Chuyến đi đến Thương Lan Tông này xa khoảng vạn dặm, dù cưỡi Yêu Huyết Mã ngày đi ngàn dặm, cũng phải nửa tháng mới tới Thương Lan Tông.
Trên đường, hơn mười con Yêu Huyết Mã thần tuấn chạy như bay.
Trên lưng ngựa là Trần Tông Minh, bảy tên đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông, cùng với bảy người Lý Phù Trần, trong đó có Thân Đồ Lượng.
Thân Đồ gia là gia tộc Thành chủ, mỗi bốn năm có một danh ngạch, lần này đúng là năm thứ bốn.
- Chiến ca, lần trước đi Thương Lan Tông có bao nhiêu người?
Trên đường, mọi người trò chuyện với nhau, nói chuyện là Dương Khai, hắn nghiêng đầu hỏi Dương Chiến.
Dương Chiến nói:
- Rất nhiều, khoảng hơn một vạn người.
- Hơn một vạn người?
Dương Khai hít một hơi lạnh lẽo, nói:
- Thương Lan Vực có nhiều thành thị như vậy sao?
Dương Liệt đang cưỡi ngựa đi cùng Dương Chiến mở miệng giải thích:
- Vân Vụ Thành của chúng ta là thành thị nhỏ, trọng khu vực có khoảng trăm vạn người, ở thành thị lớn, trong khu vực có khoảng hơn ngàn vạn người, và có hơn mười danh ngạch, ngoài ra, Thương Lan Vực còn có nhiều Võ Viện phụ trách lựa chọn và bồi dưỡng nhân tài ưu tú cho tông môn.
"Võ Viện!"
Lý Phù Trần cũng nghe nói qua Võ Viện, Ngân Phong Thành cách Vân Vụ Thành hơn trăm dặm, có một toà Anh Tài Võ Viện.
Võ Viện chủ yếu nhận đệ tử bình dân, đệ từ gia tộc rất ít đi vào, đây cũng không phải Võ Viện không tốt, trên thực tế, tu hành trong Võ Viện, càng có thể kích phát ý chí chiến đấu của một người.
Thế nhưng danh ngạch Võ Viện so với danh ngạch của thành thị còn khó thu hơn, ở Vân Vụ Thành, tham gia thiên tài chiến có hơn trăm người, hoặc nhiều hoặc ít hơn một chút, nhưng thiên tài chiến của Võ Viện thì người nhiều gấp mấy lần tham gia.
Ngoài ra, cạnh tranh trong Võ Viện rất kịch liệt, đệ tử bình dân tu luyện trong Võ Viện, đến từ các thành thị khác nhau, mỗi người đều muốn thay đổi vận mệnh của mình, cho nên rất nỗ lưc tu hành, đệ tử gia tộc đi vào, rất dễ dàng bị lu mờ.
Đương nhiên, cũng không thiếu đệ tử gia tộc nhỏ lực chọn gia nhập Võ Viện, tôi luyện chính mình.
- Võ Viện ít hơn thành thị, phải ba năm cái thành thị mới có một Võ Viện, tuy thiên phú của các ngươi không tệ, nhưng bàn về năng lực thực chiến, không cách nào đừng trước mười của Võ Viện, cho nên, sau khi tiến vào tông môn, các người đừng tưởng bay thẳng lên mây, nếu không nỗ lực, cũng sẽ bị loại bỏ, trở thành tầng dưới chót.
Tất cả mọi người nghe vậy cũng không coi chuyện gì to tát lắm, không ai thừa nhận mình không bằng người khác, nhất là đệ tử gia tộc lớn.
Ly khai Vân Vụ Thành, đi tới Ngân Phong Thành.
Giá, giá, giá. . .
Trên con đường rộng lớn, hai nhóm nhân mã gặp nhau.
- Trần trưởng lão, thật đúng dịp!
Lão giả cưỡi trên lưng một con Yêu Huyết Mã màu đen nói chuyện, sau lưng hắn, là một đám Võ giả Quy Nguyên cảnh cùng hơn hai mươi thiếu niên, thiếu nữ.
- Lưu trưởng lão, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Trần Tông Minh cười nói.
Lưu trưởng lão tên là Lưu Phương Đào, giống như hắn, đều là Trưởng Lão Ngoại Tông.
- Trần trưởng lão, Vân Vụ Thành lần này, có hạt giống nào tốt không?
Lưu Phương Đào quan sát đám người Dương Khai, thầm gật đầu, hắn học qua một ít thuật xem cốt, có thể nhìn ra căn cốt của Dương Khai cùng Chúc Hồng Tú rất ưu tú, nhưng khi ánh mắt rơi trên người Lý Phù Trần, không khỏi kinh ngạc. Căn cốt của Lý Phù Trần rất phổ thông, không biết tại sao có tư cách vào Thương Lan Tông.
- Có hai người căn cốt tam tinh, còn lại đều là bình thường, không đáng nhắc tới.
Trong mắt của Trần Tông Minh, ngoại trừ Dương Khai cùng Chúc Hồng Tú, những người khác hắn không nhìn vào mắt, cho dù Dương Khai cùng Chúc Hồng Tú không vào trước năm, hắn cũng ngoại lệ chọn hai người.
