Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 201: Phát lệnh truy nã



Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao

Lý Phù Trần từ trong một cửa hàng bán đồ cổ đi ra, liền nhìn thấy Lệ Vô Huyết.

Tuy là hắn có hóa trang, nhưng chưa chắc đối phương sẽ không nhận ra mình, để phòng ngừa vạn nhất, Lý Phù Trần trước tiên xoay người lại, đưa lưng về phía đối phương.

“Bắt hắn lại!” Phía sau truyền đến tiếng quát của Lệ Vô Huyết.

Mấy tên thanh niên đi cùng Lệ Vô Huyết nhanh chóng xông tới, đang chuẩn bị khống chế Lý Phù Trần thì, Lý Phù Trần xoay người lại, tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Mấy vị tìm ta có chuyện gì?”

Ở trong thành, có thể không bại lộ thì cố gắng không để bại lộ, bởi vì những kẻ đi cùng Lệ Vô Huyết, tất cả đều là con cháu của các gia tộc lớn trong thành.

Lệ Vô Huyết nhướng mày, ban nãy nhìn từ đằng sau hắn còn tưởng là Lý Phù Trần, không nghĩ tới khi nhìn thẳng mặt thì không giống chút nào, kể cả tuổi tác cũng lớn hơn.

Mã Thiên Dương hướng Lệ Vô Huyết nói: “Lệ huynh, người này không biết vì sao đắc tội với huynh, không bằng đem hắn trói lại, nhốt vào địa lao, mỗi ngày hành hạ cho hả giận.”

“Hay là chúng ta cho hắn biểu diễn ngồi ngựa gỗ.” Một tên thanh niên da trắng nõn rất ác độc nói. (Cái vụ ngồi ngựa gỗ này chắc chỉ có một số thanh niên biết ^-^)

Lệ Vô Huyết phất tay ra hiệu, “Mau cút đi!”

Nếu không phải là Lý Phù Trần, thì hắn cũng chẳng quan tâm làm gì.

Nghe vậy, Lý Phù Trần rất nhanh rời khỏi đó.

Hừm, có cái gì đó không đúng.

Lý Phù Trần đi mất rồi, Lệ Vô Huyết càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề.

“Vóc dáng giống như vậy, khuôn mặt lại không giống chút nào, nhất định là hóa trang.” Lệ Vô Huyết đã tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề.

“Mau, đi tìm người kia cho ta, ai tìm được hắn, Lệ Vô Huyết ta vô cùng cảm kích.” Lệ Vô Huyết nói lớn.

Đám người Mã Thiên Dương vô cùng sửng sốt, thầm nghĩ trong lòng: “Mọi người đều nói đám chúng ta biến thái, không ngờ tên Lệ Vô Huyết này càng biến thái hơn a, khi nãy thì đuổi người ta, sau lại phải tìm bằng được, hay là hắn muốn đùa giỡn đám người chúng ta.”

Mặc dù có chút khó chịu, nhưng Mã Thiên Dương vẫn phái người truy tìm Lý Phù Trần.

Sau khi rời xa đám người Lệ Vô Huyết, Lý Phù Trần liền thi triển bộ pháp, chớp mắt rời khỏi Cổ Vật Nhai.

“Lệ Vô Huyết chắc là nhận ra vóc dáng của ta, ban nãy hắn còn ngờ ngợ, nhưng rất nhanh hắn sẽ đoán ra chân tướng, chắc chắn sẽ phái người đi tìm kiếm.” Lý Phù Trần tâm tư kín đáo, âm thầm tính toán xem nên làm gì.

“Không ổn, trước tiên phải rời khỏi Huyết Sắc Thành càng nhanh càng tốt.”

Lý Phù Trần suy diễn tình huống cực nhanh, hắn đặt bản thân vào vị trí Lệ Vô Huyết, nếu như không tìm ra hắn, bước tiếp theo nhất định là phát lệnh truy nã, lệnh truy nã vừa ra, nếu đi ra ngoài, nhất định sẽ có người nhận ra, đến lúc đó muốn rời khỏi Huyết Sắc Thành, sẽ bị binh sĩ thủ thành nhận ra, nói không chừng cửa thành sẽ bị đóng lại, mọc cánh cũng khó thoát.

Việc duy nhất Lý Phù Trần có thể làm lúc này là, hóa trang lần thứ hai, hoặc là nhanh chóng rời khỏi Huyết Sắc Thành.

