Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 193: Tầng thứ hai Chân Truyền Tháp



Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao

Tại Đông Lân Đại Lục, võ giả Thoát Thai Cảnh mới thật sự là người có vị trí cao nhất, bọn họ là người thống trị tông môn, mà các tông môn lại thống trị cả đại lục.

Nếu như trong tông môn không có võ giả Thoát Thai Cảnh trấn giữ, thì tông môn này sẽ rất nhanh chóng bị người khác tiêu diệt.

Chỉ có những tông môn có võ giả Thoát Thai Cảnh, mới có thể kéo dài truyền thừa.

Thủ Lĩnh của Ngũ Độc Hội bất luận như thế nào cũng không thể nghĩ ra, vì sao Thương Lan Tông lại có thể điều tra ra sào huyệt của bọn họ, phải biết rằng qua nhiều năm như vậy, mỗi khi trở về tổng bộ, đều là di chuyển từ các thông đạo ngầm, chưa bao giờ quang minh chính đại đến dãy núi này.

Chớp mắt, sào huyệt của Ngũ Độc Hội đã bị đánh sụp xuống hơn phân nửa, phân nửa còn lại cũng lần lượt đổ nát, rất nhiều đá tảng bùn đất sập xuống, đừng nói là võ giả Thiên Cương Cảnh, coi như là võ giả Thoát Thai Cảnh cũng chịu không nổi.

Sưu sưu sưu…

Rất nhiều bóng người từ trong khe nứt chui ra, tản ra bốn phương tám hướng chạy trốn, từ khí tức có thể biết được, tất cả đều là võ giả Thiên Cương Cảnh.

“Tán, diệt.”

Tạ Trưởng Lão cười nhạt, tay phải nắm thành quyền, sau đó bỗng nhiên xòe ra.

Chíu chíu chíu…

Giống như là thiên nữ rải hoa, chim khổng tước xòe đuôi, thanh kiếm khổng lồ tách ra thành một vạn đạo kiếm khí, mỗi một đạo kiếm khí đều có thể dễ dàng đánh chết một tên võ giả Thiên Cương Cảnh.

“Kim Thiềm Thân!”

Một lão giả mặc áo bào màu vàng kim, bạo phát ra khí thế, tạo thành hư ảnh một con cóc màu vàng kim bao phủ lấy hắn, ngăn chặn kiếm khí đang đánh tới.

“Bích Hổ Đoạn Vĩ.”

Còn có một lão giả mặc áo bào màu nâu, chủ động bẻ gãy một ngón tay của chính mình, sau đó đem ngón tay bóp nát thành sương máu, ngưng tụ ra một bóng người màu máu, bóng người này thay lão chịu sự công kích của kiếm khí.

“Bí pháp 4 sao, có chút ý tứ, tiếc là vẫn phải chết.”

Tạ Trưởng Lão càng thao túng nhiều kiếm khí hơn bắn nhanh về phía hai người.

Bùm bùm!

Kẻ bỏ mình đầu tiên chính là lão giả mặc áo bào màu vàng kim, hư ảnh con cóc màu vàng kim bao phủ lão, sau khi ngăn cản được hơn mười đạo kiếm khí, rốt cục cũng phải tan vỡ.

Tiếp theo chính là lão giả mặc áo bào màu nâu, bí pháp 4 sao của người này thật ra rất lợi hại, có thể không ngừng lấy các bộ phận trên thân thể chính mình, tạo ra bóng người màu máu thay bản thân ngăn chặn kiếm khí, thế nhưng tốc độ ngưng kết của bóng người màu máu so ra kém hơn tốc độ công phá của kiếm khí, sau khi chống đỡ được hơn 10 đạo kiếm khí, bóng người màu máu cùng với chân thân, đều bị kiếm khí kích nổ thành sương máu.

“Chỉ có 2 người?”

Tạ Trưởng Lão nhíu mày, lão đánh chết hơn 20 tên võ giả Ma Đạo có tu vi Thiên Cương Cảnh, cũng chỉ tiêu hao vài chục đạo kiếm khí, điều lão quan tâm là, ba vị Thủ Lĩnh còn lại của Ngũ Độc Hội lẩn trốn nơi nào, hay là đã chết ở trong lòng đất?

