Quan Tuyết vừa đi, Quan Diệu không còn kiêng kỵ gì.
- Lý Phù Trần, Tuyết muội lòng dạ rộng rãi, chủ động nhận thua, nhưng mà, ta sẽ không.
Quan Diệu quyết ý, nhất định phải trọng thương Lý Phù Trần, tốt nhất hung hăng đả kích ý chí chiến đấu của hắn, khiến cho đối phương hoàn toàn chán nản, từ đây về sau trở thành phế nhân không còn ý chí chiến đấu.
- Quan Diệu, ngươi muốn chiến, ta phụng bồi.
Lý Cẩm Tú đứng dậy.
- Lý Cẩm Tú, ngươi là Võ giả Quy Nguyên cảnh bát trọng, lại không biết xấu hổ ước chiến Quan Diệu.
Một tên Võ giả Quy Nguyên cảnh bát trọng từ trong Quan gia đi ra.
Lý Thiên Thạch đứng bên cạnh Lý Cẩm Tú, trầm giọng nói:
- Quan Diệu là Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, tại sao hắn không biết xấu hổ ước chiến Phù Trần.
Quan Nhất Long khinh thường cười nói:
- Bởi vì, Quan gia ta thế mạnh, cho nên quy tắc do chúng ta lập ra, đệ tử Lý gia ngươi, chỉ có thể phục tùng.
- Lý Thiên Thạch, Quan Nhất Long nói không sai, Lý gia ngươi đã không còn vinh quang của người xưa, hãy cam chịu đi! Ta tin tưởng Quan Diệu sẽ có chừng mực, không phế bỏ tiểu tử này.
Dương Ngạo phát hiện, tam gia tiểu đấu trở thành hai nhà đấu, Dương gia hắn hoàn toàn không xen vào được, nhưng mà hắn cũng vui vẻ thấy vậy.
Dù sao mỗi lần tiểu đấu, bất kể là Quan gia hay Dương gia, đều nghiền ép Lý gia làm thú vui.
- Dương Ngạo, ngươi.
Lý Thiên Thạch tức giận.
- Thiên Thạch ca, nếu hắn muốn chiến, ta phụng bồi, các ngươi không cần nhúng tay vào.
Lý Phù Trần cũng nổi giận, hắn bây giờ, không cách nào cán quét Quan gia cùng Dương gia, nhưng muốn cần quét Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trở xuống vẫn làm được.
Ngoài ra, Lý Phù Trần tới bây giờ cũng không phải thánh nhân gì.
Quan gia cùng Dương gia nếu đã phách lối như vậy, không lâu sau, hắn sẽ cho hai nhà này biết cái giá của sự phách lối.
Lấy ngộ tính của hắn, hắn tin tưởng chỉ cần đột phá tới Quy Nguyên cảnh tứ trọng, là đủ chiến thắng nhân vật đứng đầu Quan gia cùng Dương gia.
- Phù Trần, Quan Diệu có tu vi Quy Nguyên cảnh ngũ trọng.
Lý Thiên Thạch nhắc nhở.
Lý Phù Trần nói:
- Ta tự có chừng mực.
- Được rồi! Cẩm Tú, chúng ta lui về phía sau.
Lý Thiên Thạch đối với Lý Cẩm Tú nói.
Lý Cẩm Tú đành phải gật đầu, cùng Lý Thiên Thạch lui về sau, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Lý Phù Trần.
- Ta không nghe lầm chứ! Tiểu tử này muốn đánh với Quan Diệu một trận.
Đám đệ tử Dương gia đầu tiên sững sốt, sau đó ha ha cười to, giống như mới nghe được chuyện cười nhất trên đời vậy.
Quy Nguyên cảnh nhị trọng cùng ngũ trọng, chênh lệch gấp năm lần.
Không khoa trương mà nói, muốn lấy Quy Nguyên cảnh nhị trọng đánh bại Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, độ khó có thể so với lấy tu vi Luyện Khí cảnh nhị trọng đánh bại Luyện Khí cảnh thất trọng, đây là chuyện không thể nào.
- Ngu xuẩn.
Dương Khai đã đạt tới Luyện Khí cảnh cửu trọng đỉnh phong phun ra được mấy chữ.
- Rất ngu xuẩn.
Dương Chiến cùng Dương Liệt châm chọc.
Trong đình.
Đệ tử Thân Đồ gia cũng đang nhìn Lý Phù Trần cười nhạo.
So với tam gia tiểu đấu mọi năm, tam gia tiểu đấu năm nay rất thú vị, không uổng bọn họ cố công đến xem.
- Tiểu tử ngu xuẩn, ta thật không biết ngươi đi như thế nào đến bước này, hoặc là ông trời bị mù, để cho ngươi lừa gạt qua quan.
Quan Diệu nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.
- Ngươi có thể thử xem.
Tay phải của Lý Phù Trần đặt trên chuôi Huyền Thiết Kiếm.
Đối phó với đệ tử Nội Tông Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, hắn không thể nào tay không chiến đấu.
- Tiểu tử, nằm xuống cho ta.
Căn cốt ngộ tính của Quan Diệu cũng chưa ra hình dáng gì, nhưng nói thế nào đi nữa cũng tới Thương Lan Tông mười mấy năm.
Mười mấy năm, để hắn tu luyện Bích Ảnh Huyền Công đến thứ chín tầng, lúc này toàn lực vận chuyện Bích Ảnh Huyền Công, trên Huyền Thiết Kiếm nhô ra lưỡi kiếm Chân khí dài bốn thước, huy một kiếm chém tới Lý Phù Trần.
