Thượng Quan Hồng cũng nhìn thấy Cao Trường Thiên, tới chào hỏi.
- Thượng Quan huynh, Ô sư muội.
Cao Trường Thiên ôm quyền, biểu hiện rất có lễ tiết.
Thượng Quan Hồng cười, nói với Ô Thanh Mai:
- Ô sư muội, ngươi thấy sao, tại Ngoại Tông, đoán chừng không có người nào nho nhã so với Cao Trường Thiên.
Ô Thanh Mai mỉm cười.
Nụ cười này của nàng, Thượng Quan Hồng cùng Cao Trường Thiên nhìn suýt nữa ngây người.
Cái gọi là "hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh", không hơn gì cái này.
Khó khăn thu lại ánh mắt, Thượng Quan Hồng chú ý tới vẻ mặt của Cao Trường Thiên, trong lòng có chút bất mãn, nói sang chuyện khác:
- Cao Trường Thiên, không biết vị này là ai, có thể đi cùng một chỗ với Cao Trường Thiên ngươi, hẳn không phải người tầm thường.
Cao Trường Thiên giới thiệu:
- Vị sư đệ này Lý Phù Trần, danh tiếng rất vang dội gần đây.
- Lý Phù Trần, ta có nghe nói qua tên này, có thể để ta nghe thấy tên của ngươi, quả thật không tệ.
Thượng Quan Hồng nói.
Lý Phù Trần cười, không nói gì.
Ô Thanh Mai nói:
- Không biết Lý sư đệ cùng Quan Tuyết sư muội có quan hệ như thế nào, nghe nói hai ngươi đến từ Vân Vụ Thành.
Lý Phù Trần nói:
- Cũng không có quan hệ gì, chỉ là người cùng thành.
- A, cái này chưa hẳn, ta từ một tạp dịch nghe được, ngươi và Quan Tuyết từng có hôn ước, có phải hay không.
Ô Thanh Mai hỏi theo.
Lý Phù Trần nói:
- Đó là chuyện đã qua.
Hắn đoán, người tiết lộ tin tức này hẳn là Thân Đồ Lượng, muốn mượn chuyện này đả kích hắn.
Dù sao người của Ngoại Tông thích Quan Tuyết quá nhiều.
- Cùng Quan Tuyết có hôn ước, ngươi thật may mắn, đáng tiếc chỉ có vận may, mà không có tiềm lực, tu hành Võ đạo, đường dài đằng đẳng, không thể giúp đỡ nhau, không tư cách ở cùng một chỗ.
Thượng Quan Hồng vẫn là ngươi quan tâm căn cốt.
Ở trong mắt hắn, chỉ có căn cốt tứ tinh mới có tư cách cùng hắn nói chuyện, dưới tứ tinh đều là kiến hôi.
Cao Trường Thiên thay Lý Phù Trần nói:
- Lý sư đệ không phải người tầm thường, ta cho rằng hắn có tiềm lực không nhỏ.
- Ha ha, Cao Trường Thiên, người quả thật thích làm người tốt.
Thượng Quan Hồng cười nhạo.
Ô Thanh Mai nói:
- Lý sư đệ, ngươi chỉ là căn cốt phổ thông sao, có phải có bí mật gì hay không.
Nàng không tin một căn cốt phổ thông, trong vòng một năm, thực lực lại đề thăng nhanh như vậy, nàng có tâm tư nhanh nhẹn, khẳng định Lý Phù Trần có bí mật.
Lý Phù Trần không nhìn ba người, ngẩng đầu nhìn trời nói:
- Có tiềm lực hay không thì như thế nào, chỉ cần ta đủ mạnh, tiến bộ đủ nhanh là được.
- Xem ra ngươi là một người lạc quan, hy vọng ngươi có thể trước hai mươi tuổi đột phá Quy Nguyên cảnh, bình chướng này đối với căn cốt phổ thông mà nói, là một bình chướng rất to lớn
Thượng Quan Hồng nói xong lại gọi Ô Thanh Mai:
- Ô sư muội, chúng ta đi thôi.
Nói chuyện với Lý Phù Trần, hắn muốn buồn nôn.
- Lý sư đệ, bỏ qua cho, tính cách của tên Thượng Quan Hồng này hơi cao ngạo.
Cao Trường Thiên an ủi.
Lý Phù Trần lắc đầu cười nói:
- Tại sao ta lại quan tâm cái nhìn của người khác.
Mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, ngoại trừ Cao Trường Thiên, người nào cũng kiêu ngạo.
Kỳ thực Cao Trường Thiên cũng ngông nghênh, nhưng hắn không biết chính mình.
Mà Lý Phù Trần, cũng có kiêu ngạo của mình, hắn xem thường chắp nhặt với người khác.
Cùng Cao Trường Thiên tạm biệt, Lý Phù Trần lập tức trở về viện của mình.
Hắn muốn thử hiệu quả của Long Hổ Đan ra sao.
Nuốt vào một viên Long Hổ Đan, Lý Phù Trần ngồi xếp bằng trong viện, ý niệm không ngừng quan tưởng một vài động tác kịch liệt.
Chỉ trong chốc lát, trên người Lý Phù Trần nóng hổi, nổi đầy gân xanh.
- Không hổ là Long Hổ Đan, hiệu quả vượt qua sáu viên Thối Thể Đan.
Sau khi tu luyện Xích Cấp Chiến Thân đến viên mãn, Lý Phù Trần thử nuốt mấy viên Thối Thể Đan, phát hiện hiệu quả của chúng quá nhỏ, không có tác dụng gì.