- Hai người căn cốt tam tinh sao? Chúc mừng Trần trưởng lão, bên ta chỉ có năm căn cốt tam tinh.
Lưu Phương Đào nhìn đám thiếu niên phía sau nói.
Trần Tông Minh xúc động, nói:
- Lưu trưởng lão quá khiêm tốn, năm căn cốt tam tinh cũng không ít.
Lưu Phương Đào nói:
- Đệ tử tham gia thiên tài chiến của Anh Tài Võ Viện hơn ngàn người, hơn ngàn người mới xuất hiện năm căn cốt tam tinh, cũng không nhiều.
- Đệ tử bình dân so với đệ tử gia tộc, nhân tài ít xuất hiện, cũng là bình thường.
Trần Tông Minh gật đầu. Đệ tử gia tộc "cẩm y ngọc thực" từ nhỏ, thân thể được bồi dưỡng tốt, đệ tử bình dân không thể so sánh.
"Năm căn cốt tam tinh?"
Đám người Lý Phù Trần hít một hơi lạnh.
Căn cốt tam tinh cũng không phải rau cải trắng, nếu nói trong năm người có căn cốt nhị tinh thì có một người đột phá Địa Sát cảnh, thì tám chín phần mười người có căn cốt tam tinh đột phá tới Địa Sát cảnh, coi như là Võ giả Địa Sát cảnh tương lai.
"Anh Tài Võ Viện hội tụ đệ tử bình dân của bốn thành, xuất hiện năm căn cốt tam tinh cũng bình thường, xem ra trong tông môn, căn cốt tam tinh mới có địa vị nhất định, căn cốt nhị tinh không coi vào đâu."
Lý Phù Trần cân nhắc trong lòng.
Đám thiếu niên phía sau Lưu Phương Đào, có mấy người liếc đám người Lý Phù Trần, tuy không phải là đệ tử gia tộc, nhưng cũng mang theo ngạo khí trên mặt.
Mà bên Lý Phù Trần, ngoại trừ Dương Khai, Chúc Hồng Tú cùng với Lý Phù Trần bình thường ra, Thân Đồ Tuyệt, Hạ Bình, Quan Bằng cùng với Thân Đồ Lượng đều không được tự nhiên, đây là lần đầu bọn hắn rời Vân Vụ Thành đến thế giới bên ngoài, kịch liệt hơn so với tưởng tượng của bọn hắn, bọn họ có căn cốt nhị tinh, lần đầu cảm thấy không tự tin.
Ba ngàn con đường, tất cả về tông.
Có rất nhiều đường đến Thương Lan Tông, nhưng cuối cùng vẫn hội tụ trên một con đường.
Dần dần, nhân mã hội tụ trên đường càng ngày càng nhiều, có thiếu niên tinh anh của thành thị, có thiếu niên tinh anh của Võ Viện, số lượng đã lên tới mấy trăm, người đông nên rất náo nhiệt.
- Người biết căn cốt của hắn sao?
Quan Bằng chẳng biết lúc nào cùng một đám thiếu niên xa lạ cùng một chỗ.
- Là căn cốt gì?
Không ít ánh mắt rơi trên người Lý Phù Trần.
Quan Bằng cười hắc hắc, nói:
- Là căn cốt phổ thông.
Hai lần bị Lý Phù Trần đánh bại, làm cái gai trong lòng Quan Bằng, mà căn cốt của Lý Phù Trần là điểm tốt nhất để đả kích.
- Căn cốt phổ thông cũng có thể tiến vào Thương Lan Tông, đúng là chuyện lạ.
- Được tiến vào thì như thế nào, sau khi khảo hạch chắc chắn phải làm đệ tử tạp dịch, không cùng đường với chúng ta.
- Không sai, không sai, một ngàn căn cốt phổ thông chưa chắc có một Võ giả Địa Sát cảnh, đây là chuyện mọi người đều biết.
Các thiếu niên rất coi trọng căn cốt, người có căn cốt tốt, luôn kinh thường kết bạn với người có căn cốt kém, nhất là căn cốt phổ thông.
Lý Phù Trần đứng cách mọi người hơi xa, nhưng tiếng nói của mọi người đều truyền vào tai hắn rõ ràng.
Đối với chuyện này, Lý Phù Trần tự cười giễu.
Xem ra thời gian tới, hắn rất khó tránh những lời nói như thế này, nhưng cũng không quan hệ gì, ai sẽ biết, căn cốt của hắn tuy thấp, nhưng thiên phú linh hồn siêu việt căn cốt tam tinh.
Qua nửa tháng, hôm nay, trên con đường rộng lớn vô cùng, nhiều đội nhân mã đang chạy nhanh tới.
"Đây là Thương Lan Tông sao?"
Từ xa, Lý Phù Trần thấy được một mảnh quần sơn, núi non trùng điệp, khắp nơi đều là ngọn núi chọc trời, thẳng tắp như mũi tên, có ngọn núi nở đầy hoa tươi, muôn màu muôn sắc, có ngọn núi cây cối thành rừng xanh biếc dồi dào, có ngọn núi thác nước như lụa, chảy thẳng xuống, khí thế hùng vĩ.
Nhưng ngọn núi này có điểm giống nhau, giữa sường núi, đỉnh núi đều có xây xung điện, nguy nga rực rỡ. .