Lý Phù Trận vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười một, dùng kiếm nghênh đón.
Hai kiếm đụng nhau, trên mặt đất liền bị đâm trăm ngàn lỗ, đó là kình khí của Huyền Thiết Kiếm va chạm tạo nên.
"Mạnh hơn nam tử đeo mặt nạ."
Lý Phù Trần nháy mặt liền đoán được thực lực của Quan Diệu.
Nam tử đeo mặt nạ tu luyện công pháp chỉ có Hoàng cấp Đỉnh giai, coi như tu luyện tới cảnh giới đỉnh phong, cũng tương đương với Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ bảy mà thôi.
Mà cảnh giới Bích Ảnh Huyền Công của Quan Diệu, phỏng chừng đến tầng thứ chín, cao hơn nam tử đeo mặt nạ hai tầng.
Nhưng tu vi của nam tử đeo mặt nạ cao hơn Quan Diệu nhất trọng.
Cho nên Chân khí của hai người không sai biệt lắm.
Chẳng qua là lực lượng thân thể của Quan Diệu vượt qua nam tử đeo mặt nạ không ít, tự nhiên thực lực cao hơn đối phương một chút.
"Đáng tiếc, bây giờ ta cũng không phải ta lúc đó."
Nếu là đoạn thời gian trước, Lý Phù Trần tuyệt đối không cách nào chính diện chống lại Quan Diệu, chỉ có thể dựa vào thân thể phòng ngự cùng Phong Ảnh Quyết quần nhau, chờ cơ hội đánh bại đối phương.
Nhưng bây giờ, Xích Hỏa Huyền Công của Lý Phù Trần đã đột phá đến tầng thứ mười một, Phong Ảnh Quyết cùng Lưu Tinh Kiếm Pháp đều Đại Thành, thực lực tăng lên một cấp bậc.
Keng keng keng keng...
Hai người điên cuồng tấn công, tia lửa văng bốn phía, cùng với từng đợt kình khí cuồng bạo.
"Lại chặn được công kích toàn lực của ta."
Quan Diệu không tin tà, thúc giục Chân khí đến cực hạn, duy trì chiều dài của lưỡi kiếm Chân khí, điên cuồng chém tới Lý Phù Trần.
Chính là một tấc dài một tấc mạnh.
Hắn muốn lợi dụng ưu thế của chiều dài, đánh bại Lý Phù Trần.
Nhưng Lý Phù Trần vô cùng có kinh nghiệm, không cho hắn phát huy ưu thế của chiều dài, hoặc là tấn công sát người, hoặc là kéo dài khoảng cách, lợi dụng kiếm pháp tuyệt diệu tiêu trừ lưỡi kiếm Chân khí.
- Phi Vân Phá Sát Trảm!
Qua mười mấy hiệp, Quan Diệu nắm lấy cơ hội, đột nhiên chém ra một kiếm, lưỡi kiếm Chân khí cuồng bạo như cây roi, quất tới Lý Phù Trần.
Phốc!
Lưỡi kiếm Chân khí xuyên qua thân thể của Lý Phù Trần.
Nhưng chỉ là tàn ảnh.
Khi Phong Ảnh Quyết tới cảnh giới Đại Thành, tốc độ của Lý Phù Trần nhanh vô cùng, dễ dàng vòng qua một bên của Quan Diệu.
- Thiên Ngoại Lưu Tinh.
Thân hình đang ở giữa không trung, Lý Phù Trần thi triển ra kiếm chiêu cuối cùng.
Chỉ thấy lưu quang lóe lên trong hư không, Chân khí hộ thể của Quan Diệu không một tiếng động đã bị phá nát, Huyền Thiết Kiếm đâm vào đầu vai của hắn.
Theo cánh tay của Lý Phù Trần phát lực, trực tiếp đem Quan Diệu nâng lên.
- Ngươi bại!
Bàn chân rơi trên mặt đất, Lý Phù Trần treo đối phương trên không trung, lạnh lùng nói.
Quan Diệu đau đến co quắp, kèm theo vô tận sỉ nhục.
Bị người khác lấy kiếm treo lên, biết bao nhiêu sỉ nhục.
- Phù Trần còn là người sao?
Lý Thiên Thạch cùng Lý Cẩm Tú nhìn trợn mắt hốc mồm.
Vượt qua tam trọng đánh bại Quan Diệu, đây là chuyện bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Phải biết rằng Quan Diệu không phải Võ giả giang hồ, không có công pháp bí tịch tốt gì, hắn chính là đệ tử Nội Tông Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, tài nguyên của Quan Diệu so với Võ giả trên giang hồ phong phú không biết bao nhiêu lần.
- Không thể nào.
Quan Nhất Long lần đầu tiên thất thố, miệng rút lại.
Đám đệ tử Quan gia sau lưng hắn đều trố mắt nhìn nhau, thậm chí có người dụi mắt, hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
- Có cơ hội, nhất định phải diệt trừ hắn.
Dương Ngạo gặng từ câu từng chữ từ kẽ răng.
Có Lý Phù Trần tồn tại, Dương gia rất nguy hiểm, nếu như Lý Phù Trần tiếp tục trưởngt thành, chỉ cần hắn đột phá Địa Sát cảnh, sợ rằng Thành chủ Vân Vụ Thành Thân Đồ Kiếm Hà đều không thể áp chế hắn.
- Các ngươi nói, Vân Vụ Thành là Thân Đồ gia ta độc chiếm tốt, hay là có gia tộc cùng Thân Đồ gia ta phân chia tốt.