Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 203: Bản đồ Không trọn vẹn



Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao

“Không biết họ tên của ân nhân là gì?” Phàn Thiên Tùng hỏi thăm.

Lý Phù Trần nói: “Ta tên là Trần Phù Lịch, là đệ tử chân truyền của Thương Lan Tông.”

Hắn hóa trang thành một người ba mươi mấy tuổi, bằng số tuổi của phần lớn đệ tử chân truyền.

“Hóa ra là người của Thương Lan Tông, Phàn Thiên Tùng xin đa tạ ơn cứu trợ.” Nghe thấy Lý Phù Trần nói đến từ Thương Lan Tông, Phàn Thiên Tùng cùng Phàn Thiên Vũ trong lòng càng thêm thiện cảm.

Thương Lan Tông ở Đông Lân Đại Lục cũng được coi là tông môn có danh tiếng rất tốt, đồng dạng như Vô Ưu Môn, đều là chính đạo trong chính đạo.

Không giống như một số tông môn khác, mặc dù là chính đạo, thế nhưng ỷ mình có thực lực mạnh mẽ, hoành hành bá đạo, tôn thờ chủ nghĩa bá quyền, ví như Ngân Y Tông.

“Không cần đa tạ, Ngân Y Tông cùng Thiên Sát Môn là cá mè một lứa, tiêu diệt một đệ tử chân truyền Ngân Y Tông, đối với Thương Lan Tông ta mà nói cũng là một chuyện tốt.” Lý Phù Trần nói.

Phàn Thiên Tùng nói: “Không biết Trần sư huynh, tiếp theo dự định sẽ đi đâu?”

Lý Phù Trần lắc đầu, nói: “Ta không có hành trình cố định, ta đến Bách Chiến Vực này, để rèn luyện là chính.”

Phàn Thiên Tùng dường như đang do dự gì đó, một lát sau, trong mắt hắn toát ra vẻ kiên quyết, “Trần sư huynh, trong tay ta có một mảnh bản đồ không trọn vẹn chỉ dẫn đến lăng mộ của võ giả Thoát Thai Cảnh, không biết Trần sư huynh có hứng thú cùng chúng ta đi tìm kiếm nghĩa địa.”

Hắn vốn không muốn bại lộ ra tin tức này, thế nhưng Lý Phù Trần dù sao cũng ra tay cứu anh em hắn, cái ân tình này nếu không trả, hắn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Hơn nữa, bên trong lăng mộ có vô số nguy hiểm, thêm một người đi cùng, đồng nghĩa thêm một phần sức mạnh.

“Lăng mộ của võ giả Thoát Thai Cảnh?” Lý Phù Trần hơi kinh ngạc.

Cường giả siêu cấp đã biến mất từ rất lâu rồi, hiện tại ở Đông Lân Đại Lục, lấy võ giả Thoát Thai Cảnh là người đứng đầu, tông môn mạnh hay yếu, phụ thuộc vào số lượng võ giả Thoát Thai Cảnh.

Lăng mộ của một vị võ giả Thoát Thai Cảnh, khẳng định bên trong có cất giấu rất nhiều tuyệt học, một số tuyệt học, đoán chừng Thương Lan Tông cũng không có.

Ví như Luyện Thể công pháp mà Thương Lan Tông sở hữu, cao nhất chỉ là Huyền Cấp cao giai.

Hiện tại, Lý Phù Trần có ngộ tính cao như thế, sau này nhất định sẽ đem Phần Thiên Chân Công đột phá đến cảnh giới càng cao hơn, mà cảnh giới càng cao, yêu cầu về tố chất thân thể cũng càng cao.

Ngoài ra, bên trong lăng mộ võ giả Thoát Thai Cảnh, có thể sẽ có bí pháp.

Ở Thương Lan Tông, muốn đổi được bí pháp 4 sao phải xông qua được tầng thứ 4 Chân Truyền Tháp, đối với Lý Phù Trần mà nói, quá mức xa vời.

“Bản đồ không trọn vẹn, chẳng nhẽ còn các mảnh khác?” Lý Phù Trần hỏi.

