn đều tập trung tại một chỗ, đồng thời bị Hắc Vũ Thương Ưng truy kích.

- Thường sư huynh, phi cầm kia rất yếu, thực lực tối đa cũng chỉ bằng năm sáu phần mười thời kỳ đỉnh phong, so với Hóa Khí Hậu Thiên sơ kỳ còn yếu hơn một chút.

Trần Vũ chợt lên tiếng.

- Ừm.

Thường Hiên gật đầu, thoáng trao đổi ánh mắt với Trần Vũ.

Bốn người dừng lại.

Mặc dù rất bất mãn với hành vi của ba người Thiết Kiếm môn, thế nhưng bị một con phi cầm đuổi giết chật vật như vậy cũng căm tức vô cùng.

Rất nhanh, bốn người Vân Nhạc môn và ba người Thiết Kiếm môn đã tập hợp trước một hành lang cổ xưa.

- Đa tạ chư vị tương trợ!

Ba người Thiết Kiếm môn đều thở phào một hơi.

Hai bên nhân mã hội hợp, có đến bảy tên đệ tử tinh anh, trong đó Luyện Tạng hậu kỳ có hai vị.

Bên phía Thiết Kiếm môn, lúc thiếu niên Cao Phong nhìn thấy Trần Vũ thì trong mắt thoáng hiện một tia quái dị.

- Ra tay đi!

Vẻ mặt Thường Hiên cũng không tốt lắm, đứng sóng vai với thiếu nữ áo vàng tu vi Luyện Tạng hậu kỳ của Thiết Kiếm môn, cùng nghênh đón Hắc Vũ Thương Ưng.

Kết quả, lúc giao phong thì đám người mới phát hiện thực lực của Hắc Vũ Thương Ưng còn yếu hơn cả dự liệu.

Ầm... Ầm... Ầm...

Thường Hiên và thiếu nữ áo vàng cùng liên thủ, miễn cưỡng đỡ được một kích của Hắc Vũ Thương Ưng, dù thân hình thoáng lùi lại vài bước, nhưng vẫn không bị thương.

- Quả thật hơi yếu.

Trong mắt Trần Vũ chợt lóe một tia ngoài ý muốn.

Nên nhớ: Xà Vương bị đánh chết trong Xà quật lúc trước là bởi có vị thiên tài Hóa Khí cảnh như Mai Trường Thanh đối kháng trực diện. Sau cùng, mọi người bỏ không ít sức lực mới chém giết được nó.

Nhưng bây giờ, Thường Hiên và thiếu nữ áo vàng chỉ là hai Luyện Tạng hậu kỳ, vậy mà có thể chính diện chế trụ con phi cầm này, có thể thấy được nó đã rất suy yếu rồi. Mặc dù nói chiến lực của hai người Thường Hiên còn mạnh hơn Luyện Tạng kỳ đỉnh phong bình thường ở bên ngoài rất nhiều.

- Cùng lên đi!

Đám người Nam Cung Lễ, Mục Tuyết Tình, Cao Phong đều từ bên cạnh phát động các loại công kích, nhấn chìm Hắc Vũ Thương Ưng.

Trảm!

Trần Vũ nắm Huyền Trọng kiếm trong tay, thoạt nhìn vung vẩy rất nhẹ, cuốn lên hàng loạt kiếm cương cuồng phong màu bạc.

Ầm...

Lực lượng khổng lồ của trọng kiếm đánh trúng Hắc Vũ Thương Ưng giữa không trung, khiến nó rít lên đau đớn, trên cánh chim lưu lại vết máu dài đến hai thước.

Chỉ một kiếm của Trần Vũ đã tạo thành thương tổn cực lớn với phi cầm, thậm chí vượt qua một vòng hợp lực công kích mãnh liệt của đám người.

- Hắn là Giáo Liệp Ma Trần Vũ?

Thiếu nữ áo vàng thoáng lộ vẻ kinh ngạc.

Hai người Cao Phong ở bên cạnh cũng khó che giấu được sự chấn kinh trong mắt.

Mặc dù phi cầm này đã rất suy yếu, nhưng lực phòng ngự ít nhất cũng được sáu, bảy thành thời kỳ đỉnh phong.

Chỉ một chiêu kiếm của Trần Vũ đã đánh cho cánh của Hắc Vũ Thương Ưng bị thương, nếu uy lực lại mạnh thêm vài phần, nói không chừng nó đã bị đánh rụng.

- Xem ra sau khi xương đồng đại thành, chiến lực của ta đã tăng phúc không nhỏ...

Trong lòng Trần Vũ thầm nghĩ.