Mà bây giờ dùng Long Hổ Đan, có cảm giác như nuốt Thối Thể Đan khi mới tu luyện Xích Cấp Chiến Thân.
Sau khi dùng hết sáu viên Long Hổ Đan, Lý Phù Trần cuối cùng cũng đột phá Tiệt Hình Đạo đến tầng thứ hai.
Lực lượng của thân thể đột phá năm nghìn cân.
- Kiếm điểm cống hiến là một con đường không có cuối a!
Mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng Lý Phù Trần phải đứng dậy đi mỏ khoáng.
Hắn dự định lại thử vận may của mình, có thể được khoáng thạch cao cấp hay không.
Lần này Lý Phù Trần không đi Khanh Thương Sơn, mà đi Đồng Lục Sơn.
Đồng Lục Sơn vẫn không bỏ hoang, có rất nhiều khoáng thạch Hoàng cấp Đê giai Thanh Đồng Khoáng Thạch.
Giữa Thanh Đồng Khoáng Thạch, thỉnh thoảng cũng gặp phải khoáng thạch Hoàng cấp Trung giai Lục Đồng Khoáng Thạch cùng khoáng thạch Hoàng cấp Cao giai Xích Đồng Khoáng Thạch.
Giống như Khanh Thương Sơn, Đồng Lục Sơn cũng rất lớn, bên trong như mê cung, khắp nơi là hầm mỏ cùng sơn cốc.
Mỗi khi tìm được một khối Thanh Đồng Khoáng Thạch, Lý Phù Trần sẽ kiểm tra kỹ càng gần đó, thỉnh thoảng lấy tay đè lên vách đá, Chân khí cùng ý thức thẩm thấu vào.
Đáng tiếc, không thu hoạch được gì.
- Hoàng Tiểu Sơn, nhanh giao ra Xích Đồng Khoáng Thạch, bằng không ngươi cứ chờ coi.
- Nằm mơ, muốn Xích Đồng Khoáng Thạch, từ trên người ta giẫm qua.
- Ngươi làm như ta không dám à.
Ngày hôm đó, trước một hầm mỏ, hai gã đệ tử Ngoại Tông vung tay với nhau.
Mà cách hai người không xa, có một khối Xích Đồng Khoáng Thạch to bằng chậu rữa mặt.
Xích Đồng Khoáng Thạch, một cân đổi được ba mươi điểm cống hiến, đây ít nhất trên trăm cân.
- Các ngươi tiếp tục.
Trên đường qua đây, Lý Phù Trần thấy một màn như vậy, hai mắt sáng lên, nếu ngoài hầm mỏ có thể tìm được Xích Đồng Khoáng Thạch, nói không chừng còn có nhiều Xích Đồng Khoáng Thạch hơn chưa bị phát hiện, có lẻ ở sâu bên trong.
Vèo!
Lý Phù Trần lướt vào trong hầm mỏ.
Hai gã đệ tử Ngoại Tông bốc mồ hôi lạnh, bọn họ nhận biết Lý Phù Trần, nếu như Lý Phù Trần muốn cướp Xích Đồng Khoáng Thạch của bọn họ, bọn họ cũng không có cách nào.
Trong hầm mỏ, vô cùng tối, Lý Phù Trần đi vào từng chút một.
Tìm khoáng thạch như mò kim dưới biển, Lý Phù Trần giơ cây đuốc, chậm rãi tìm.
Mỗi khi phát hiện manh mồi, hắn đều dùng Chân khí cùng ý thức thẩm thấu vào vách mỏ.
Cũng may sau khi Linh hồn lột xác, thời gian ý thức của hắn phóng ra ngoài lâu hơn, lúc trước chỉ nửa khắc đồng hồ, bây giờ nhiều hơn nửa khắc.
Mỗi lần vài hô hấp, một ngày đêm có thể phóng ra nhiều lần.
Ngày thứ ba, Lý Phù Trần rốt cục có thu hoạch, ở sâu trong mỏ khoáng, hắn phát hiện một khối Lục Đồng Khoáng Thạch cỡ đầu người.
- Quá nhỏ, không đáng đào ra.
Hơn mười cân Lục Đồng Khoáng Thạch, giá trị mấy trăm điểm cống hiến, nếu là trước đây thì Lý Phù Trần còn lưu ý, hiện tại cũng không thèm để ý.
Mãi cho đến ngày thứ mười, Lý Phù Trần rốt cục phát hiện một khối Xích Đồng Khoáng Thạch lớn.
Khối Xích Đồng Khoáng Thạch này sâu trong vách đá, dưới ý thức bao phủ, nó lởn cỡ một đứa bé.
Lấy mật độ của Xích Đồng Khoáng Thạch, khối Xích Đồng Khoáng Thạch này, ít nhất nặng ba bốn ngàn cân.
Đây chính là mười vạn điểm cống hiến.
Không do dự chút nào, Xích Hỏa Chân khí quán chú vào Tinh Thiết Xẻng, Lý Phù Trần bắt đầu đào móc Xích Đồng Khoáng Thạch.
Sau nửa canh giờ, Lý Phù Trần Xích Đồng Khoáng Thạch lớn cỡ đứa bé đào lên.
- Ba nghìn tám trăm cân, hơn kém không quá mười cân.
Lý Phù Trần giơ lên Xích Đồng Khoáng Thạch, trong nháy mắt liền phân tích được trọng lượng của Xích Đồng Khoáng Thạch.