Cách đó 8 dặm.

“Vạn Kiếm Quy Tông.”

Triệu Vô Tẫn hét lớn một tiếng, mấy nghìn đạo kiếm khí nhanh chóng bay tới, bao phủ xung quanh Lam Hạt Nguyên Lão.

Lam Hạt Nguyên Lão có thực lực rất mạnh, cho dù đặt ở trong hàng ngũ Trưởng Lão nội tông của Thương Lan Tông, cũng có thể xếp hạng trên 20, đáng tiếc là gặp phải Vạn Kiếm Quy Tông của Triệu Vô Tẫn, lão không có biện pháp nào để tránh né, trực tiếp bị vô số kiếm khí cắt nát thân thể, chết ngay tại chỗ.

Phía bên kia, có bốn Trưởng Lão nội tông đang liên thủ đối phó với Xích Liên Nguyên Lão, sau hơn mười chiêu, Xích Liên Nguyên Lão đã bị đánh chết.

Chỉ có Thiên Túc Nguyên Lão cho đến giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Sau mấy canh giờ, nhóm người Tạ Trưởng Lão bất đắc dĩ đành phải buông tha, trong tư liệu bọn họ điều tra được, Thiên Túc Nguyên Lão của Ngũ Độc Hội, am hiểu thuật độn thổ, chỉ sợ hắn đã độn thổ trốn thoát lâu rồi.

Đối với điều này, mọi người tuy rằng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không đến nỗi thất vọng.

Chỉ là một tên Thiên Túc Nguyên Lão, cho dù có muốn làm loạn, cũng không thể tạo nên sóng gió.

Hơn nữa, nếu như hắn dám hiện thân làm loạn, Thương Lan Tông tốn chút sức lực vẫn có thể tìm được hắn.

Thế giới này rất rộng lớn, võ học dạng gì cũng đều có, bí pháp dạng gì cũng đều có.

Trong tông môn, có người am hiểu bí pháp đuổi theo dấu vết, chỉ cần lấy ra một tia khí tức của người muốn tìm, là có thể truy sát người đó đến chân trời góc biển.

Tin tức 15 tổ chức Ma Đạo bị tiêu diệt, cũng không được truyền bá ra ngoài, chân chính biết được tin tức này, chỉ có cao tầng của Thương Lan Tông cùng với những tổ chức Ma Đạo còn sót lại.

Thấy Thương Lan Tông có hành động càn quét, các tổ chức Ma Đạo còn sót lại đều rất biết điều, căn bản đều không dám hiện thân làm loạn, bọn chúng biết rằng, Thương Lan Tông không ra tay thì thôi, một khi ra tay, sẽ đem kẻ thù truy cùng diệt tận, trong mấy năm tới, bọn chúng tốt nhất vẫn là thu liễm một chút mới là đúng đắn.

Ở lại Phân Đường thứ 6 một tuần, Lý Phù Trần khởi hành trở về Thương Lan Tông.

Hắn cảm thấy trong thời gian tới cuộc sống sẽ rất yên bình, Thương Lan Vực sẽ rất an toàn, mà trong những năm tháng yên bình, Thần Phong Đường cùng với Thiết Huyết Đường cũng sẽ trở nên yên bình, tiếp tục ở đây chỉ thêm lãng phí thời gian.

Hắn cần phải trở về để xông Chân Truyền Tháp, sau đó, lại đi ra ngoài lịch lãm.

Không sai, hắn dự định sẽ đi ra ngoài rèn luyện.

An nhàn tu luyện từng bước, không phải là cuộc sống mà hắn mong muốn.

Hắn không thể một mực ở lại Thương Lan Tông tu luyện tới Thiên Cương Cảnh rồi mới ra ngoài lịch lãm, cuộc sống như thế, quá nhàm chán, quá khô khan.

Chân Truyền Tháp, xông qua mỗi một tầng đều rất gian nan.

Cho tới bây giờ, trong số các đệ tử chân truyền, chỉ có ba người xông qua tầng thứ ba Chân Truyền Tháp, bất ngờ là trong 3 người này không có Vô Tình Kiếm Tiết Phong.