Hắn lựa chọn lưu lại ngăn cản phi cầm này, không chỉ vì tình huống bức bách, mà một phương diện khác chính là muốn nghiệm chứng thực lực của mình.

Sau khi xương đồng đại thành, Trần Vũ chỉ dựa vào lực lượng thể phách đã có thể hoành hành vô địch dưới Hóa Khí cảnh.

Hơn nữa, bản thân hắn được trái tim thần bí cường hóa thể chất, chiến lực thực tế của xương đồng đại thành e rằng đã bước nửa chân vào Hóa Khí Hậu Thiên rồi.

Sau khi cánh bị đánh thương, năng lực hành động của Hắc Vũ Thương Ưng đã giảm mạnh, bị mọi người truy đuổi đánh giết, rất nhanh đã chồng chất vết thương, chỉ có thể cố gắng bỏ chạy.

- Đi!

Một thanh giáo trong tay Trần Vũ rời tay bay đi, mang theo sát khí rít gào, hóa thành một tia sáng tím bạc bay đi, đâm trúng Hắc Vũ Thương Ưng.

Grào...

Hắc Vũ Thương Ưng rú thảm một tiếng, bị Ngân Phong Giáo xuyên qua cánh, lập tức rơi xuống đất.

Tiếp đó, kết quả không cần phải suy nghĩ, mọi người luân phiên quần công hai vòng đã đánh chết Hắc Vũ Thương Ưng.

- Làm phiền chư vị giải vây rồi.

Thiếu nữ áo vàng của Thiết Kiếm môn lộ vẻ cảm kích, nhất là biểu đạt cảm ơn với Trần Vũ.

Thực lực của Trần Vũ mạnh mẽ, nhất là lực lượng một giáo cuối cùng cực kỳ kinh khủng, tạo nên chấn động mạnh mẽ trong lòng ba người Thiết Kiếm môn.

Mặc dù Hắc Vũ Thương Ưng đã suy yếu vô cùng, nhưng lực phòng ngự của linh vũ trên người vẫn vượt qua Bảo Khí hộ giáp hạ phẩm.

Nói cách khác, Bảo Khí hộ giáp chuyên phòng ngự mà ba người Thiết Kiếm môn đang mặc, căn bản chẳng kahcs gì tờ giấy.

Phốc...

Trần Vũ thu hồi thanh giáo từ trên cơ thể Hắc Vũ Thương Ưng, cũng không để ý đến sự cảm kích của ba người thiếu nữ áo vàng.

Vẻ mặt của ba người Thường Hiên cũng không tốt lắm.

Suy cho cùng là ba người Thiết Kiếm môn mang đến nguy hiểm cho bên phía Vân Nhạc môn.

- Tại sao ba người các ngươi lại trêu chọc linh sủng trong Trân Thú Viên?

Trần Vũ lau khô vết máu trên thanh giáo, cuối cùng mới mở miệng.

- Chuyện này...

Ba người Thiết Kiếm môn nhìn nhau, vẻ mặt có chút lúng túng.

Sau đó, vẫn là thiếu nữ áo vàng khó khăn lên tiếng:

- Chính là vì lời đồn ba, bốn trăm năm trước tại Sở quốc, nghe nói năm xưa có một thanh niên ký kết khế ước Linh Sủng với Cổ Thú gần Trân Thú Viên, từ đó một bước lên trời...

- Thanh niên trong lời đồn lấy được cơ duyên ở nơi này?

Trần Vũ không khỏi bừng tỉnh.

Hắn cũng từng nghe Mao trưởng lão đề cập tới lời đồn tương tự.

Người thanh niên kia năm xưa thiếu chút nữa tấn thăng đến Quy Nguyên cảnh, nếu như có Cổ Thú tương trợ thì thậm chí có hi vọng ngạo thị giới tông môn Sở quốc, đáng tiếc cuối cùng vẫn bị mưu hại.

- Đây chẳng qua chỉ là lời đồn, cũng không phải mỗi người đều có cơ duyên lớn như vậy. Bằng không thì mấy trăm năm qua cũng không chỉ có một mình hắn có vận khí như vậy.

Nam Cung Lễ khinh thường nói.

- Không!

Cao Phong lắc đầu nói:

- Trước đây không lâu, chúng ta tận mắt trông thấy một đệ tử của Thủy Nguyệt phái ký kết khế ước linh sủng với một trân thú hồ ly. Thực lực của trân thú hồ ly kia gần như có thể so với Hóa Khí Hậu Thiên, ngay cả Bàng Thiên Thành của Cốt Ma Cung ra tay cũng bị đánh cho chật vật bỏ chạy.

