Thấy Liêu Thiên Quân hét thảm, gần Phong Vân Đài, đã yên tĩnh như tờ, ai cũng không tưởng tượng được, Liêu Thiên Quân sẽ bại thê thảm như vậy.
Nhất là những người biết Liêu Thiên Quân nuốt Bạo Khí Đan, trong lòng đều khiếp sợ tột cùng.
Lý Phù Trần mới có Quy Nguyên cảnh lục trọng, chờ hắn tăng đến Quy Nguyên cảnh cửu trọng, như vậy sẽ mạnh tới nhường nào, chẳng lẽ có thể chống lại Võ giả Địa Sát cảnh sao?
- Thủ đoạn thật độc ác, lại dám đả thương Liêu Thiên Quân sư huynh.
- Liêu Thiên Quân sư huynh mất đi một cánh tay, chiến lực giảm bớt rất nhiều, cùng cảnh giới chiến đấu, phải ăn thua thiệt lớn.
- Không sai, tay trái mặc dù nhìn như vô dụng, nhưng có thể đảm bảo thân thể thăng bằng, thời khắc mấu chốt còn có thể hai mặt giáp cônh đối thủ, aizz, đáng tiếc.
- Hừ, chặt gãy một cánh tay của Liêu Thiên Quân sư huynh, Lý Phù Trần này coi như hoàn toàn đắc tội Liêu gia rồi, cuộc sống sau này sẽ không quá tốt!
Ngoại trừ kinh ngạc thực lực của Lý Phù Trần thì mọi người cũng giật mình khi Lý Phù Trần quả quyết, tàn nhẫn, đối mặt quái vật khổng lồ như Liêu gia, có lúc chịu thiệt là chuyện khó tránh, nhưng ngươi dám để đối phương chịu thiệt, kia chính là đối phương sẽ cho ngươi biết cái gì là tự tìm đường chết.
- Ngu xuẩn, thật sự cho là xuống Phong Vân Đài, ân oán liền biến mất sao?
Vũ Văn Thiên trong lòng không biết cảm thụ gì, lạnh nhạt nói.
- Tiểu súc sinh, ngươi dám chặt con trai ta một cánh tay, ta đoạn ngươi tứ chi.
Một tiếng tiếng gầm thét vang lên, một huyễn ảnh xuất hiện trên Phong Vân Đài.
Là Liêu Thiên Vân.
Đỡ dậy Liêu Thiên Quân khí tức yếu ớt, đã mất đi một cánh tay, khí thế của Liêu Thiên Vân bùng nổ, tràn ngập toàn bộ Phong Vân Đài.
Dưới sự bao phủ của khí thế kinh khủng này, Lý Phù Trần cảm giác cảm giác trên người giống như bị một ngọn núi đè xuống vậy, hai đầu gối nhũng ra, như muốn quỳ xuống.
Tuyệt đối không.
Lý Phù Trần cắn chặc môi, điên cuồng chống đỡ cổ khí thế này.
Bởi vì quá sức, Lý Phù Trần cắn vỡ môi của mình, máu chảy ồ ồ.
- Cha, ta mất một cánh tay, ta xong rồi.
Liêu Thiên Quân đau không chịu nổi, ánh mắt chết lặng.
- Thiên Quân.
Ánh mắt của Liêu Thiên Vân nóng nảy.
Hắn chưa từng nghĩ tới, Liêu Thiên Quân sau khi nuốt Bạo Khí Đan vẫn thua Lý Phù Trần, chuyện này không giống như dự liệu ban đầu của hắn.
- Tiểu súc sinh, chính là tỷ thí, ngươi hạ thủ nặng như vậy là có ý gì?
Liêu Thiên Vân âm u nhìn chòng chọc Lý Phù Trần, trong mắt hiện lên sát cơ.
Dưới khí thế của đối phương, Lý Phù Trần nói không được câu nào, răng cắn cót két. gân xanh nổi lên.
