Sáng sớm ngày thứ ba, Lý Phù Trần ở trước một con suối nhỏ phát hiện Phương Liệt Hải.
- Phương Liệt Hải.
- Lý Phù Trần.
Ánh mắt của hai người chạm nhau từ xa, dưới khí cơ dẫn dắt, một cơn gió thổi tới cuốn mấy chục phiến lá rơi rụng.
- Có thể đuổi theo ta, xem ra bọn họ đã thất bại.
Phương Liệt Hải tiếc hận nói.
Lý Phù Trần lạnh nhạt nói:
- Ngươi đường đường là một thiên kiêu, lại đùa giỡn thủ đoạn như thế này, làm ta được mở mang tầm mắt a.
Phương Liệt Hải nhếch miệng cười:
- Trong Bách Thú Lâm, ngoại trừ không thể giết người, không có bất kỳ quy tắc nào khác, ta chỉ vận dụng ưu thế của mình mà thôi.
Lý Phù Trần không có ý định giảng đạo lý với đối phương, vận chuyển Chân khí, chậm rãi nói:
- Không biết đánh ngươi trọng thương, ngươi có thể xếp trước hai mươi không,
- Lý Phù Trần, ngươi cho là bây giờ ta giống nửa năm trước sao? Hiện tại ngươi nên biết thực lực của ta đến trình độ nào.
Khí thế của Phương Liệt Hải bạo phát, cuốn lấy lá rụng lên cao.
Quát!
Hét lớn một tiếng, Phương Liệt Hải như mũi tên nhằm vào Lý Phù Trần, lăng không đánh một quyền.
Phương Liệt Hải tu luyện nửa năm, Thiết Giáp Công đã đạt tới tầng thứ chín đỉnh phong, lúc vận chuyển Chân khí, hồn nhiên như ý, trong nháy mắt có thể trải rộng toàn thân, trên nắm đấm còn hiện ra Chân khí áo giáp, so với trước đây dày đặc hơn rất nhiều.
Ngoài ra, Thiết Cương Thân cũng được hắn tu luyện đến tầng thứ ba, lực lượng thân thể khoảng bảy ngàn cân.
- Có tiến bộ, nhưng đáng tiếc quá nhỏ.
Phương Liệt Hải tiến bộ lớn, nhưng Lý Phù Trần tiến bộ còn lớn hơn nữa.
Chân trái bước ra, Lý Phù Trần đánh một quyền vào nắm đấm của Phương Liệt Hải.
Keng két!
Âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên, Phương Liệt Hải như bị sét đánh, bay ra ngoài, rơi xuống nước ướt sủng.
- Phương Liệt Hải, vốn ta và ngươi không có ân oán gì, nhưng ngươi không có chừng mực, hiện tại phải hạ tràng như thế này.
Lý Phù Trần không định dễ dàng buông tha Phương Liệt Hải, đi về phía trước.
- Không có khả năng, không có khả năng.
Nắm đấm đau đớn làm vẻ mặt Phương Liệt Hải tái nhợt, hắn hoảng sợ nhìn Lý Phù Trần đang đi tới, hét lớn.
Không thể trách hắn kinh sợ.
Thật sự là Lý Phù Trần biểu hiện quá quỷ dị.
Nửa năm trước hắn còn đánh nhau kịch liệt với Lý Phù Trần một hồi, nửa năm sau, hắn dĩ nhiên không thể địch lại một quyền của Lý Phù Trần, điều này làm sao hắn có thể chịu được.
Cũng giống như ngươi vốn kém đối phương một chút, qua một thời gian ngắn, thực lực của ngươi tiến nhanh, muốn đi báo thù, lại bị đối phương dùng một chiêu thuấn sát.
Cảm giác tương phản kịch liệt như vậy, ai mà chịu nổi.
Mắt thấy Lý Phù Trần sắp tới trước người, Phương Liệt Hải kinh sợ, nhảy lên điên cuồng chạy trốn làm nước văng khắp nơi.
Thế nhưng tốc độ của Lý Phù Trần nhanh hơn hắn, tàn ảnh hiện lên, Lý Phù Trần đuổi theo Phương Liệt Hải.
- Không.
Phương Liệt Hải rống giận, cánh tay trái không bị thương rút ra mộc kiếm, quay người muốn chém Lý Phù Trần.
Ầm!
Lý Phù Trần dùng một cước đá bay Phương Liệt Hải ra ngoài hơn mười thước.
Sau đó, tiếp tục đi tới Phương Liệt Hải.
Phương Liệt Hải gần như tan vỡ, trong ánh mắt tràn đầy oán độc cùng kinh khủng.
- Tiểu súc sinh, cút ngay.
Đột nhiên, một thân ảnh đánh úp về Lý Phù Trần, tốc độ nhanh như quỷ mị.
Lý Phù Trần vội vàng dùng một quyền nghênh đón.
Phốc!
Lý Phù Trần phun ra một ngụm máu tươi, văng ra ngoài, đem cây đại thụ sau lưng đụng gãy thành hai đoạn.
Võ giả Quy Nguyên cảnh.
Xuất thủ là một Võ giả Quy Nguyên cảnh, nếu không Lý Phù Trần không có khả năng không đỡ nổi một đòn.
Lý Phù Trần giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một người nam tử cường tráng mặc trang phục của Chấp Sự Ngoại Tông xuất hiện cạnh dòng suối, đang lạnh lùng nhìn hắn.
Lý Phù Trần có lực lượng thân thể một vạn cân, phòng ngự của thân thể vô cùng mạnh mẽ, phối hợp với Xích Hỏa Chân khí, đủ để ngăn chặn hai vạn cân lực đạo.
