- Lấy địa vị của Phương gia, Đại trưởng lão của Ngoại Tông sẽ không làm gì Phương Đại Hà, tối đa chỉ phạt một chút mà thôi.
Mặc dù Lý Phù Trần có chút khó chịu, nhưng cũng không quá mức kích động.
Thế giới này chính là như vậy, hoặc có thực lực, hoặc có bối cảnh.
Thương Lan Vực có vô số thành thị, thế như không có nhiều chủ thành, nếu như nói thành chủ của thành thị phổ thông có thể so với Trưởng Lão Ngoại Tông, thì thành chủ của chủ thành có thể so với Trưởng Lão Nội Tông, địa vị rất lớn, trong Thương Lan Vực tuyệt đối là nhất lưu.
- Nếu muốn đặt chân trong Thương Lan Tông, ta phải thể hiện ra giá trị, không thể quá điệu thấp.
Lúc này, Lý Phù Trần quyết định, thời gian tiếp theo, hắn muốn bộc phát ra quang mang thuộc về mình, trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của tông môn, từ đó, người nào muốn đối phó hắn cũng phải nghĩ lại.
Giống như Vũ Văn Thiên, nếu Phương Đại Hà dám đối phó hắn, phòng chừng sẽ bị tông môn trực tiếp xử tử, ngay cả thành chủ của chủ thành cũng không dám cầu tình.
Bất kỳ kẻ nào đối đầu với tông môn, đều nhỏ yếu không chịu nổi.
Phải biết rằng trên Trưởng Lão Nội Tông còn có Hộ Pháp cùng Thái Thượng trưởng lão, cùng với Tông chủ chỉ cao vô thượng.
Trong rừng rậm u ám, Lý Phù Trần đánh ra như lưu tinh, tốc độ so với hai ngày trước còn muốn nhanh hơn.
Phốc!
Một con Yêu thú giống dơi đánh tới, bị Lý Phù Trần dùng một kiếm chém thành hai.
Một đầu Ngân Văn Hổ từ trong bụi cây chạy ra, bị Lý Phù Trần đạp một cước vào trong bùn, xương cốt nát hết.
Một đầu Thiết Tê Thú phòng ngự mạnh mẽ xông tới, bị Lý Phù Trần đá liên tục ba bốn cái, thân thể lõm xuống hơn phân nửa.
Một đường tinh phong huyết vũ, Lý Phù Trần rốt cục thấy được phần cuối của Bách Thú Lâm.
Nơi đó có một người đang chờ.
Không ngoài ý muốn của Lý Phù Trần, chính là Vũ Văn Thiên.
Thấy Lý Phù Trần, Vũ Văn Thiên vô cùng kinh ngạc, nhưng chỉ nhàn nhạt gật đầu, không nói gì.
- Không sai, người này có thể là người thứ hai xông qua Bách Thú Lâm, còn nhanh hơn Thượng Quan Hồng.
Các Trưởng Lão Ngoại Tông gật đầu, vẻ mặt khen ngợi.
"Xem ra lúc trước ta xem thường hắn."
Trần Tông Minh đang đứng trong đám người, thấy Lý Phù Trần, con ngươi không khỏi co rụt lại.
Có thể là người thứ hai xông qua Bách Thú Lâm, không có nghĩa là có thực lực thứ hai, nhưng ít ra thực lực phải trước hai mươi.
Đừng nói căn cốt phổ thông, căn cốt tam tinh đều làm không được.
Hết lần này tới lần khác Lý Phù Trần làm được rồi.
Sau nửa canh giờ, Thượng Quan Hồng đi ra.
Thấy Vũ Văn Thiên, vẻ mặt của Thượng Quan Hồng đầy cừu hận, thế nhưng khi thấy Lý Phù Trần, vẻ mặt của hắn triệt để thay đổi rồi.
Vũ Văn Thiên là thứ nhất, hắn còn có thể hiểu được.
Mặc kệ phải thừa nhận hay không, Vũ Văn Thiên mạnh hơn hắn.
Thế nhưng Lý Phù Trần là vật gì, dĩ nhiên là người thứ hai xông qua Bách Thú Lâm?
"Ghê tởm, làm sao ta xếp thứ ba, vận khí của hắn nhất đinh rất tốt, dọc đường không gặp phải Yêu thú gì."
Thượng Quan Hồng kết luận Lý Phù Trần dựa vào vận khí mà xếp trước hắn.
Đi thoáng qua Lý Phù Trần, Thượng Quan Hồng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
Người thứ tư là một thiếu niên hơi mập, gọi là Hồng Phong.
Người này tuy rằng không phải một trong mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, nhưng muốn lớn hơn hai tuổi, năm nay mười tám, bài danh thứ ba trên Thí Luyện Tháp.
Thứ năm là Cao Trường Thiên.
Vốn hắn xếp sau Phương Liệt Hải, thế nhưng Phương Liệt Hải bị Lý Phù Trần đánh một trận, trị thương cần có thời gian.
Thứ sáu là Tôn Tuấn, một trong mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông.
Thứ bảy là một trong bốn đại mỹ nữ của Ngoại Tông, Triệu Minh Nguyệt.
Nếu như nói Quan Tuyết lãnh diễm, Ô Thanh Mai minh diễm, Chúc Hồng Tú mỹ diễm, thì Triệu Minh Nguyệt chính là tuyệt diễm.
Nếu luận về khí chất, Triệu Minh Nguyệt cao hơn ba người một bậc.
"Không hổ là cháu gái của Đại trưởng lão Nội Tông."
Lý Phù Trần thầm khen.