Chỉ dựa vào mảnh bản đồ không trọn vẹn, không thể nào tìm được vị trí của lăng mộ.

Phàn Thiên Tùng gật đầu, nói: “Bản đồ tổng cộng có 4 phần, cùng xuất hiện tại một buổi đấu giá, lúc đó tham gia đấu giá có đệ tử chân truyền của 4 tông môn lớn, theo thứ tự là Vô Ưu Môn, Địa Hỏa Môn, Cuồng Đao Tông cùng với Trường Xuân Cốc, về phần đệ tử chân truyền của Ngân Y Tông là Lưu Nghiễm Phong, không hiểu vì sao hắn có thể biết được trong tay ta có một mảnh bản đồ, cho nên mới tìm cách chặn giết ta.”

Nghe thấy cái tên Cuồng Đao Tông cùng Trường Xuân Cốc, Lý Phù Trần cau mày lại.

Cuồng Đao Tông thì ở ngay cạnh Thương Lan Tông, Lý Phù Trần rất quen thuộc, còn Trường Xuân Cốc, lại là một thế lực siêu cấp xưng hùng xưng bá một phương.

Tại Đông Lân Đại Lục, dựa theo thực lực mạnh yếu của các tông môn, mà phân chia thành mấy đẳng cấp.

Trong đó, Vô Ưu Môn, Địa Hỏa Môn, Cuồng Đao Tông, Linh Ẩn Tông, Thương Lan Tông, Thiên Sát Môn cùng Ngân Y Tông, đều là cùng cấp bậc.

Tuy rằng Thiên Sát Môn mạnh hơn một chút so với Thương Lan Tông, nhưng vẫn xếp cùng cấp bậc.

Mà Thiên Tinh Tông, Đấu Linh Gia Tộc cùng Trường Xuân Cốc, là những tông môn đứng đầu.

Tất nhiên, Lý Phù Trần không có sợ Trường Xuân Cốc, cho dù Trường Xuân Cốc có mạnh đến đâu, cũng khó lòng ảnh hưởng tới Thương Lan Tông, bởi vì 2 tông cách nhau rất nhiều vực.

Cho dù hắn có đắc tội với Trường Xuân Cốc, Trường Xuân Cốc cũng chẳng thể làm gì được Thương Lan Tông.

Ngoại trừ xảy ra đại chiến tông môn, còn chưa nghe nói qua tông môn nào sẽ bị tông môn khác tiêu diệt, dù sao thì rút dây động rừng, mỗi một tông môn, đều sẽ có đại địch của chính mình, kẻ địch sẽ không để yên cho ngươi muốn làm gì thì làm.

Lý Phù Trần chỉ là có chút kiêng kỵ thực lực của đệ tử chân truyền Trường Xuân Cốc.

Phàn Thiên Tùng nói tiếp: “Căn cứ vào mảnh bản đồ thì, lăng mộ của võ giả Thoát Thai Cảnh ở rất gần Mê Vụ Thành, một tuần lễ sau, đệ tử chân truyền của 4 tông môn cùng sở hữu mảnh bản đồ sẽ tụ tập tại Mê Vụ Thành, khi đủ người, thì sẽ cùng lên đường, tìm kiếm vị trí của lăng mộ.”

“Được, tính thêm cả ta, cả 3 cùng đi tới Mê Vụ Thành!”

Từ nơi đây tới Mê Vụ Thành cũng không xa, sau ba ngày là có thể đến.

Nếu cơ duyên đã đưa tới trước mặt, Lý Phù Trần cũng không muốn bỏ qua.

Trong quá trình đi đường, 3 người càng thêm hiểu rõ nhau, từ trong miệng hai người, Lý Phù Trần biết thêm rất nhiều tin tức về Bách Chiến Vực, để hắn thu được lợi ích không nhỏ.

Sau ba ngày, 3 người đi tới Mê Vụ Thành.

Diện tích ngàn dặm phía ngoài Mê Vụ Thành, quanh năm toàn là sương mù.