Lý Phù Trần tất nhiên không có thực lực xông qua tầng thứ 3, mục tiêu của hắn chỉ là xông qua tầng thứ 2.

Khi đi tới Chân Truyền Tháp thì, Lý Phù Trần nhìn thấy Vô Tình Kiếm Tiết Phong.

Mới vài ngày không gặp, thình lình tu vi của Tiết Phong đã đạt tới Địa Sát Cảnh lục trọng cảnh giới.

“Hắn chắc là đến xông tầng thứ 3 đi!” Lý Phù Trần thầm nghĩ.

Tiết Phong cũng chú ý tới Lý Phù Trần, hắn đối với Lý Phù Trần có ấn tượng khá là sâu sắc, trong thâm tâm, hắn đã coi Lý Phù Trần là một loại người giống như bọn hắn.

Thu hồi ánh mắt, Tiết Phong đi vào Chân Truyền Tháp.

Một lúc sau, đèn lồng treo bên ngoài tầng thứ ba Chân Truyền Tháp sáng lên.

“Xông qua?” Lý Phù Trần ánh mắt sáng lên.

Tầng thứ nhất của Chân Truyền Tháp đã là trận pháp yêu thú cấp 3 trung giai, tầng thứ hai là trận pháp yêu thú cấp ba cao giai, tầng thứ ba cũng là trận pháp yêu thú cấp ba cao giai.

Chẳng qua tầng thứ hai chỉ là trận pháp yêu thú cấp ba cao giai yếu kém, còn trận pháp yêu thú cấp ba cao giai ở tầng 3 thì cực kỳ cường đại.

Đi ra khỏi Chân Truyền Tháp, ánh mắt của Tiết Phong có chút thoải mái.

Kiếm Si vô cùng si mê kiếm pháp, ngoại trừ bế quan, vẫn là tu luyện, căn bản không có ý định ra ngoài lịch lãm.

Ngoại trừ Kiếm Si, mấy người còn lại, trên cơ bản đều đi ra ngoài rèn luyện.

Mà bản thân Tiết Phong, cũng muốn đi ra ngoài lịch lãm.

Hắn đã sớm lên kế hoạch, sau khi xông qua tầng thứ 3 Chân Truyền Tháp, liền đi ra ngoài lịch lãm.

“Nếu như muốn đi ra ngoài lịch lãm, tốt nhất là hãy đi Bách Chiến Vực, đó là một khu vực rộng lớn gấp mấy chục lần Thương Lan Vực, bên trong có vô số kỳ ngộ, cũng tồn tại rất nhiều nguy hiểm, ta sẽ tới đó để lịch lãm.” Cùng Lý Phù Trần gặp thoáng qua, Tiết Phong truyền một câu nói vào trong tai của Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần nhếch miệng cười, địa điểm hắn muốn lịch lãm cũng là Bách Chiến Vực.

Đây là một khu vực vô chủ, bên trong có rất nhiều thế lực, võ giả cũng rất nhiều, tương truyền, bên trong khu vực này thậm chí còn ẩn dấu lăng mộ của cường giả siêu cấp, kể từ đó, tự nhiên sẽ hấp dẫn càng nhiều võ giả đi tới.

Mà càng nhiều người, phân tranh cũng càng nhiều, võ giả chết thảm ở Bách Chiến Vực nhiều vô kể, lưu lại rất nhiều loại bí tịch võ học độc môn, có thể nói, Bách Chiến Vực là một nơi có thể dễ dàng tìm thấy các loại bí tịch võ học.

Ngoài ra, Bách Chiến Vực còn có vô số hiểm địa, nghe kể lại, nơi đó từng là chiến trường của các cường giả siêu cấp, sau đó các cường giả siêu cấp đều biến mất, vết tích mà bọn họ để lại, tạo thành những hiểm địa.

Về phần vì sao Tiết Phong biết hắn muốn đi ra ngoài lịch lãm, Lý Phù Trần không có để ý.

Thiên tài đều là cô độc, mà cũng chỉ có thiên tài mới có thể hiểu rõ thiên tài.

Theo người trước mặt đi ra khỏi Chân Truyền Tháp, Lý Phù Trần cất bước đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.