Lý Phù Trần hướng đám người Lý Thiên Thạch ôm quyền.
Hừ!
Lý Vân Hải hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu không nhìn tới Lý Phù Trần.
- Tới liền tốt.
Lý Thiên Thạch khẽ gật đầu.
Trận doanh Quan gia.
- Người này chính là Lý Phù Trần sao? Dường như chẳng có gì đặc biệt.
Quan Nhất Long nói.
Quan Hồng nói:
- Chờ một hồi ta lên dò xét hắn, ta không tin sau khi trở thành đệ tử Nội Tông, hắn còn có thể tiến bộ nhanh chóng.
- Dò xét một chút cũng tốt.
Quan Nhất Long không tin Quan Hồng là đối thủ của Lý Phù Trần, như dù sao cũng phải có người lên dò xét một chút.
Mà bên cạnh Quan Nhất Long, trong mắt Quan Tuyết có ánh sáng lóe lên.
- Tiểu tử này lợi hại như vậy?
Đệ tử của Dương gia và Thân Đồ gia không thể nào tin thiên phú của Lý Phù Trần, nửa tin nửa ngờ.
Quan Diệu cùng Lý Sơn Hà chiến đấu hết sức kịch liệt, nhưng Lý Phù Trần cũng nhìn ra, kiếm pháp của Lý Sơn Hà kém hơn Quan Diệu một cảnh giới, trong vòng trăm chiêu, phải thua không thể nghi ngờ.
Đúng như dự đoán, đến chiêu thứ chín mươi lăm, Quan Diệu đánh bay Huyền Thiết Kiếm của Lý Sơn Hà, một cước giẫm Lý Sơn Hà dưới chân như chó chết.
Sắc mặt của Lý Sơn Hà đỏ bừng:
- Quan Diệu, ta liều mạng với ngươi.
Nói xong, đứng dậy xông về phía Quan Diệu.
Ầm!
Quan Diệu trực tiếp dùng chân đá trên mặt Lý Sơn Hà, đem Lý Sơn Hà đá bay ra, hôn mê bất tỉnh.
- Thật mất mặt.
Quan Diệu khinh thường nói.
Thấy vậy, đám người Lý gia rất khó coi, nhất là Lý Thiên Thạch.
Mỗi lần tam gia tiểu đấu, Lý gia đều uất ức, chịu hết chế nhạo.
Coi như nhân vật dẫn đầu thế hệ trẻ của Lý gia, trong lòng của Lý Thiên Thạch cũng có nhiều biệt khuất.
- Lý Phù Trần, Quan Hồng ta tới lãnh giáo cao chiêu của ngươi.
Quan Hồng tiến về phía trước mấy bước, rút ra Huyền Thiết Kiếm, chỉ Lý Phù Trần.
Nghe vậy, tầm mắt của mọi người rơi vào Lý Phù Trần, muốn nhìn xem Lý Phù Trần có bản lãnh gì.
- Làm sao, Quan gia không còn người nào sao?
Ánh mắt của Lý Phù Trần nhìn lướt qua trận doanh Quan gia.
Quan Nhất Long nhướng mày một cái, lạnh nhạt nói:
- Bây giờ cuồng ngạo còn sớm lắm.
- Lý Phù Trần, đừng mạnh miệng, tiếp ta một kiếm.
Quan Hồng nổi giận, mặc dù hắn không có lòng tin chiến thắng Lý Phù Trần, nhưng cũng không thể để người khác xem thường.
Thân hình của hắn nhanh chóng lướt tới Lý Phù Trần, một chiêu trong Phi Long Kiếm Pháp đánh tới Lý Phù Trần.
Đồng dạng là Quy Nguyên cảnh nhị trọng, trong mắt của Lý Phù Trần, Quan Hồng quá yếu.
Yếu đến mức Lý Phù Trần không có hứng thú rút kiếm.
Huyền Thiết Kiếm tấn công chớp nhoáng, Lý Phù Trần không nhúc nhích, tựa hồ không có ý tránh né.