Thân phận của Triệu Minh Nguyệt cực kỳ tôn quý, chính là cháu gái của Đại trưởng lão Nội Tông, so sánh với Triệu Minh Nguyệt, Phương Liệt Hải là thiếu thành chủ Sơn Hải Thành, hoàn toàn như gặp sư phụ.
Nhìn thấy Triệu Minh Nguyệt, bất kể là Vũ Văn Thiên, Thượng Quan Hồng, Hồng Phong hay Tôn Tuấn, ánh mắt đều sáng ngời, mơ hồ mang theo khát vọng.
Triệu Minh Nguyệt không chỉ có vóc người tuyệt diễm, thiên phú và bối cảnh đều là đứng đầu, không có ai không muốn kết bạn cùng nàng.
Đáng tiếc ánh mắt của Triệu Minh Nguyệt rất cao, có người đồn, Vũ Văn Thiên từng truy cầu Triệu Minh Nguyệt, lại bị Triệu Minh Nguyệt cự tuyệt.
Thứ tám thông qua Bách Thú Lâm chính là Quan Tuyết.
Giống như một bóng người thanh lệ, Quan Tuyết xuất hiện, làm cho Bách Thú Lâm nhiều hơn một phong cảnh xinh đẹp, tranh sáng cùng Triệu Minh Nguyệt.
Thứ chín là một người trong mười đại thiên kiêu.
Thứ mười là Ô Thanh Mai.
Ô Thanh Mai lộ ra hơi mệt mỏi, nhưng phong tư không giảm chút nào, ngược lại càng thêm minh diễm động lòng người, Vũ Văn Thiên nhìn nồng nhiệt.
Ngược lại với Vũ Văn Thiên, vẻ mặt của Thượng Quan Hồng không cam lòng cùng phẫn nộ.
Mãi đến sau khi người thứ mười bốn xuất hiện, Phương Liệt Hải mới đi ra.
Hắn hung dữ trừng mắt Lý Phù Trần một cái, nếu ánh mắt có thể giết người, Lý Phù Trần đã sớm chết mấy chục lần rồi.
Mọi người tại đây, người nào không phải thành tinh, ánh mắt cực kỳ nhạy cảm, bọn họ cảm giác được, Phương Liệt Hải tựa hồ rất oán hận Lý Phù Trần, cũng không biết trong Bách Thú Lâm, giữa Lý Phù Trần cùng Phương Liệt Hải xảy ra chuyện gì.
Người thứ mười sáu.
Người thứ mười tám.
Người thứ hai mươi.
Rốt cục, đã có hai mươi người dẫn đầu thông qua Bách Thú Lâm.
- Tốt, các ngươi có thể nhanh như vậy thông qua Bách Thú Lâm, nói rõ thực lực không tệ, thi đấu bài danh bắt đầu vào ba ngày sau, trong thời gian này, các ngươi nên chuẩn bị tốt đi, cần phải có trạng thái tốt nhất tham gia thi đấu.
Vẻ mặt của Tiêu Trường Phong mong đợi.
Ba ngày sau.
Khu vực đệ tử Ngoại Tông của Thương Lan Tông.
Nơi này có một Luận Võ Tràng to lớn, bốn phía có thể dung nạp mấy vạn người.
- Nghe nói khóa Ngoại Tông Đại Tái này cực kỳ mạnh, đuổi thẳng đến khóa sư huynh Kiếm Si, không biết là thật hay giả.
- Nhất định là khoa trương, lần này mặc dù có Vũ Văn Thiên là căn cốt ngũ tinh, nhưng khóa trước có Phách Kiếm sư huynh.
- Thật hay giả, đến lúc đó nhìn là biết, thi đấu xông quan trong Bách Thú Lâm hẳn là kết thúc rồi đi!
Trên khán đài, có không ít đệ tử Nội Tông cố ý đến đây xem chiến, trên cơ bản bọn họ đều là đệ tử Nội Tông mấy năm gần đây, đối với Ngoại Tông vẫn luôn chú ý.
Ngoài ra, phần lớn đệ tử Ngoại Tông cũng tới, ngồi vào khán đài phía sau.
- Nhanh nhìn, Vân Kiếm sư huynh tới, năm đó hắn trở thành đệ tử Nội Tông, mới hai năm, liền đạt tới Quy Nguyên cảnh tam trọng.
- Rất bình thường, Vân Kiếm sư huynh lúc trước là thiên kiêu của Ngoại Tông, ta và ngươi há có thể so sánh.
- Mai Kiếm sư tỷ cũng tới, kỳ quái, nàng là Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, tại sao cảm thấy hứng thú với Ngoại Tông Đại Tái.
- Có lẽ trong hàng đệ tử Ngoại Tông khóa này, có người thân thích của nàng!
Ánh mắt của đệ tử Nội Tông ngồi trên khán đài thỉnh thoảng đảo qua, một khi phát hiện nhân vật phong vân nào, lập tức liền nghị luận ầm ỉ.
Về phần Vân Kiếm sư huynh, Mai Kiếm sư tỷ, Vân Kiếm, Mai Kiếm đều là xưng hào, chỉ có người kinh tài tuyệt diễm, mới có xưng hào, hoặc xông xáo bên ngoài ra chút danh tiếng, cũng có xưng hào của mình.
Mọi người ở đây đang nghị luận ầm ỉ, một gã thiếu niên thân cao một thước chín, thân hình hùng tráng đi vào.
Hắn thân cao cân xứng, khí thế càng không tầm thường, rõ ràng đứng phía dưới, lại giống như một ngọn núi vững vàng trước mặt đám đệ tử Nội Tông, cao không thể leo tới.
- Là Phách Kiếm sư huynh.
Âm thanh của mọi người nhỏ đi rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên mang theo ước ao, đố kị cùng kính nể.