Chẳng qua là từ đầu đến cuối, Lý Phù Trần cũng không có hừ một tiếng nào, trong ánh mắt, chỉ có bất khuất, không có chút cầu xin nào.
Đem biểu tình của Lý Phù Trần nhìn trong mắt, khuôn mặt âm u của Liêu Thiên Vân cũng biến đổi, lấy tu vi Thiên Cương cảnh của hắn bộc phát ra khí thế, lại không khiến đối phương quỳ xuống, ý chí của người này ương ngạnh, nghe mà kinh người.
Mà người có ý chí như vậy, tương lại tuyệt đối không yếu.
Người này không thể lưu.
Liêu Thiên Vân cảm nhận được một cổ nguy cơ tiềm ẩn, sát cơ bùng nổ:
- Tiểu súc sinh, ngươi còn nhỏ tuổi, lại hạ thủ tàn nhẫn như vậy, đối với Thương Lan Tông ta mà nói, là một tai họa, hôm nay ta thay mặt tông môn, phế bỏ đan điền, đoạn tứ chi của ngươi.
Vừa nói, Liêu Thiên Vân hất tay một cái, năm đạo kình khí ác liệt, chia ra tấn công đan điền và tứ chi của Lý Phù Trần.
"Chẳng lẽ kết thúc như vậy sao?"
Lý Phù Trần trơ mắt nhìn kình khí tấn công tới, trong lòng gầm thét.
Dưới đài, mặc dù phần lớn người đều cười trên sự đau khổ của người khác, như cũng có một số người không đành lòng.
Liêu gia quá mức bá đạo.
Trên Phong Vân Đài, chỉ cần không giết người, không có bất kỳ quy tắc nào khác.
Chẳng lẽ chỉ cho phép con trai ngươi đánh tàn phế Lý Phù Trần, cũng không cho Lý Phù Trần đánh thương con trai ngươi, nào có loại đạo lý như thế.
Huống chi, trước đó Lý Phù Trần đã bỏ qua cho con trai ngươi một lần, bây giờ có kết quả này, là hắn tự gánh chịu.
Đáng tiếc, Liêu Thiên Vân nghe được tiếng lòng của những người này, cho dù nghe được cũng khịt mũi coi thường.
Liêu gia của hắn là thế gia cổ xưa của Thương Lan Vực, đệ tử của gia tộc há là loại rác rưỡi như Lý Phù Trần có thể so sánh.
Mắt thấy Lý Phù Trần sắp trở thành phế nhân.
- Liêu Thiên Vân, dừng tay.
Một âm thành già nua hữu lực vang lên, không biết từ nơi nào hạ xuống, sau đó, một bức tường khí xuất hiện chắn trước người Lý Phù Trần.
Liêu Thiên Vân phát ra năm đạo kình khí, như đá chìm đáy biển, biến mất không dấu vết.
Không ổn.
Là Nội Tông Đại trưởng lão!
Liêu Thiên Vân vô cùng không cam lòng, cắn răng một cái, lại phát ra một kích, một kích này, hắn dùng toàn lực, một cổ kình khí rất kinh người, giống như xé rách hư không vậy, trên đường đi hoá thành một thanh kiếm, hung hăng chém tới tường khí.
- Càn rỡ, nằm xuống cho ta!
Bức tường khí ba động, chấn vỡ lợi kiếm, sau đó, một cổ khí thế từ trên trời hạ xuống, hung hăng đè ép lên người Liêu Thiên Vân.
Một màn kinh người phát sinh.
Liêu Thiên Vân có tu vi Thiên Cương cảnh nhị trọng lại không chịu nổ cổ khí thế này, cả người nằm xuống, không thể động đậy.
Phải biết rằng, Liêu Thiên Vân lấy khí thế trấn áp Lý Phù Trần, đều không thể làm Lý Phù Trần quỳ xuống, mà đối phương lấy khí thế đem hắn trấn áp nằm xuống, đây là thực lực mạnh đến cỡ nào.