Mê Vụ Thành vẫn còn tốt chán, chỉ bị bao phủ bởi một lớp sương khói mỏng manh.

Càng đi về phía tây Mê Vụ Thành, sương mù càng nồng đậm, trong tầm mắt, khắp nơi đều là một màu trắng xóa, cái gì cũng không nhìn thấy được.

Đi tới một cái khách sạn, ba người vào trong nghỉ ngơi.

Đến buổi tối, Lý Phù Trần bắt đầu nghiên cứu Nguyên Thông Thủ.

Lúc trước bàn tay hắn có màu vàng nhạt, hiện tại đã dần khôi phục về màu sắc vốn có, nhìn qua rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Chỉ có Lý Phù Trần biết, bàn tay này cứng rắn như thế nào, và ẩn chứa uy lực ra sao.

Lần thám hiểm lăng mộ võ giả Thoát Thai Cảnh, nguy hiểm tầng tầng, có thể tăng cường thêm một chút thực lực thì càng tốt.

Trong 3 người bọn họ, Phàn Thiên Tùng có tu vi cao nhất, đạt tới Địa Sát Cảnh ngũ trọng, tiếp đến là Phàn Thiên Vũ, đạt tới Địa Sát Cảnh tứ trọng, cuối cùng mới đến Lý Phù Trần, là Địa Sát Cảnh nhị trọng, tính bình quân tu vi vẫn là quá thấp.

Cũng may ngoại trừ Phàn Thiên Vũ, hắn và Phàn Thiên Tùng đều là đệ tử chân truyền Hoàng Kim, thực lực không thể nhìn tu vi mà phán đoán.

Nếu như không phải vậy, Lý Phù Trần tuyệt đối sẽ không tham gia lần thám hiểm này, đây không còn là cơ duyên nữa, mà là đi chịu chết.

Không nói tới Trường Xuân Cốc, chỉ cần Địa Hỏa Môn cùng Cuồng Đao Tông, có người nào là dễ đối phó.

Tất cả đều là đệ tử chân truyền, muốn vượt cấp khiêu chiến, khó như lên trời.

Nếu như Địa Hỏa Môn cùng Cuồng Đao Tông xuất hiện một vị đệ tử chân truyền có tu vi Địa Sát Cảnh cửu trọng, cho dù có là đệ tử chân truyền Bạch Ngân, cũng đủ để đè bẹp 3 người.

Huống chi, còn có đệ tử chân truyền của siêu cấp đại thế lực Trường Xuân Cốc.

“Tu vi của ta vẫn là quá thấp.”

Lý Phù Trần lắc đầu một cái, đối với hành trình thám hiểm lăng mộ này, hắn vô cùng thận trọng, cho dù có Phá Ma Tiễn cùng mảnh vỡ vũ khí Địa Cấp, hắn cũng không được bất cẩn, ngươi có đồ vật bảo mệnh, thì người khác cũng có, nói không chừng còn tốt hơn so với của hắn.

Một đêm trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai.

Lý Phù Trần dậy từ rất sớm, dự định đi tới Cổ Vật Nhai ở Mê Vụ Thành.

Cổ Vật Nhai ở Mê Vụ Thành, rõ ràng phong phú hơn rất nhiều so với Phi Nhận Thành cùng Huyết Sắc Thành.

Tục truyền, sương mù ở quanh Mê Vụ Thành, được hình thành từ sau cuộc chiến của cường giả siêu cấp.

Đi bên trong sương mù, rất khó nhìn rõ mọi vật, trong đó có rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, mà những thứ đồ ly kỳ cổ quái này, tất nhiên cũng là đặc sản của Cổ Vật Nhai ở Mê Vụ Thành.

Ví như Lý Phù Trần vừa mua một đoạn cành cây tỏa ra sương mù, có giá 10 nghìn kim tệ.

Tuy rằng không biết thứ này có tác dụng gì, dù rất đắt nhung hắn vẫn mua, bởi vì 10 nghìn kim tệ đối với hắn cũng không là gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.