Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 85: Bắc sơn linh viên



Hai ngày sau.

Trần Vũ và nhóm đệ tử bình yên trở về Vân Nhạc môn.

Trong chuyến đi Hội Ẩn Hồ này, phần lớn đệ tử đều có thu hoạch, cho dù không thể tham dự đấu giá trên đấu giá hội thì cũng có thể giao dịch những thứ mình cần ở Ẩn Hồ Đảo trong ngày hôm đó.

Trần Vũ xem như thắng lớn trở về.

Sau khi hồi tông, Trần Vũ cảm giác toàn bộ sơn môn đều là một bầu không khí sâm nghiêm, người tuần tra đi khắp nơi xung quanh.

“Vù... Vù...”

Thu trưởng lão và Hạ Vũ tiên tử dường như nhận được tin tức gì đó, lập tức cưỡi phi cầm bay thẳng tới trọng địa tông môn.

- Trần Vũ, để xem ngươi còn có thể đắc ý bao lâu...?

Thất hoàng tử Hoàng Phủ Lâm nhìn Trần Vũ rời đi, trong mắt lóe lên một tia châm chọc và thương hại.

Trụ sở nội môn.

Trần Vũ trở lại tiểu viện của mình, chỉnh lý thu hoạch trong chuyến đi này.

Bảo Khí hạ phẩm, một cái Thanh Lân hộ tí.

Ba gốc Thổ Linh Tham, trong đó có hai gốc là tám mươi năm, một gốc 120 năm.

Một viên cầu kim loại, chất liệu cứng rắn, ánh sáng ảm đạm, công dụng chưa rõ.

Bên cạnh đó, trước khi tham dự đấu giá hội, Trần Vũ còn mua sắm một ít đan dược và các loại tài liệu tiêu hao thường dùng, bao gồm Hồi Khí đan, Liệu Thương đan,...

Chỉ còn bảy tám ngày nữa thì Trần Vũ sẽ phải rời khỏi đây, đến Bắc Sơn Linh Viên trấn thủ, cho nên cần phải chuẩn bị đầy đủ.

Ba ngày sau.

Trần Vũ đi tới Tông Vụ Đường.

- Vận khí ngươi cũng không tệ, ba cái túi mật Hung Xà Vương đều tập hợp đủ.

Tên chấp sự áo bào xám đưa lên một đống tài liệu.

Trong đó, một cái bình thuốc chứa ba cái túi mật Hung Xà Vương.

- Góp đủ rồi.

Sau khi xác nhận, Trần Vũ không khỏi mừng rỡ.

Phương thuốc “Mật Xà Linh Tham” thứ ba này có giá trị quá cao đối với đệ tử nội môn. Hắn cũng phải phí rất nhiều công sức, cộng thêm gặp kỳ ngộ vận khí thì mới gom góp đủ.

Sau khi trở lại nơi ở, Trần Vũ dựa theo phương pháp Đồng Tượng công chỉ dẫn, rất nhanh điều phối ra bình nước thuốc luyện thể.

Ba cái bình nhỏ chứa chất lỏng xanh nhạt, đặt trước mặt Trần Vũ.

Khác biệt so với hai phương thuốc trước, phương thuốc thứ ba điều phối ra dược dịch luyện thể không phải ngoại dụng, mà là nội dụng (*).

Tu hành Đồng Tượng công từ da đồng, gân đồng, đến xương đồng, hiển nhiên là từ ngoại nhập nội, dần dần xâm nhập vào trong.

Đây cũng là lý do tại sao hai phương thuốc trước không có tác dụng trợ giúp Trần Vũ đột phá xương đồng.

- Ba bình dược dịch luyện thể này mỗi ngày phục dụng một lần, một lọ có thể dùng được ba ngày.

Trần Vũ thầm tính nhẩm.

Ba bình đủ cho hắn dùng mười ngày, hẳn là sau khi tới Bắc Sơn Linh Viên mới dùng hết.

Trong này có một lọ là dùng Thổ Linh Tham 120 năm chế luyện, phẩm chất cao nhất.

- Dùng từ thấp đến cao vậy.

Trần Vũ mở ra dược dịch luyện thể tám mươi năm, ngửa cổ uống cạn một phần ba.

Ngay lập tức, một luồng cảm giác tập hợp cả đau đớn lẫn ấm áp truyền khắp toàn thân Trần Vũ, dược hiệu liên tục không ngừng, giống như băng hỏa cùng chạy trong người.

“Vù...”

