Hoang lâm này không biết tồn tại từ khi nào, bên trong có vô số Yêu thú, Độc trùng, người đi vào, rất ít còn sống đi ra.
Lý Phù Trần đi tới Bất Quy Lâm, không chút do dự nào đi vào.
Sâu trong Bất Quy Lâm, bảy tám tên bộ khoái dè dặt tìm kiếm gì đó.
Bộ khoái, là người có trách nhiệm truy nã tội phạm trong thành thị.
Bảy tám tên bộ khoái này có tu vi thấp nhất cũng là Quy Nguyên cảnh nhị trọng, tu vi cao thì tới Quy Nguyên cảnh tứ trọng.
- Lục ca, ngươi nói Thành chủ có phải chuyện bé xé ra to, một người mang tội giết người mà thôi, làm gì phải để chúng ta vào Bất Quy Lâm truy bắt, chờ hắn đi ra rồi bắt cũng vậy thôi.
Tên bộ khoái nhỏ tuổi nhất phàn nàn.
Tên bộ khoái trung niên được kêu là Lục ca nói:
- Ngươi ngu a, ngươi biết Thành chủ của chúng ta thống hận nhất là gì không?
- Thống hận nhất cái gì?
- Ác đồ ức hiếp phụ nữ, tên Khương Đại Hải này tàn nhẫn cưỡng gian rồi giết chết thiên kim tiểu thư của Vương phú thương, điều này đã phạm vào kiêng kị của Thành chủ.
Tên bộ khoái mặt ngăm đen chen vào nói:
- Huống chi Vương phú thương đã lên tiếng, ai có thể bắt được Khương Đại Hải, thì thưởng năm vạn kim tệ, đây chính là năm vạn kim tệ a, chúng ta chia đều, mỗi người cũng gần một vạn.
- Ha ha, ta oán trách vì không phải Bất Quy Lâm rất nguy hiểm sao?
Bộ khoái thanh niên gãi đầu cười láu lĩnh.
Vỗ vai bộ khoái thanh niên, bộ khoái trung niên mặt ngăm đen muốn nói gì, đột nhiên con ngươi phóng to, tay che cổ ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Một mũi tên nhọn không biết từ lúc nào xuyên qua cổ hắn, máu tươi phun ra, vẩy đầy mặt đất.
- Cẩn thận.
Bộ khoái trung niên được kêu là Lục ca lạnh lùng nói.
Vèo!
Tiếng xé gió cực nhỏ truyền tới, lại một tên bộ khoái té trên mặt đất.
- Nhanh, Chân khí ngoại hiển.
Lục ca vận chuyển công pháp, một tầng Chân khí màu lam nhạt hiện ra, bảo vệ thân thể của hắn.
Nghe vậy, những tên bộ khoái khác đều phóng ra Chân khí.
Ầm!
Mũi tên thứ ba phóng tới, trúng vào Chân khí hộ thể của một tên bộ khoái, vẫn chưa bắn thủng thân thể hắn, nhưng bị lực lượng mạnh mẽ đụng vào, làm hắn phun máu trọng thương.
- Giỏi một tên Khương Đại Hải, xem ra chúng ta đều xem thường hắn, ở ngoài, hắn chưa xuất ra toàn lực.
Lục ca lạnh nhạt nói.
Uy lực của cung tiễn lớn hay nhỏ phải nhìn người bắn cung là ai.
Thông thường, dưới tình huống tu vi không chênh lệch, người bắn tên rất khó xuyên qua Chân khí, một mũi tên làm một Võ giả Quy Nguyên cảnh trọng thương, dù sao khoảng cách xa như vậy, Chân khí bám vào mũi tên bị tiêu tán không ít.
Keng!
Lục ca dùng một kiếm chém ra mũi tên nhọn, hắn chạy nhanh tới phương hướng mũi tên phóng tới.
Rất nhanh, Lục ca tìm được một cây cung bị vứt, cây cung này rõ ràng là được tạm thời chế tạo.
Thân cung do Thiết Mộc chế thành, dây cung là gân của một Yêu thú.
Loại cung tạm thời chế tạo nào, không thể dùng lâu, cung tiễn chân chính phải trãi qua nhiều giai đoạn mới chế thành.
Trong lòng Lục ca có dự cảm xấu, vội vàng theo đường cũ trở về.
Trên một mảnh đất trống, một trung niên hung hăng chém bay đầu của bộ khoái thanh niên, mà quanh hắn còn có hai thi thể đang nằm đó.
Trong thời gian ngắn, bảy tên bộ khoái, năm chết một trọng thương, chỉ có Lục ca không bị thương chút nào.
- Khốn nạn.
Con mắt của Lục ca đỏ lên, gầm thét.
Khương Đại Hải nhếch miệng cười, nói:
- Lúc các ngươi đuổi giết ta thì các ngươi đã chết. Yên tâm đi, ta sẽ không lập tức giết chết ngươi, ta sẽ đem ngươi treo ở trên câu, chậm rãi vắt khô máu của ngươi, Độc trùng nơi này, thích nhất là ăn máu thịt a.
Khương Đại Hải hắn, không cam lòng ở dưới người khác.
Vương phú thương cho rằng cứu hắn một mạng, nên hắn phải làm trâu làm ngựa báo đáp, đáng tiếc đối phương sai rồi, quá sai rồi.
Nhưng mà con gái của Vương phú thương lớn lên rất tốt, da thịt nõn nà, đáng tiếc không thể chơi mấy lão bà của Vương phú thương.
