Hai người dùng tay trần chém giết, so với kiếm pháp còn bạo lực hơn.
Hầu như mỗi quyền đều thấu tới thịt.
Keng!
Hai thanh kiếm thật cắm vào đấu đài, hai người cũng không quan tâm, tiếp tục chém giết.
"Không có khả năng, ta có vạn cân lực, lại không thể áp chế hắn."
Vũ Văn Thiên càng đánh càng giận, càng giận càng điên cuồng, càng chiến đấu về sau, hầu như đã mấy lần điên cuồng.
Lý Phù Trần cũng tùy ý phát huy lực lượng của mình.
Vũ Văn Thiên cùng hắn rất giống nhau, lực lượng thân thể không kém, cảnh giới công pháp không sai biệt, năng lực thực chiến cũng gần nhau.
- Thống khoái.
Ánh mắt của Lý Phù Trần càng ngày càng sáng, hắn đã lâu không xuất toàn lực đánh một trận, nghiền ép đối thủ dĩ nhiên thoải mái nhưng thiếu sảng khoái.
Cao thủ luôn tịch mịch.
Gặp đối thủ chân chính mới hiện lên giá trị của cao thủ.
Ken két!
Đấu đài của Ngoại Tông do nham thạch cứng rắn nhất xây thành, thế nhưng bị hai người tàn phá, nham thạch bị bể thành từng cục nhỏ theo kình khí văng khắp nơi.
- Hai tên này còn là người sao?
- Yêu thú cũng không bạo lực như họ vậy.
- Có thể so với Yêu ma.
Mọi người nín thở, theo dõi không chớp mắt.
- Phích Lịch Thối!
Vũ Văn Thiên tu luyện Võ học toàn diện hơn Lý Phù Trần một ít, một môn thối pháp Hoàng cấp Đỉnh giai được thi triển ra, đấu đài bị nứt ra thành một cái khe dài hơn một thước.
- Tật Phong Khoái Thiểm.
Toàn Phong Thối được Lý Phù Trần thi triển ra, đã không đơn thuần là thối pháp Hoàng cấp Trung giai nữa, nó giống như sáp nhập vào huyết mạch của Lý Phù Trần, trở thành bản năng của hắn.
Vèo vèo vèo...
Thân hình của Lý Phù Trần chuyển động, lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Ngay khi mắt của Vũ Văn Thiên mơ hồ.
Lý Phù Trần tấn công.
Vô số cước ảnh phủ tới.
Mặc dù Vũ Văn Thiên công thủ nhiều mặt, nhưng không đỡ được đòn tấn công tùy ý của Lý Phù Trần, trong nháy mắt, hắn đã bị đá ba bốn cái, thân thể văng ra ngoài.
Keng!
Vận khí của Vũ Văn Thiên không tệ, khi bay ngược ra sau vừa lúc gần một thanh kiếm, Vũ Văn Thiên rút kiếm ra, hít sâu một hơi, cả người trùng xuống, thân thể đứng vững trên mặt đất.
- Chịu ta một kiếm.
Vũ Văn Thiên có kiếm trong tay, thực lực tăng lên không biết bao nhiêu, kiếm quang sáng lạn như phát tiết chém về Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần nhanh chóng lui lại, trong quá trình lui, không ngừng đá toái thạch (đá vụn) tới Vũ Văn Thiên.
- Lý Phù Trần, ngươi chỉ biết trốn thôi sao?
Vũ Văn Thiên chém nát một khối đá vụn, có những khối đá này ngăn trở, hắn không cách nào đuổi kịp Lý Phù Trần, không khỏi lạnh nhạt nói.
Thình lình, Lý Phù Trần cũng tới gần một thanh kiếm khác.
Keng!
Lý Phù Trần rút kiếm ra, nói:
- Trốn, ngươi đánh giá mình quá cao rồi.
- Hôm nay không bại ngươi, thề không bỏ qua.
Vũ Văn Thiên nổi giận gầm lên, Chân khí màu kim nhạt trên thân kiếm bắt đầu dũng động, hóa thành một thanh vụ kiếm màu kim to lớn, chém tới Lý Phù Trần.
- Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh này.
Lý Phù Trần cũng không lùi lại, vụ kiếm màu đỏ trong tay, hung hăng nghênh đón.
Keng!
Lần này là kiếm thật, không phải mộc kiếm, đương nhiên sẽ không bị nghiền nát.
Nhưng lực đạo của hai thanh kiếm lớn hơn, vụ khí màu kim nhạt cùng đỏ nhạt, giao nhau, trải rộng nửa đấu đài.
Trên đấu đài, một ít đá vụn trôi nổi, sau đó bắn ra.
- Chân khí của hai người này thật thâm hậu!
Đám đệ tử Ngoại Tông ngồi sau, trợn mắt há mồm mà nhìn.
- Căn cốt ngũ tinh không hổ là căn cốt ngũ tinh.
Lý Phù Trần thầm than, chiến ý trong mắt càng ngày càng đậm.
Hai người đại chiến ba trăm hiệp, nhưng vẫn không phân thắng bại.
Nhưng người có ánh mắt nhìn rõ hơn, ưu thế của Lý Phù Trần nhiều hơn.
Kiếm pháp của Vũ Văn Thiên khí phách thì khí phách, nhưng thiếu linh động.
Mà kiếm pháp của Lý Phù Trần không những sắc bén, mà còn mang theo khí thế "thiên mã hành không".
Vũ Văn Thiên còn giới hạn trong sách, nhưng Lý Phù Trần đã vượt qua sách từ lâu, thậm chí gia nhập ý nghĩ của bản thân.