Trần Vũ đồng thời vận chuyển Đồng Tượng công, vung tay thu hồi ba cái bình nhỏ vào trong không gian tinh thể màu bạc.

Từ khi có không gian thần bí này, Trần Vũ liền đem những vật phẩm nhỏ mà đáng giá cất vào trong đó, đan dược Luyện Thể dịch cũng vậy.

Không gian tinh thể khiến Trần Vũ cảm thấy cực kỳ ổn định và yên tâm, giống như túi hành trang tư nhân ở trong cơ thể mình.

Chỉ chớp mắt đã bốn năm ngày trôi qua.

Trần Vũ vẫn một mực khổ tu, hai bình dược dịch luyện thể chế từ Thổ Linh Tham tám mươi năm tuổi đã sắp dùng hết.

Lúc này, Đồng Tượng công của Trần Vũ cũng đạt tới cực hạn tầng thứ gân đồng, mơ hồ chạm tới tầng thứ “xương đồng”.

Ngay trong chiều hôm đó, Trần Vũ nhận được mệnh lệnh tập trung tại một tòa điện kiểm tra ở Tông Vụ Đường.

Bên trong điện kiểm tra đã tập hợp một nhóm thành viên, có thành viên thế hệ trước, có đệ tử tân tú, bất kể là Luyện Tạng kỳ hay Thông Mạch kỳ đều có, khoảng chừng mười mấy người.

Ngoài ý muốn là Trần Vũ nhìn thấy đại mỹ nữ Thu Hinh Nhi và Đoàn Kiêu Long trong đám người.

Lúc Thu Hinh Nhi nhìn thấy Trần Vũ, vẻ mặt cũng thoáng sửng sốt, sau đó nở nụ cười rạng ngời.

Đoàn Kiêu Long thì đứng trong một góc, lặng lẽ quan sát Thu Hinh Nhi.

Sau khi vào nội môn.

Trần Vũ cũng nghe được vài tin tức bát quái. Ví dụ như, vị đệ nhất ngoại môn Đoàn Kiêu Long này rất yêu thích Thu Hinh Nhi.

- Thu sư tỷ, lẽ nào ngươi cũng vận khí kém, bị điều đi tham gia nhiệm vụ trấn thủ?

Trần Vũ không nhịn được hỏi nhiều một câu.

- Không, là ta chủ động lựa chọn nhiệm vụ này.

Đáp án của Thu Hinh Nhi không khỏi khiến Trần Vũ cảm thấy kinh ngạc ngoài ý muốn, bởi vì đệ tử non nớt như hắn, gặp phải nhiệm vụ ra ngoài nguy hiểm, thậm chí còn tránh không kịp.

- Loại nhiệm vụ trấn thủ hậu phương này cũng không tính là nguy hiểm, chỉ cách Vân Nhạc môn không đến nghìn dặm, cách chiến trường một hai nghìn dặm. Đương nhiên, ta tham gia nhiệm vụ này cũng bởi vì nhìn trúng khen thưởng của nó, ngoại trừ 5000 điểm cống hiến ra, còn có thể lựa chọn một phần dược liệu năm mươi năm tuổi.

Thu Hinh Nhi giải thích.

5000 điểm cống hiến, trân dược năm mươi năm tuổi?

Trần Vũ còn nhớ, trong nhiệm vụ của mình có nhắc đến khen thưởng, thế nhưng chỉ có 3000 điểm cống hiến và một gốc dược liệu ba mươi năm tuổi bình thường.

Sau khi hỏi dò, Trần Vũ mới hiểu được nguyên nhân tại sao.

Người tiếp nhiệm vụ này, bất kể tu vi tuổi tác hay thân phận đều khác biệt. Chờ sau khi đến Bắc Sơn Linh Viên, nhiệm vụ cụ thể và mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ cũng sễ bất đồng.

- Người đã đến đông đủ chưa?

Một trung niên mặc giáp da, dáng vẻ khôi ngô đi đến.

Trên thân người này tản ra một luồng khí tức trầm trọng, mang đến uy hiếp vô hình.

- Lâm đường chủ!

Những thành viên ở đây đều lần lượt thi lễ.

Ở Vân Nhạc môn, cấp bậc đường chủ đều là Hóa Khí Hậu Thiên, hơn nữa còn là nhân tài kiệt xuất trong Hóa Khí Hậu Thiên.