Rừng sâu núi thẳm nhiều Độc trùng.
Lý Phù Trần đi trong Bất Quy Lâm, thỉnh thoảng phóng ra Chân khí đánh chết Độc trùng tiến gần người.
Những Độc trùng này trên cơ bản chỉ là Độc trùng Nhất cấp Đê giai hoặc Trung giai mà thôi, sức chiến đấu rất kém cỏi, bất kỳ một Võ giả Luyện Khí cảnh nào đều có thể giết chết chúng.
Thế nhưng Độc trùng nào có đẳng cấp, độc tính đều rất mạnh, một khi bị cắn, Võ giả Quy Nguyên cảnh đều không xong.
Mà Võ giả Quy Nguyên cảnh cũng không có khả năng lúc nào cũng Chân khí ngoại hiển, như vậy quá tiêu hao Chân khí.
Lý Phù Trần tự nhiên không lo lắng Độc trùng cắn rách da của hắn, nhưng hắn cũng không muốn Độc trùng đụng tới thân thể của hắn.
Một ít Độc trùng sền sệt, mang theo tanh tưởi, dính vào một chút, mùi mấy ngày không tán.
Bất tri bất giác, Lý Phù Trần đã đi sâu vào Bất Quy Lâm.
- Nơi này có vết chân.
Nhãn lực của Lý Phù Trần kinh người, có thể dễ dàng thấy được dấu chân nhàn nhạt mà người thường không thấy được, hắn đi theo dấu chân tới gần nơi chiến đấu.
- Liệt Thạch Kiếm Pháp!
Lục ca là một Võ giả Quy Nguyên cảnh tứ trọng, sức chiến đấu không kém, thi triển Liệt Thạch Kiếm Pháp, bá đạo uy mãnh, có thể dễ dàng bổ ra một khối nham thạch to lớn.
Lục ca nhảy lên cao, chém một kiếm vào Khương Đại Hải.
- Dù sao ngươi cũng chết, để cho ngươi biết một chút, thực lực chân chính của ta.
Khí thế trên người Khương Đại Hải tăng vọt, từ Quy Nguyên cảnh tứ trọng tăng đến ngũ trọng.
Keng!
Khương Đại Hải dùng kiếm chặn lại một kiếm của Lục ca.
Phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra, Lục ca bay ra ngoài.
- Quy Nguyên cảnh ngũ trọng?
Lục ca không thể tin được.
Giữa một trọng cùng một trọng của Quy Nguyên cảnh, chênh lệch rất lớn, trừ khi tu luyện công pháp cùng võ công cao hơn, nếu không rất khó vượt cấp chiến đấu.
Khương Đại Hải cười ha hả:
- Không sai, ta không phải Quy Nguyên cảnh tứ trọng, mà là Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, hơn nữa ta còn học một môn kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai Trọng Nhạc Kiếm Pháp, ngươi dựa vào gì mà đấu với ta.
Ở trong một thành thị loại nhỏ, kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai trên cơ bản là kiếm pháp cao nhất, Khương Đại Hải dưới cơ duyên của mình, từ trong một sơn động tìm được.
Lục ca suy sụp, nhưng vẫn không chịu thua:
- Cho dù ngươi giết ta, cũng có bộ khoái mạnh hơn tới bắt người, ngươi chạy không thoát đâu.
- Ngươi yên tâm, sau khi giết ngươi, ta sẽ chạy trốn tới vực khác, lẽ nào nanh vuốt của Thương Lan Tông có thể đưa đến vực khác sao.
Khương Đại Hải cười nhạt.
Ở Thương Lan Vực, rất nhiều tội phạm chạy trốn tới vực khác, ngược lại, những tội phạm của vực khác cũng chạy tới Thương Lan Vực.
Thương Lan Vực do Thương Lan Tông thống trị, những vực khác đương nhiên cũng có tông môn khác thống trị.
Tội phạm đi vào địa bàn của tông môn khác, có chút bó tay bó chân, hơn nữa tin tức không thông, một khi phát sinh xung đột có thể bị giết chết.
- Chạy trốn tới vực khác, không biết ngươi muốn chạy tới vực nào?
Một giọng nói trong trẻo từng trong rừng truyền ra.
- Ai!
Trong lòng của Khương Đại Hải cả kinh, chợt quát lên.
- Đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông.
Một thân ảnh hiện lên, Lý Phù Trần đứng trên một gốc cây lớn, lặng yên không một tiếng động.
- Đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông?
Con ngươi của Khương Đại Hải co rụt lại.
Đều là Võ giả Quy Nguyên cảnh, nhưng chênh lệch quá to lớn, đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông, cho dù là công pháp tu luyện hay võ công, đều đứng đầu.
Tu vi cảnh giới giống nhau, đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông hoàn toàn có thể thuấn sát bất kỳ Võ giả Quy Nguyên cảnh nào.
Nhưng sau khi nhận thấy Lý Phù Trần chỉ là Quy Nguyên cảnh nhị trọng, Khương Đại Hải cười ha hả, nói:
- Chỉ là một Quy Nguyên cảnh nhị trọng, cũng dám ló đầu ra, quả thật là muốn chết.
Đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông tuy mạnh, nhưng bản thân hắn cao hơn đối phương ba cảnh giới, đây không phải Luyện Khí cảnh, mà là Quy Nguyên cảnh, rất khó vượt qua ba cảnh giới.