Cái trước có sự phiêu lưu rất lớn, cái sau mới là thượng sách.

Cười khổ một tiếng, Lý Phù Trần nhắm phương hướng cửa thành mà đi.

Sau 10 phút, thủ hạ của Mã Thiên Dương đã quay trở lại, nói là không tìm được người.

Lệ Vô Huyết tỏ ra không cam lòng, hướng Mã Thiên Dương nói: “Mau đóng cửa thành lại, phát lệnh truy nã, ta không tin không bắt được hắn.” Lệ Vô Huyết cảm thấy rất hối hận, hận chính mình vừa rồi quá ẩu, nếu dáng vẻ đã giống như vậy, thì nên bắt lại, hà tất lại đuổi đối phương đi.

“Lệ huynh, chuyện đóng cửa thành lại, e là ta không thể làm được.” Mã Thiên Dương tỏ ra bất lực, chuyện đóng cửa thành lại, nếu như là Tộc Trưởng của Mã gia thì còn có thể, nhưng hắn chỉ là thiếu chủ Mã gia, còn không có quyền lực lớn như vậy, về phần phát ra lệnh truy nã thì lại khá đơn giản.

Lệ Vô Huyết lạnh lùng nói: “Vậy lập tức thông báo cho người có quyền, nói ta là Thiếu môn chủ Thiên Sát Môn Lệ Vô Huyết muốn đóng cửa thành lại, để bắt đại địch của Thiên Sát Môn.”

Thiên Sát Môn tuy không phải là tông môn cường đại nhất Đông Lân Đại Lục, thế nhưng chỉ là một Huyết Sắc Thành, Thiên Sát Môn còn không để vào mắt, nếu có ai dám chống lại mệnh lệnh của hắn, hắn sớm muộn gì cũng dẹp bỏ người đó.

Đạn tín hiệu phóng lên cao, cửa thành của Huyết Sắc Thành bị đóng lại.

“Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại đóng cửa thành?”

“Ta còn có việc phải ra ngoài đây!”

“Chết tiệt, Huyết Sắc Thành bị sao vậy?”

Những người bị mắc kẹt trong Huyết Sắc Thành, đều rất tức giận, la lớn đòi mở cửa thành.

Cùng lúc đó, có nhiều lính tuần tra tỏa ra khắp thành để ban bố lệnh truy nã Lý Phù Trần, có rất nhiều bức tranh được dán ở khắp nơi, bức tranh được chia làm 2 phần, một phần vẽ tướng mạo vốn có của Lý Phù Trần, phần còn lại là tướng mạo sau khi hóa trang.

“Di, người này sao giống Trần huynh đệ đến vậy?”

Thương Hội Tường Vi, đứng ở ngoài cửa lớn hướng ra đường phố, Hoàng Bưu nhìn thấy bức tranh, mày nhăn lại.

“Chắc không phải Trần huynh đệ!” Tương Đại Thiên chần chừ nói.

Hai người nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu.

Hiện tại, Lý Phù Trần đã rời khỏi Huyết Sắc Thành rồi.

“Cái tên Lệ Vô Huyết này, thật đúng là âm hồn không tiêu tan, có cơ hội, nhất định phải tiêu diệt hắn.” Lý Phù Trần rất ghét cảm giác bị người khác truy đuổi, nếu như lúc đó hắn không chạy trốn, nói không chừng sẽ bị bắt lại, dù sao trong Huyết Sắc Thành có không ít võ giả Thiên Cương Cảnh, với lại, bên cạnh Lệ Vô Huyết phỏng chừng có một vị võ giả Thiên Cương Cảnh đi theo bảo vệ hắn.

Vài ngày sau, Lệ Vô Huyết tức giận vung tay lên, tất cả đồ đạc trong phòng đều bị đánh vỡ.

“Chết tiệt, cái tên Lý Phù Trần này, nhất định còn ở trong thành, phải bắt bằng được hắn.”

Kỳ thực, hắn mơ hồ có dự cảm, Lý Phù Trần đã rời khỏi Huyết Sắc Thành.

Địch nhân thông minh như vậy, khiến cho Lệ Vô Huyết càng thêm tức giận.

Ầm!

Một ngày này, cửa lớn của Mã gia, kể cả 2 con sư tử bằng đá, bị người lạ dùng một kiếm chém thành tám khúc, kiếm khí sắc bén phát tán, giống như là cơn lốc vô cùng đáng sợ.

