Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 60: Dịch Vân Phi



Theo thi thể Hồng Giác Hung Ngưu ầm ầm ngã xuống, Đồng Ngọc Linh mới từ trong rung động thất thần tỉnh lại.

Một chiêu cuối cùng của Trần Vũ miểu sát hung ngưu, động tác quá nhanh.

Đầu tiên là dùng Phong Ngâm kiếm thi triển “Tật Phong Cuồng Trảm”, liên tiếp chém ra những kiếm sắc bén, mở rộng vết thương. Sau cùng lại dùng Huyền Trọng kiếm đánh ra một kiếm vạn quân, nhất cử tuyệt sát.

Càng kinh người hơn là sát chiêu liên tiếp này đều hoàn thành giữa không trung, cưỡng ép mượn lực trên lưng hung ngưu, cho dù là Luyện Tạng kỳ cũng không thể làm được.

“Vù...”

Sau khi Trần Vũ hạ xuống, thở phào một hơi. Dù thể chất hắn cường hoành, nhưng vừa rồi nhiều lần dùng trái tim giữ lực, bản thân cũng tiêu hao không nhỏ.

Nhất là một kiếm sau cùng, trái tim thần bí gần như đạt tới cực hạn “pháp môn bạo phát”.

Khiến Trần Vũ cảm thấy ngoài ý muốn là, lúc mạo hiểm chém giết vừa rồi, Thiết Cương Kiếm gần như bộc phát ra cảnh giới đại thành, đặc biệt là một kiếm sau cùng.

Xem ra, loại chém giết sinh tử thực chiến này, càng có thể kích thích tiềm năng thân thể.

- Mau thu thập tinh huyết và cốt tủy.

Đồng Ngọc Linh vận chuyển nội tức, đưa tay điểm lên vài bộ vị trên người hung ngưu.

Trần Vũ lấy ra một cái túi nước, dùng Phong Ngâm kiếm rạch da của hung ngưu, lấy đi huyết tủy bên trong xương sống của nó.

Bên cạnh đó, thứ đáng tiền nhất trên người Hồng Giác Hung Ngưu chính là cặp sừng trâu, nếu đem về, nhất định có thể đổi được một đống nguyên thạch.

Không lâu sau...

Trần Vũ chứa đầy một túi Man Ngưu chi tủy, hết sức hài lòng. Chỉ cần có sung túc thứ này, liền không phải lo vấn đề tài liệu của phương thuốc luyện thể thứ hai.

“Vù...”

Bỗng nhiên, từ xa có một đạo thân ảnh cấp tốc chạy đến.

Người nào?

Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh chăm chú nhìn, chỉ thấy một nam tử áo trắng mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt bất thiện chạy đến.

- Hai người các ngươi, để tinh huyết hung ngưu và sừng trâu lại!

Nam tử áo trắng thấy túi tinh huyết và sừng trâu trên tay hai người, tức giận quát.

Cái gì?

Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh liếc nhìn nhau, đều cảm thấy nực cười.

- Hừ! Đầu hung ngưu này là do ta chiến đấu với nó rất lâu, thương thế trên người không nhẹ, thể lực tiêu hao rất lớn. Bằng không, hai người các ngươi há có thể là đối thủ.

Nam tử áo trắng căm tức nói.

Hơn nữa, đầu hung ngưu này quả thật hắn nhìn thấy trước. Nửa canh giờ trước, hắn một mình chiến đấu, mắt thấy đầu hung ngưu này mệt mỏi, xem như đã thành công một nửa.

Nhưng đáng tiếc là phụ cận đột nhiên xuất hiện không ít hung điểu, khiến hắn không thể không tạm thời rút lui.

Chờ đến khi hắn vất vả cắt đuôi đám hung điểu kia, tìm trở lại chỗ hung ngưu thì đã bị hai người trước mắt xử lý.

Hai người Trần Vũ đều lộ vẻ mặt cổ quái.

Lúc bọn họ vừa mới gặp hung ngưu, quả thật phát hiện trên người nó có vết thương.

Mặt khác, lúc Trần Vũ chiến đấu với đầu hung ngưu này, cảm thấy thực lực của nó cũng không tốt lắm, không hung tàn như trong lời đồn.

Lẽ nào nam tử áo trắng này không nói láo? Người này có thể một mình đấu với hung ngưu, còn ổn định giành thượng phong.

Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh nhìn nhau, đã có quyết định.