- Hôm nay nhóm người các ngươi sẽ xuất phát đến Bắc Sơn Linh Viên, chấp hành nhiệm vụ trấn thủ kỳ hạn hai tháng. Bây giờ tình hình chiến đấu ở tiền tuyến tương đối bất lợi, theo tin tức nhận được, không ít môn đồ và tay chân của Cốt Ma Cung đã thẩm thấu vào thế tục, thậm chí hậu phương của chúng ta. Các ngươi nhất định phải cẩn thận.

Lâm đường chủ nhắc nhở.

Sau đó, ánh mắt của Lâm đường chủ đảo qua từng người có mặt tại đây, dò số trên lệnh bài của mỗi người.

Trần Vũ phát hiện ánh mắt của Lâm đường chủ thoáng dừng lại trên người mình lâu hơn một chút, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không.

Sau khi chọn ra thành viên, dưới sự hướng dẫn của chấp pháp giả tu vi Luyện Tạng kỳ đỉnh phong, một nhóm vài người lập tức rời khỏi Vân Nhạc môn.

Hai ngày sau...

Đập vào tầm mắt của mọi người là vài tòa vách núi cao lớn.

Những tòa vách núi này đều uốn lượn rất đặc thù, hai bên là dòng sông chảy ngang qua.

Bắc Sơn Linh Viên ở trên một khối đất bằng phẳng, nằm giữa sự bao bọc của những vách núi kia.

- Nơi này tự hình thành một trận pháp tự nhiên, có thể hội tụ càng nhiều thiên địa nguyên khí, đồng thời còn có thể bảo lưu được dược tính của linh tài...

Tên chấp pháp giả Luyện Tạng kỳ đỉnh phong dẫn đội khẽ cười nhạt rồi giới thiệu.

Bắc Sơn Linh Viên được xây dựng trong trận pháp thiên nhiên do vách núi tạo thành. Mấy chục năm gần đây, nó vẫn luôn là trọng địa tài nguyên mà Vân Nhạc môn bồi dưỡng.

Trong linh viên có thể thấy đủ loại dược liệu cổ mộc, kỳ hoa dị thảo.

Mùi hoa thơm ngát đập vào mặt, bên trong ẩn chứa khí tức linh dược nồng đậm, khiến tinh thần mọi người đều rung lên, vô cùng sảng khoái.

- Đã đến giờ thay người, bây giờ sẽ bắt đầu phân phối nhiệm vụ.

Một lão phụ mặt đầy nếp nhăn, đầu tóc bạc trắng đảo mắt nhìn qua mọi người, sau đó kiểm duyệt.

Ở Bắc Sơn Linh Viên, quanh năm đều có cường giả Hóa Khí Hậu Thiên tọa trấn, lão phụ tóc bạc này chính là người tọa trấn.

Tiếp theo, một nhóm vài người đã được lão phụ phân phối nhiệm vụ tương ứng.

Có vài người phụ trách dò xét trông coi bên trong linh viên, có một số thì cảnh giới tuần tra bên ngoài. Thậm chí còn có người làm những việc lặt vặt như canh gác.

Thu Hinh Nhi có chút học thức về dược lý, cho nên lúc tiếp nhận nhiệm vụ, liền được lựa chọn trông coi chăm sóc bên trong linh viên.

Đoàn Kiêu Long cũng chủ động nhận nhiệm vụ, phụ trách tuần tra trong linh viên.

Trần Vũ chỉ có tu vi Thông Mạch kỳ, nên bị an bài ở trong linh viên, mỗi tối đứng canh gác ở một vị trí kín đáo nào đấy.

- Lính đứng canh gác ở vị trí kín đáo?

Trần Vũ ngạc nhiên.

Nghĩ đến có lẽ bởi tu vi bản thân vốn dĩ không cao, cho nên mới bị an bài chức vụ lặt vặt như vậy.

Nhiệm vụ này rất dễ dàng, mỗi tối đều trông chừng một chút, cũng chỉ canh chừng nửa đêm mà thôi.

Cứ như vậy, ban ngày hắn rất thoải mái, có dư dả thời gian tu luyện.

Đương nhiên, lúc gặp tình huống nguy hiểm “bị xâm nhập”, vậy thì người đứng ở vị trí canh gác kín đáo sẽ mười phần nguy hiểm.

- Đây là một môn bí quyển ẩn giấu khí tức, thân là một người lính gác ở nơi hiểm yếu, cần phải học được cách che giấu hơi thở của mình.

Lão phụ ném cho Trần Vũ một quyển sách nhỏ.

Những người nhận nhiệm vụ đứng gác khác cũng được nhận một quyển sách như vậy.

- Ẩn Khí quyết ư?