“Người nào dám tới Mã Gia làm càn.”

Có 3 đạo thân ảnh hiện ra, là ba vị võ giả Thiên Cương Cảnh.

“Ta là Trưởng Lão nội tông Thương Lan Tông, Mã Gia các ngươi dám lạm dụng quyền lực!” Người phá cửa Mã gia đứng trên trời, là một người trung niên, nếu như Lý Phù Trần ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra, người này chính là chủ khảo chuyên khảo hạch tư cách đệ tử nội tông Nhạc Trưởng Lão Nhạc Hoa, có tu vi Thiên Cương Cảnh lục trọng.

Đệ tử chân truyền muốn đi ra ngoài lịch lãm, thì Trưởng Lão nội tông, có đôi khi cũng đi ra ngoài lịch lãm một chút, để tìm kiếm cơ duyên.

“Thương Lan Tông?” Ba vị Lão Tổ của Mã Gia biến sắc.

“Chúng ta lạm dụng quyền lực khi nào?” Có một vị Lão Tổ Mã Gia kìm nén tức giận, hỏi dò.

Nhạc Hoa lạnh lùng nói: “Người bị các ngươi phát lệnh truy nã kia, là đệ tử chân truyền Hoàng Kim của Thương Lan Tông, nếu như không muốn Mã Gia bị diệt môn, thì lập tức hủy bỏ lệnh ruy nã, công khai xin lỗi trước toàn thành, bằng không trong ba ngày, Mã Gia sẽ bị hủy diệt.”

Giọng nói của Nhạc Hoa rất bình thản, thế nhưng trong lòng ba vị Lão Tổ Mã Gia không có bình thản, mà là rất sợ hãi.

Tại Đông Lân Đại Lục, bất kỳ một tông môn nào cũng không phải là thứ Mã Gia có thể trêu chọc, Thương Lan Tông nói muốn tiêu diệt Mã Gia, vậy thì khẳng định Mã Gia sẽ bị tiêu diệt, Thiên Sát Môn cũng không thể ngăn cản được, trừ khi là những thế lực siêu cấp như Thiên Tinh Tông cùng Đấu Linh Gia Tộc ra mặt mới được.

Nhạc Hoa nói xong, liền rời khỏi đó.

Mà sau đó không lâu, những tờ lệnh truy nã dán khắp Huyết Sắc Thành, đều bị gỡ bỏ, thay vào đó là lời xin lỗi, với nội dung: “Mã Gia có người lạm dụng quyền lực, vu oan cho người tốt, muốn xin lỗi người bị truy nã, mong đối phương rộng lượng tha thứ cho Mã Gia.”

Tại Mã Gia.

Chát!

Tộc Trưởng Mã Gia là Mã Thiên Phách tát một cái thật mạnh lên mặt của Mã Thiên Dương, “Ai cho ngươi đi nịnh hót tên Thiếu môn chủ Thiên Sát Môn.”

“Cha, không phải thường ngày cha vẫn nói, phải kết giao với những đệ tử của các tông môn sao? Lệ Vô Huyết còn là Thiếu môn chủ Thiên Sát Môn, nếu kết giao được, đối với Mã Gia là một chuyện rất tốt.” Mã Thiên Dương không cam lòng nói.

Mã Thiên Phách nói: “Nhớ kỹ, sau này không được trêu chọc các đệ tử tông môn, cũng không cần đi nịnh hót, nói chung, tỏ thái độ đúng mực là được.” Mã gia không thể đắc tội với Thiên Sát Môn, đồng dạng Thương Lan Tông cũng vậy.

“Vâng, thưa cha.” Mã Thiên Dương tỏ ra đã hiểu.

Động tĩnh ở Huyết Sắc thành, tất nhiên không thể giấu được Lệ Vô Huyết, hắn tức giận hùng hổ đi tới Mã Gia.

Mã Thiên Phách cười làm lành nói: “Lệ công tử, công tử cũng không nên làm khó Mã Gia ta, vừa rồi có Trưởng Lão nội tông của Thương Lan Tông tới cảnh cáo Mã Gia ta, nếu như Mã Gia không hủy bỏ lệnh truy nã, sau ba ngày, Mã Gia ta sẽ bị diệt vong.

“Vô dụng.” Lệ Vô Huyết giận dữ, nói một câu, sau đó quay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.