- Như vậy đi, có lẽ ngươi thật sự xuất một ít lực chém giết hung ngưu, chúng ta có thể để lại cho ngươi một cái sừng trâu.

Trần Vũ nói.

- Xuất chút lực? Nực cười! Một mình ta có thể đơn độc chém giết hung ngưu này. Các ngươi lưu lại toàn bộ tinh huyết và sừng trâu, còn da và xương có thể để cho các ngươi.

Nam tử áo trắng cười lạnh nói.

Vừa dứt lời, trên người nam tử áo trắng xuất hiện một trận kình phong cường đại.

Một luồng nội tức Luyện Tạng kỳ ập đến.

Luyện Tạng trung kỳ.

Đồng Ngọc Linh thất kinh, cường độ nội tức từ trên người đối phương truyền đến còn vượt xa Luyện Tạng sơ kỳ.

- Các ngươi vẫn còn cơ hội cầm da và xương rời đi.

Nam tử áo trắng rất hung hăng.

- Ngươi nói nhảm, bây giờ nửa cái sừng trâu cũng đừng hòng.

Đồng Ngọc Linh sầm mặt, lạnh lùng nói.

Trên người Trần Vũ cũng xuất hiện một luồng sát khí, không hề thoái nhượng.

- Muốn chết!

Nam tử áo trắng tức giận, đơn chưởng đánh ra, một đạo chưởng lực như sóng vỗ, mang theo hàn khí như bạo phong tuyết đập thẳng tới.

“Vù...”

Một trận lãnh ý như mưa đá cuồng bạo đập vào mặt, bao phủ lên hai người Trần Vũ.

- Trảm!

Đồng Ngọc Linh dẫn đầu xuất thủ, nhuyễn kiếm trong tay bộc phát một đạo kiếm ảnh cầu vồng thô to như mãng xà, kiếm phong khí lưu cuồng quét.

“Ầm...”

Khoảng khắc hai luồng nội tức giao phong, Đồng Ngọc Linh lập tức biến sắc.

“Phành...”

Một luồng nội tức lạnh lẽo chấn cho nàng lùi lại vài bước, gương mặt thanh tú lập tức trắng bệch, chỉ thiếu chút nữa là hộc máu.

- Đồng sư tỷ.

Trần Vũ kinh hãi, không ngờ một kích tùy ý của đối phương, lại khiến cho Đồng Ngọc Linh bị thương.

“Vụt...”

Đồng thời một luồng kình khí lạnh lẽo lượn quanh, tràn đến chỗ Trần Vũ, khiến khí huyết của hắn thoáng đông cứng. Nếu đổi thành người tu vi Thông Mạch kỳ khác, e rằng đã bị trọng thương.

- Ồ? Một Luyện Tạng sơ kỳ, một Thông Mạch kỳ lại có thể chống được một kích sáu thành công lực của ta.

Nam tử áo trắng cũng có chút ngoài ý muốn.

Nghe vậy, trong lòng Đồng Ngọc Linh không khỏi giật mình hoảng sợ, thực lực của nam tử áo trắng này cường hãn như vậy, khó trách khẩu khí thật lớn.

- Rắm chó! Ta còn chưa ra tay đâu.

Trần Vũ khẽ mắng một tiếng, đối phương thật đúng là cho rằng vừa rồi một mình hắn lấy một địch hai.

- Thông Mạch kỳ?

Nam tử áo trắng khinh thường liếc nhìn Trần Vũ, thân hình thoắt cái biến mất, lại đánh về phía Đồng Ngọc Linh.

Hắn bỏ qua Trần Vũ.

Chỉ cần đánh ngã Đồng Ngọc Linh tu vi Luyện Tạng kỳ, hai người tự nhiên sẽ cầu xin tha mạng.

- Hàn Thủy Quyết!

Bàn tay của nam tử áo trắng vung lên, đánh ra một luồng chưởng lực như sóng, lạnh lẽo mà cuồng bạo, kích thẳng tới Đồng Ngọc Linh.

Nhưng một khắc sau...

“Vù...”

Một đạo kiếm cương trắng lóa nặng tựa vạn cân, mang theo trọng áp vô hình và sát khí hừng hực từ bên cạnh chém tới.

Ồ?

Thân hình nam tử áo trắng thoáng cứng đờ, chỉ cảm thấy khí huyết trong thể nội trầm xuống, một kiếm của đối phương còn chưa đến, nhưng kình phong nặng nề mãnh liệt đã khiến hắn nảy sinh áp lực.