Thấy vậy, Quan Hồng lóe lên vui mừng, nếu Lý Phù Trần vì khinh thường hắn mà bại, đây cũng là chuyện tốt.
Vù!
Huyền Thiết Kiếm trong nháy mắt đâm xuyên qua thân thể của Lý Phù Trần.
Quan Hồng vui mừng, sau đó cả kinh.
Một kiếm này, lại không có cảm giác tiếp xúc chân thật.
Nhưng rõ ràng hắn thấy Huyền Thiết Kiếm đâm xuyên qua thân thể của Lý Phù Trần.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Quan Hồng tất nhiên không có ảo giác, thời khắc mấu chốt, Lý Phù Trần bước qua nửa bước, nhanh chóng tránh một kiếm này.
Chẳng qua là tốc độ của Lý Phù Trần quá nhanh, hơn nữa không truyền ra tiếng gió, khiến tàn ảnh hết sức chân thật, giống như chân thân của Lý Phù Trần chồng lên cùng một chỗ.
Đối mặt với Quan Hồng không đề phòng, Lý Phù Trần vung một chưởng đánh vào ngực đối phương.
Phốc!
Máu tươi cuồng phun, Quan Hồng nhấc lên khỏi mặt đất, bay ra ngoài.
"Thân pháp thật lợi hại."
Lý Thiên Thạch, Quan Nhất Long cùng với Dương Ngạo híp mắt lại một cái.
Nhãn lực của bọn họ bậc nào lợi hại, tự nhiên nhìn ra, trong nháy mắt Lý Phù Trần bước ngang nửa bước, khiến Quan Hồng xuất hiện ảo giác.
"Xem ra hắn tu luyện một môn khinh công Huyền cấp Đê giai."
Quan Nhất Long cũng không ôm kỳ vọng gì đối với Quan Hồng, cho nên Quan Hồng thua, hắn cũng không bất ngờ chút nào.
Duy nhất bất ngờ chính là, tu vi khinh công của Lý Phù Trần không thấp.
- Lý Phù Trần, ta tới gặp ngươi.
Đưa tay tiếp lấy Quan Hồng, Quan Diễm có chút không nhịn được tức giận, thân hình lóe lên, đi ra sân.
"Hả, là Vân Nhạn Quyết."
Lý Phù Trần liếc mắt một cái liền nhận ra Quan Diễm thi triển khinh công.
Quan Diễm năm nay hai mươi ba tuổi, Quy Nguyên cảnh tam trọng, thiên phú so với Quan Hồng cao hơn không ít.
Đi tới Thương Lan Tông chừng tám năm, tự nhiên tu luyện khinh công khá sâu, tu luyện Vân Nhạn Quyết đã đến cảnh giới Tiểu Thành, không phải tầm thường.
Mà đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nàng khiêu chiến Lý Phù Trần.
Dù sao trước đó, Lý Phù Trần hiện ra tốc độ, để nàng xúc động.
- Ngươi, không phải đối thủ của ta.
Lý Phù Trần lắc đầu nói.
- Chưa chắc, Quy Nguyên cảnh nhị trọng cùng tam trọng, chênh lệch so với tưởng tượng của ngươi nhiều lắm.
Trong lòng của Quan Diễm không ít tự tin, nàng có tu vi Quy Nguyên cảnh tam trọng, đã từng đánh bại một tên Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trên giang hồ.
- Ra tay đi!
Lý Phù Trần lười tranh luận cùng đối phương, thẳng thắn nói.
Một tiếng xé gió nhàn nhạt truyền ra, bóng người của Quan Diễm mơ hồ, lúc xuất hiện lần nữa đã tới sau lưng Lý Phù Trần.
Vân Nhạn Quyết, khinh công Huyền cấp Đê giai, một khi luyện thành, giống như chim nhạn vậy, có thể tiêu trừ lực cản của gió, khiến có tốc độ được tăng lên rất nhiều.
- Bại!
Huyền Thiết Kiếm rút ra, Quan Diễm đâm tới hậu tâm của Lý Phù Trần.