Hơn nữa, hắn cũng không phải chính diện ngăn đòn đánh, mà lấy hai tay ngăn cản đối phương.
Cho nên chỉ chịu một chút vết thương nhẹ.
- Ngươi là Chấp Sự Ngoại Tông, can thiệp vào thi đấu xông quan, có phải quá mức hay không.
Lý Phù Trần kiềm chế khí huyết sôi trào, đứng lên trầm giọng nói.
Nam tử cường tráng thản nhiên nói:
- Tuổi còn nhỏ, lại ác độc như vậy, cha mẹ ngươi không dạy ngươi lễ nghi sao?
- Ngươi không nên nói lãng chuyện này, ta muốn hỏi, ngươi can thiệp vào thi đấu công quan, có phải được Đại trưởng lão Ngoại Tông đồng ý hay không?
Lý Phù Trần tiếp tục chất vấn.
Nam tử cường tráng nâng lên Phương Liệt Hải, vẫn không trả lời vấn đề này, thản nhiên nói:
- Nếu ta muốn giết ngươi, một đòn vừa rồi, không chỉ một thành lực đạo, mà là mười thành, ngươi nên cảm thấy may mắn khi ta hạ thủ lưu tình.
Hắn là người của Phương gia, luận bối phận, là biểu thúc của Phương Liệt Hải.
Ngay từ khi bắt đầu thi đấu xông quan, hắn đã theo sau lưng Phương Liệt Hải, bảo hộ Phương Liệt Hải chu toàn.
Khi Phương Liệt Hải đánh một trận với Lý Phù Trần vừa rồi, hắn cho rằng bằng thực lực của Phương Liệt Hải, có thể ứng phó được, không nghĩ Phương Liệt Hải mới một quyền liền thất bại.
Nếu Lý Phù Trần dừng tay, hắn sẽ không giận dữ xuất thủ, thế nhưng Lý Phù Trần quá mức hung ác, hắn không thể không xuất thủ giáo huấn Lý Phù Trần được.
- Tốt một câu hạ thủ lưu tình, chuyện này, ta sẽ bẩm báo Đại trưởng lão Ngoại Tông.
Lý Phù Trần trầm giọng nói.
- Tiểu tử kia, làm việc không nên quá phận, bằng không hậu quả không phải ngươi có thể thừa nhận.
Nam tử cường tráng nổi lên sát khí.
- Thế nào, lẽ nào ngươi muốn giết người diệt khẩu.
Lý Phù Trần tựa hồ cảm ứng được cái gì, trấn định nói.
- Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn ngươi.
Nam tử cường tráng vận chuyển Chân khí, đầu gối hơi cong, tùy thời phát động đòn đánh trí mạng.
- Phương Đại Hà, ngươi muốn làm gì?
Một tiếng hét lớn chấn động dòng suối, lá câu đang bay múa nháy mắt nát vụn.
- Khâu trưởng lão.
Nam tử cường tráng khó coi quay đầu lại, nhìn về lão giả trên nhánh cây.
- Tại thi đấu xông quan của đệ tử Ngoại Tông, ngươi dám can thiệp thi đấu phải bị tội gì.
Phương Đại Hà vội vàng nói:
- Khâu trưởng lão, Phương Đại Hà chỉ là đùa giỡn một chút, mong Khâu trưởng lão tha tội.
- Đùa giỡn, có đùa giỡn như thế sao?
Vẻ mặt của Khâu trưởng lão hơi nhẹ nhàng một chút:
- Sau khi trở về, tự mình thỉnh tội với Tiêu trưởng lão đi.
- Vâng.
Phương Đại Hà cúi đầu đáp.
Ánh mắt chuyển qua Lý Phù Trần, Khâu trưởng lão nói:
- Lý Phù Trần, ngươi yên tâm, chuyện này Đại trưởng lão Ngoại Tông sẽ xử lý.
- Đa tạ Khâu trưởng lão.
Trên mặt của Lý Phù Trần biểu hiện cung kính, nhưng trong nội tâm một mảnh lạnh lẽo.
Nhìn thái độ của Khâu trưởng lão này, giống như không muốn truy cứu tội của Phương Đại Hà.
Liên tưởng đến sau lưng Phương Đại Hà cùng Phương Liệt Hải là thành chủ Sơn Hải Thành, mà thành chủ Sơn Hải Thành không phải thành chủ bình thường, mà là trong rất nhiều thành chủ, địa vị có thể so với Trưởng Lão Nội Tông, Lý Phù Trần biết, chuyện này hơn phân nửa là không giải quyết được gì.
Đợi Lý Phù Trần rời khỏi, Khâu trưởng lão ném một viên thuốc cho Phương Đại Hà, nói:
- Viên Dịch Cốt Đan này có thể làm xương cốt của hắn nhanh khép lại.
Nói xong, thân hình lóe lên, biến mất không thấy.
- Đại Hà thúc, Đại trưởng lão Ngoại Tông sẽ xử trí ngươi như thế nào.
Phương Liệt Hải lo lắng nói.
Phương Đại Hà cười, nói:
- Yên tâm, xử phạt sẽ không quá nghiêm trọng, dù sao cha ngươi là thành chủ Sơn Hải Thành, cùng nhiều Trưởng Lão Nội Tông có giao tình, nếu không Khâu trưởng lão cũng không ban thưởng Dịch Cốt Đan cho ngươi.
- Vậy cũng tốt.
Phương Liệt Hải thở ra một hơi, đồng thời trong lòng sinh ra một cảm giác tự hào.