- Tiếp một kiếm của ta!

Trong mắt Đồng Ngọc Linh chợt lóe lãnh quang, nhuyễn kiếm trong tay kéo theo một đạo cầu vồng kiếm như thác nước, bề mặt thậm chí nổi lên một tia huyết ảnh.

Một kiếm này của nàng mang theo huyết khí quỷ dị, uy lực so với trước đó còn cao hơn một bậc, đuổi kịp Luyện Tạng trung kỳ.

Hai người đồng thời bạo phát, khiến nam tử áo trắng thoáng kinh ngạc.

“Phành...”

Hắn cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên, vừa kéo dài khoảng cách với Trần Vũ, đồng thời một chưởng cuồng bạo đập tới Đồng Ngọc Linh.

“Ầm...”

Trong tiếng nổ gấp vang dội, thân hình Đồng Ngọc Linh bị đẩy lùi mấy bước, khóe miệng tràn ra vết máu, gương mặt tái nhợt, kinh ngạc không thôi.

“Vù...”

Trọng kiếm của Trần Vũ phong kín toàn bộ phương vị nam tử áo trắng, khiến đối phương nhanh chóng thối lui.

- Bảo khí?

Nam tử áo trắng khẽ cười, một tay rút ra bảo kiếm tản mát hàn khí bốn phía, chầm chậm vẽ ra một đường.

“Phốc...”

Một mảnh sóng kiếm hàn băng mang theo lãnh lưu băng phong sắc bén, tạo thành một cơn gió xoáy băng hàn, vỗ lên một kiếm giữ lực của Trần Vũ.

“Rắc...”

Huyền Trọng kiếm trong tay Trần Vũ giống như chém vào trong mưa đá cuồn cuộn.

- Phá!

Thân hình của hắn bành trướng như cự viên, trọng kiếm trong tay toàn lực chém mở đoàn gió xoáy hàn băng, chớp mắt va chạm với bảo kiếm lấp lánh của đối phương.

“Vù...”

Nam tử áo trắng chỉ cảm thấy một luồng đại lực đánh tới, thân hình nhẹ nhàng thối lui vài trượng.

Trần Vũ đứng nghiêm tại chỗ, cảm thấy cánh tay cầm kiếm giống như bị ngưng kết băng sương, trì trệ khó phát lực.

“Vù...”

Hắn vận chuyển nội tức, trái tim bỗng nhiên đập mạnh, một luồng nhiệt lưu dâng trào lên, khu trừ hơn phân nửa luồng hàn lưu kia.

Dù vậy, Trần Vũ vẫn cảm thấy một kích kia khiến hắn nội thương, kinh mạch vẫn có chút tắc nghẽn.

- Thật không thể tưởng tượng nổi, chỉ là Thông Mạch trung kỳ, không ngờ có thể phát ra uy lực của bảo khí, tiếp được một kiếm của Dịch Vân Phi ta.

Nam tử áo trắng lộ vẻ kinh ngạc.

Phải biết rằng, hắn cũng xuất động bảo khí, mặc dù lấy một địch hai, trong lúc vội vàng đón đỡ một kiếm của Trần Vũ.

- Dịch Vân Phi... Ngươi là đệ tử chân truyền của Thủy Nguyệt Phái?

Đồng Ngọc Linh thất thanh.

Nàng từng nghe qua danh hiệu của người này, Thủy Nguyệt Phái nữ nhiều nam ít, đệ tử chân truyền trong đó lại càng là phượng mao lân giác.

Nàng cười một tiếng cay đắng, chẳng trách dù bản thân thúc giục lực lượng của vật kia, cường độ cực kỳ đạt đến Luyện Tạng trung kỳ cũng không phải đối thủ.

- Đây là thực lực của chân truyền?

Trần Vũ cũng lộ vẻ mặt ngưng trọng.

Bởi vì thể chất và tu luyện Đồng Tượng công, hắn có thể phát huy uy thế cực lớn của Huyền Trọng kiếm, cho dù là Luyện Tạng kỳ cũng không làm được.

Dưới tình huống bình thường, Trần Vũ không sử dụng pháp môn bạo phát của trái tim thần bí, dựa vào Huyền Trọng kiếm cũng có thể lực áp Luyện Tạng sơ kỳ.

“Thịch thịch thịch thịch...”