Cái gì?

Lời này vừa nói ra, đám người Trần Vũ lập tức ngẩn người.

Không ngờ lại có ví dụ sống bày ra trước mắt.

Chính vì thế mới dẫn đến một màn đám người Cốt Ma Cung và đệ tử Thiết Kiếm môn nỗ lực tiếp xúc phi cầm Cổ Thú trong Trân Thú Viên, sau cùng bị đuổi giết.

Sau khi hiểu được tình huống, không chỉ ba người Thiết Kiếm môn mà bao gồm bốn người Trần Vũ, Thường Hiên cũng lộ ra vẻ cuồng nhiệt khi nhìn về phía Trân Thú Viên.

Trân cầm Cổ Thú bên trong Trân Thú Viên đều không giống hung thú bình thường ở bên ngoài.

Những trân thú này, phần lớn đều có huyết thống nhất định, bất luận là thiên phú hay năng lực phát triển đều không tầm thường.

Nếu như vận khí tốt, ký kết khế ước linh sủng với một Cổ Thú Quy Nguyên cảnh, vậy thì chẳng những có thể hoành hành Huyết Táng Thiên Viên, mà về sau thậm chí còn có hi vọng bước lên đỉnh cao giới tông môn Sở quốc.

Đương nhiên, Trần Vũ tuyệt đối sẽ không ký thác hy vọng của mình vào cái gọi là “vận khí”.

Lỡ như bị Cổ Thú cấp bậc Hóa Khí Tiên Thiên đuổi giết, vậy thì e rằng ngay cả mạng để chạy trốn cũng không còn.

Vù...

Trong ống tay áo của Trần Vũ bay ra một điểm đen màu bạc, cấp tốc xông đến khu vực thảo mộc ở gần đó.

Bản thân hắn không đích thân ra trận mà phái Ngân Nguyệt Trùng Vương ra ngoài, tìm hiểu tình huống xung quanh Trân Thú Viên.

Không lâu sau, Ngân Nguyệt Trùng Vương đã đến gần Trân Thú Viên, cẩn thận tìm hiểu tình huống.

Thông qua giác quan của côn trùng, Trần Vũ có thể cảm nhận được uy áp mạnh mẽ đến từ một số Cổ Thú bên trong Trân Thú Viên.

Nếu như tiếp cận quá gần, ngay cả tiểu côn trùng cũng sẽ run rẩy sợ hãi.

Vù...

Bỗng nhiên một thân hình quen thuộc chợt xuất hiện ở một góc gần sát bên Trân Thú Viên.

- Ồ?

Trần Vũ vội vàng chỉ huy côn trùng lặng lẽ đi qua đó.

Rất nhanh, gương mặt của một nam tử đeo kiếm đã xuất hiện trong tầm mắt của Trần Vũ.

- Lữ Tam Thông.

Gương mặt của Trần Vũ lập tức trở nên lạnh lẽo, liền nhận ra thân phận người này.

Lúc này, Lữ Tam Thông nhìn thấy Trân Thú Viên, không khỏi lộ vẻ châm chọc:

- Trân cầm Cổ Thú cao ngạo, sao có thể ký kết khế ước với nhân loại Luyện Tạng kỳ chứ? Ba, bốn năm trước, người thanh niên may mắn thành công, về sau bỏ mình tuyệt đối không đơn giản như trong lời đồn.

Thoáng ngừng lại, Lữ Tam Thông cũng không hề lưu luyến nơi này chút nào. Hắn lật tay một cái, trên tay xuất ra một cái túi thơm nhỏ, bên cạnh là một con chuột lông xanh.

Chít chít...

Con chuột lông xanh ngửi vài ngụm trên túi thơm, liền kêu lên chít chít không ngừng.

- Ừm, có lẽ là bên này...

Trong mắt Lữ Tam Thông chợt lóe tinh quang, có chút hưng phấn, nhanh chóng chạy đến phía sau Trân Thú Viên, càng tiến vào sâu bên trong.

Một lúc sau...

Một thiếu niên thân hình cao lớn xuất hiện tại nơi này, đưa mắt nhìn theo hướng Lữ Tam Thông rời đi.

- Kỳ quái, Lữ Tam Thông vậy mà lại không hề có chút cảm giác gì trước sự mê hoặc của Trân Thú Viên. Hắn rốt cuộc có ý đồ gì?

Trần Vũ lộ vẻ kinh ngạc.

Cùng lúc đó, Ngân Nguyệt Trùng Vương cũng lặng lẽ bám theo Lữ Tam Thông dưới sự chỉ huy của Trần Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.