Trần Vũ nhìn thấy ba chữ trên quyển sách nhỏ liền biết đây là một môn bí tịch võ học trung cấp.

Đối với đệ tử nội môn mà nói, một môn võ học trung cấp cũng không tính là gì.

Huống chi Ẩn Khí quyết này hẳn là loại hàng bán đầy đường, một loại kỹ xảo nào đó, kém xa võ học trung cấp hoàn chỉnh, bao hàm tâm pháp chủ tu và chiêu thức võ kỹ.

Cứ như vậy, nhiệm vụ “lính gác vị trí hiểm yếu” kỳ hạn hai tháng của Trần Vũ bắt đầu.

Mỗi tối sau này, Trần Vũ phải nấp trong một xó xỉnh bình thường nào đó trong linh viên. Lúc nấp trong bóng tối, ánh mắt của hắn vẫn phải dò xét bốn phía. Đồng thời, Trần Vũ cũng chú ý tu hành môn Ẩn Khí quyết kia. Chỉ tiếc là thiên phú Thể thuật của hắn không gia tăng phương diện này, cho nên tiến độ cũng rất bình thường.

Chẳng qua, lúc vận hành Ẩn Khí quyết, Trần Vũ chợt cảm giác nội tức trong cơ thể mình, thậm chí nhiệt lượng, mùi vị thân thể, đều từ từ thu liễm lại.

Dưới trạng thái như vậy, khí tức của Trần Vũ càng khó bị phát hiện.

Nhiệm vụ “canh gác vị trí hiểm yếu” bắt đầu được một hai ngày, Trần Vũ cũng cảm thấy mới mẻ.

Về sau, mỗi đêm hắn lại cảm thấy đêm khuya tịch mịch rất khô khan, cho nên chỉ có thể lặng lẽ vận chuyển Ẩn Khí quyết để giết thời gian.

Điều đáng mừng là vào ngày thứ tư nhận nhiệm vụ trấn thủ linh viên, Đồng Tượng công của Trần Vũ rốt cuộc cũng đột phá đến tầng thứ xương đồng.

Tại linh viên, trong một gian phòng giản dị.

“Két... rắc rắc...”

Tứ chi của Trần Vũ bị kéo giãn ra, xương cốt toàn thân phát ra tiếng răng rắc như rang đậu.

“Ô...ô...ô...n...g!”

Khắp toàn thân của hắn ngưng hiện một tầng đồng văn kim loại nặng nề bóng loáng, bắp thịt tứ chi không còn bành trướng bắt mắt như trước, ngược lại co rút, săn chắc lại, hiện ra cảm giác kiên cố như tường đồng vách sắt.

Thoạt nhìn Trần Vũ cũng cao hơn, khí tức nội liễm, trông rất bình thường. Thế nhưng, chỉ cần hắn hơi vận lực một chút, từ trong huyết nhục và cốt cách sẽ bộc phát một luồng lực lượng bá đạo tuyệt luân.

- Bắp thịt càng rắn chắc, cốt cách cũng được cường hóa, phòng ngự mạnh từ ngoài vào trong.

Trần Vũ mừng rỡ.

Trước đây, lúc Đồng Tượng công ở tầng thứ da đồng, gân đồng. Dù hắn cường đại cũng bị giới hạn nhất định.

Nhưng sau khi tới xương đồng sơ thành, từ trong ra ngoài đều tràn ngập lực lượng cường hóa.

- Đồng Tượng công!

Cánh tay hắn vận lực, cốt cách vang lên một trận răng rắc giòn giã, hiện ra cánh tay xương đồng mờ mờ, cứng rắn mà nặng nề.

Trần Vũ suy đoán, có lẽ bản thân không cần dùng đến nội tức, chỉ tùy ý một quyền cũng đủ đánh cho Luyện Tạng kỳ bình thường hộc máu.

Phương diện phòng ngự thì lại càng là thế mạnh của Đồng Tượng công, bây giờ công kích của Luyện Tạng sơ trung kỳ rất khó đả thương được hắn.

- Súc cốt!

Xương cốt khắp toàn thân Trần Vũ liền co rút lại, thân thể thấp hơn hai tấc.

Trong khoảnh khắc, dáng người của Trần Vũ liền gầy đi không ít.

Co lại cốt cách là Súc Cốt Công trong truyền thuyết thế tục, sau khi tấn thăng tầng thứ “xương đồng”, hắn có thể dễ dàng thi triển được.

***

(*) Ngoại dụng: ngâm mình; nội dụng: uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.