Trái tim của Trần Vũ đập nhanh hơn, trong lúc mơ hồ, sắp sửa thôi động pháp môn bạo phát, chỉ có như vậy mới có khả năng chiến một trận.

Nhưng đúng lúc này, nam tử áo trắng Dịch Vân Phi phía đối diện lại nhìn lên bầu trời, sắc mặt đại biến.

Hả?

Trần Vũ bỗng nhiên cảm nhận được từng đạo sát khí từ khắp nơi tràn tới.

Nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời rậm rạp dày đặc điểm đen đang tràn tới.

- A?

- Nhiều hung điểu như vậy, chạy mau!

Hai thanh niên đầu đội mũ rộng vành đều chật vật xông tới bên này.

Thanh âm này, dường như có chút quen tai?

Chỉ thấy những điểm đen trên bầu trời là từng con hung điểu to như giỏ trúc, hình thái hắc vũ mỏ nhọn, mắt lộ hung quang, sát khí hừng hực.

Số lượng hung điểu như vậy, có lẽ quá vạn, khiến người ta nhìn mà tê dại cả da đầu.

Từ phương diện khí tức mà xét, mỗi đầu hung điểu đều tiếp cận với Hắc Nha Hung Trư mà lúc trước Trần Vũ chém giết, ngoài ra, trong đó còn có vài đầu hung điểu hình thể càng lớn, khí tức xấp xỉ Hồng Giác Hung Ngưu, sải cánh dài tới một trượng.

- Âm hồn bất tán, tại sao đám hung điểu này lại xuất hiện rồi?

Nam tử áo trắng kinh sợ mắng to.

“Vù...! Vù...! Vù...”

Hung điểu che trời lấp đất, mang theo một trận âm phong cuốn tới.

Hai thanh niên đầu đội mũ rộng vành bị cuồng phong phủ xuống, còn bị hung điểu quấn lấy.

- Lý sư huynh? Ngô sư huynh?

Trần Vũ cực kỳ ngạc nhiên, nhìn hai người trước mắt.

Hai thanh niên này là đồng môn sư huynh Lý Đại Khuê và Ngô Vũ.

- Trần sư đệ! Ồ? Tại sao Dịch Vân Phi ngươi cũng ở đây?

Ngô Vũ chào hỏi Trần Vũ, đồng thời cũng nhìn thấy nam tử áo trắng, không khỏi ngẩn người.

- Chạy mau!

Lý Đại Khuê múa động một thanh đại đao bảo khí, chém ra từng đợt đao phong như gợn sóng, xoắn giết mấy đầu hung điểu.

Hai người mở một đường máu, cùng mấy người Trần Vũ hội hợp.

- Hai người các ngươi... làm thế nào lại dẫn tới nhiều hung điểu như vậy?

Dịch Vân Phi xanh cả mặt, thanh âm có chút run rẩy.

Lúc trước, hắn độc chiến với Hồng Giác Hung Ngưu, cũng bởi vì gặp phải đám hung điểu cho nên mới không thể không bỏ dở giữa chừng. Thật vất vả mới cắt đuôi được, kết quả để hai người Trần Vũ chiếm tiện nghi.

Bây giờ thì hay rồi, hai người mới đến kia, không biết từ đâu dẫn đến một đám hung điểu còn gấp mười lần lúc trước.

“Vù...! Vù...! Vù...”

Một nhóm năm người đối mặt với đại quân hung điểu như sóng triều, chỉ đành nỗ lực mở ra một đường máu, chạy vào sâu trong sơn mạch.

- Tìm sông ngòi hoặc hang núi nào đi!

Dịch Vân Phi liền nghĩ ra một đối sách.

“Vù...”

Mọi người thở hồng hộc, chạy trên trăm dặm, sông ngòi thì không thấy, ngược lại nhìn thấy một cửa động âm u đen sì.

- Đi vào!

Mấy người cũng không quản được nhiều, liền nhảy vào trong hang núi có mùi tanh gay mũi.

Trong hang núi, không gian nhỏ hẹp, địa hình phức tạp, những hung điểu bay vòng vòng bên ngoài, cũng không tiến vào.

- Lý sư huynh, Ngô sư huynh, tại sao các ngươi lại xuất hiện ở đây? Còn bị đám hung điểu này truy sát?

Trần Vũ không khỏi truy vấn.

Lúc trước trên đường đi, hắn vẫn có cảm giác bị theo dõi.

Sẽ không phải là hai người này chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.