Dưới đài, mọi người câm như hến, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nội Tông Trưởng Lão tranh đấu, không phải bọn họ có thể nghị luận, quấy rầy.
Bầu trời phía trên Phong Vân Đài, một lão giả mặc thanh bào hạ xuống, vẻ mặt tức giận.
Nội Tông Đại trưởng lão Triệu Vô Tẫn, Thiên Cương cảnh đỉnh phong, một trong những cao tầng chân chính của Thương Lan Tông, ngoại trừ Tông chủ, Thái Thượng trưởng lão cùng với Hộ pháp của tông môn ra, hắn có địa vị tôn quý nhất.
- Liêu Thiên Vân, ngươi quá càn rỡ, ngươi cho rằng ngươi là ai, có thể tùy ý nhúng tay vào quyết đấu trên Phong Vân Đài, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản.
Triệu Vô Tẫn cũng chưa thua lại, tiếp tục đè ép Liêu Thiên Vân.
Liêu Thiên Vân nằm trên đất giận dữ hét:
- Đại trưởng lão, người này lòng dạ ác độc, không niệm tình đồng môn, chặt con trai ta một cánh tay, ta há tha cho hắn.
Trên mặt của Triệu Vô Tẫn thoáng hiện vẻ cổ quái, da mặt của người này đúng là dầy, lời như vậy cũng nói ra được, không khỏi hừ một tiếng, nói:
- Lên Phong Vân Đài, nơi nào còn tình đồng môn, hơn nữa con trai ngươi quá mức hùng hổ dọa người, đây là hắn tự rước lấy, gieo gió gặp bão.
- Bất kể như thế nào, đệ tử của Liêu gia ta, không phải hắn có thể so sánh, Đại trưởng lão, mời ngươi nhất định phải xử phạt hắn.
- Buồn cười, cút cho ta, nếu để ta biết Liêu gia ngươi dám đối phó người này, ta nhất định sẽ thông báo Tông chủ, trừng trị Liêu gia ngươi.
Trên mặt của Triệu Vô Tẫn lộ ra vẻ chán ghét, khí thế cuốn một cái, trực tiếp hất Liêu Thiên Vân cùng Liêu Thiên Quân bay ra ngoài.
Ngay khi Triệu Vô Tẫn chuẩn bị nói mấy câu cùng Lý Phù Trần thì một âm thanh già nua khác truyền tới.
- Đại trưởng lão, ngươi cũng quá bá đạo đi! Liêu gia ta thay Thương Lan Tông lập nhiều công lao, ngươi lại đối với Liêu gia ta như vậy.
Từ xa, một bóng người mặc thanh bào bay tới, là một lão già tóc trắng, so với Triệu Vô Tẫn còn lớn tuổi hơn, khí tức trên người, như vực sâu dưới biển, nhìn qua, giống như một vòng xoáy khổng lồ, tinh khí thần đều phải bị hút vào trong đó.
- Liêu Hải Vương, rốt cuộc là ta bá đạo, hay là Liêu gia ngươi bá đạo, trong lòng ngươi biết rõ, không cần ta cãi với ngươi, mau dẫn đệ tử Liêu gia ngươi đi đi!
Triệu Vô Tẫn một lời nói ra tên của lão già tóc trắng.
Hí!
Không ít người hút một ngụm khí lạnh.
Hôm nay là ngày nào, đầu tiên là Nội Tông Đại trưởng lão Triệu Vô Tẫn tới xem cuộc chiến, bây giờ ngay cả lão tổ Liêu gia Liêu Hải Vương cũng tới.
Liêu Hải Vương, Thiên Cương cảnh cửu trọng, Nội Tông Trưởng Lão trước mười tại Thương Lan Tông, địa vị chỉ kém hơn Nội Tông Đại trưởng lão phân nửa.
Liêu Hải Vương da mặt khô héo, con ngươi đục ngầu nhìn chòng chọc Lý Phù Trần một cái, rồi sau mang ba người Liêu Thiên Vân rời đi.