Vù!
Quan Diễm đâm một kiếm vào không khí, nàng liền hoảng sợ, vội vàng lắc mình kéo ra khoảng cách.
Lý Phù Trần quay đầu lại cười nhạt:
- Kiếm của ngươi quá chậm.
- Cuồng vọng.
Sắc mặt của Quan Diễm có chút khó coi, Huyền Thiết Kiếm trên tay phải có ba đạo kiếm quang sáng lên, bao phủ Lý Phù Trần.
Kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Tam Phân Kiếm Thuật.
Hơn nữa còn là cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.
So với Phi Long Kiếm Pháp cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực của Quan Hồng cao hơn một cảnh giới nhỏ.
- Kiếm thuật không tệ, nhưng thân pháp quá chậm.
Rõ ràng chỉ bước ra một bước, nhưng trong nháy mắt, Lý Phù Trần đã đến sau lưng Quan Diễm, bổ tới một chưởng.
Cũng giống như Quan Hồng vậy, Quan Diễm phun ra một ngụm máu tươi, bay ra ngoài, hết sức chật vật.
Hít!
Không ít người hít một ngụm khí lạnh.
Khinh công của Lý Phù Trần quá biến thái, ngay cả Quan Diễm cũng không phản ứng kịp.
- Được!
Lý Thiên Thạch cùng Lý Cẩm Tú lớn tiếng khen ngợi.
Lý Vân Hải cùng Lý Sơn Hà bị người của Quan gia làm nhục một phen, không còn mặt mũi, bây giời san bằng hai cuộc, hơn nữa nhìn dáng vẻ ung dung của Lý Phù Trần, rõ ràng còn chưa toàn lực ứng phó.
Huống chi, Lý Phù Trần đến giờ còn chưa rút kiếm ra.
Giờ phút này, đổi thành sắc mặt của đệ tử Quan gia khó coi.
Quan Mị trợn to hai mắt, nàng không dám tin tưởng nhìn Lý Phù Trần, ngay cả Quan Hồng cùng Quan Diễm cũng bị đánh bại.
Ban đầu khi tin tức của Lý Phù Trần truyền về Vân Vụ Thành, nàng còn chưa tin, đi tới Thương Lan Tông, mới biết được Lý Phù Trần giành được danh hiệu đệ tử đệ nhất Ngoại Tông, nhưng chưa thấy tận mắt, trong lòng cũng không có nhận thức gì.
Bây giờ nàng đã có nhận thức.
Lý Phù Trần mạnh hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều lắm.
Trong lúc nhất thời, trong lòng nàng không có tư vị gì.
Đồng thời sinh ra một cảm giác nguy cơ không thể giải thích, trực giác của nữ tử nói cho nàng, Lý Phù Trần sau này sẽ ảnh hưởng đến nghiệp lớn của Quan gia.
Không còn tư vị gì cũng có Lý Vân Hải, nội tâm của hắn đã tuyệt vọng, cảm thấy ông trời không công bằng.
Tại sao người nổi tiếng không phải là hắn, tại sao hắn bây giờ vẫn là đệ tử Tạp Dịch của Ngoại Tông, căn bản không địa vị gì.
- Tên Lý Phù Trần này, có chút bản lĩnh, xem ra Lý gia cuối cùng đổi vận.
Đệ tử Thân Đồ gia bàng quan bên ngoài trò chuyện vui vẻ, giọng nói mang theo vẻ cao cao tại thượng.
- Lý Phù Trần, ngươi cùng ta còn chưa giao thủ, hôm nay đánh một trận đi!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Quan Tuyết, mang theo chiến ý, chậm rãi nói.
Lý Phù Trần nhìn Quan Tuyết thật sâu, gật đầu:
- Được.
Đúng là hắn chưa từng giao thủ với Quan Tuyết, cho dù nói trong lòng quan tâm hay không quan tâm, tóm lại cũng là một cái tiếc nuối.
Chỉ có tự tay đánh bại Quan Tuyết, mới xóa đi cái tiếc nuối này.