Đây là chênh lệch ngộ tính.
- Tinh Hỏa Liệu Nguyên.
Hiệp thứ ba trăm chín mươi tám, Lý Phù Trần đột nhiên thi triển ra tuyệt chiêu trong Xích Hỏa Kiếm Pháp.
Một kiếm này xuất ra, vụ kiếm màu đỏ giống như tinh hỏa, khi đánh tới kiếm pháp của Vũ Văn Thiên, đột nhiên bộc phát, như hóa thành sóng lửa cháy lan trên đồng cỏ, điên cuồng cuốn đi tất cả.
Phốc phốc phốc phốc...
Trên y phục xuất hiện từng vết đen bị đốt, Vũ Văn Thiên chật vật lui về phía sau.
"Chính là lúc này."
Mắt của Lý Phù Trần sáng lên, kiếm đổi từ tay phải sang tay trái, vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ, hồ quang màu đỏ giống như một vầng trăng khuyết, soi sáng đấu đài.
Kiếm pháp Hoàng cấp Đê giai, Bán Nguyệt Kiếm Pháp.
"Đang" một tiếng!
Kiếm trong tay của Vũ Văn Thiên văng ra, bắn xuống đấu đài.
Đừng bao giời xem thường kiếm pháp cấp thấp, cao thủ quyết đấu, thời cơ biến mất tức thời, kiếm pháp cấp thấp có thể tiết kiệm nhiều thời gian cùng sức lực, trực tiếp bạo phát.
- Đê tiện.
Vũ Văn Thiên ngây ra một lúc, gầm nhẹ nói.
- Ta thắng quang minh chính đại, tại sao lại đê tiện.
Đối phương không có kiếm, giống như con cọp không có nanh vuốt, Lý Phù Trần cũng không công kích đối phương, nhàn nhạt nói.
Vũ Văn Thiên nói:
- Có kiếm trong tay, ngươi không có khả năng thắng ta.
- Rất xin lỗi, kiếm của ngươi bị ta đánh bay, cho dù thay một thanh khác, ta cũng có thể đánh bay, ngươi, cuối cùng vẫn không phải là đối thủ của ta.
- Tùy ngươi.
Vũ Văn Thiên âm trầm đi xuống đấu đài.
- Cái này cũng có thể thắng, còn thiên lý hay không.
Quan Bằng trực tiếp há hốc mồm.
Quan Hồng cùng Quan Diễm cũng há hốc mồm.
Người há hốc mồm quá nhiều, Thượng Quan Hồng, Phương Liệt Hải, Tần Thiếu Vũ, mỗi người đều không tin được sự thật này.
- Lại là hắn thắng.
Trong nháy mắt như thế, Ô Thanh Mai cảm giác mình đang nằm mơ.
Tất cả đều không chân thật.
Khi mới gặp Lý Phù Trần, nàng căn bản không đem Lý Phù Trần để vào mắt, chỉ coi đối phương là một đệ tử Ngoại Tông có chút thực lực.
Lúc này mới qua bao lâu, ngay cả Vũ Văn Thiên cũng bị đánh bại.
"Quên đi, tiến nhập Quy Nguyên cảnh, tình huống sẽ thay đổi."
Ô Thanh Mai không suy nghĩ thêm nữa.
"Thú vị."
Triệu Minh Nguyệt đối với Lý Phù Trần sinh ra một chút hứng thú.
Trên đài chủ trì, các Trưởng Lão Nội Tông nghị luận nhiệt tình.
- Khóa này không tệ, từ thực lực mà nhìn, đã truy thẳng đến khóa có Kiếm Si.
- Đúng vậy, Vũ Văn Thiên có thể so với Kiếm Hổ, ngộ tính kiếm đạo của Lý Phù Trần có thể so với Kiếm Si.
- Khóa trên có Phách Kiếm tuy rằng không tệ, nhưng chỉ có một mình hắn.
- Lại nhìn một chút! Nếu sau khi hắn tiến vào Nội Tông, vẫn chói mắt như thế, cho hắn một thân phận thiên kiêu Nội Tông cũng không sao.
- Đề nghị này tốt, trước hãy quan sát.
...
Cả khán đài một mảnh ồn ào, một đạo thân ảnh như thiểm điện bước lên đấu đài, chính là Tiêu Trường Phong.
Tiếp theo hắn bắt đầu tuyên bố bài danh mười đại đệ tử của Ngoại Tông cùng phần thưởng cho mười đại đệ tử.
Phần thưởng có hai cái, một là điểm cống hiến, hai là tư cách đổi một môn bí tịch Võ học Huyền cấp.
Lý Phù Trần đứng nhất, trực tiếp được thưởng mười vạn điểm cống hiến.
Trưởng Lão Ngoại Tông cũng phải dùng sáu bảy năm mới kiếm được mười vạn điểm cống hiến, đương nhiên, Trưởng Lão Ngoại Tông kiếm được là điểm cống hiến của chức vụ. Ở Thương Lan Tông, Trưởng Lão Ngoại Tông thuộc về chức vụ cấp sáu, hằng năm được cho một vạn điểm cống hiến, như vậy, bọn họ có thể chuyên tâm xử lý tốt Ngoại Tông, không còn lo lắng.
Đến tận đây, Ngoại Tông Đại Tái long trọng mà không phức tạp đã kết thúc, Lý Phù Trần ngang trời xuất thế, làm cho nhiều người đều nhớ kỹ hắn, tin tưởng không qua bao lâu, tên của Lý Phù Trần sẽ được khắc vào thạch bi của Ngoại Tông, từ nay về sau, trở thành một phần lịch sử của Thương Lan Tông.