Vĩnh Hằng Chúa Tể

Chương 30: Kiến hôi giun dế



Sở Dương tựa hồ bị nhấn chìm vào trong máu tanh. Trong mắt hắn lúc này chỉ toàn là huyết quang, như sắp bị huyết hải nhấn chìm, táng thân tại nơi này.

Hắn không cam tâm, hắn chỉ mới đến được thế giới này 1 năm. Một năm này hắn sinh sống lại rất tốt, đối với tu luyện đại đạo lại càng phát ra tiềm lực to lớn, hi vọng vào một ngày nào đó có thể trở thành cường giả một phương, đứng giữa thiên địa hô phong hoán vũ, thần quang ngập trời.

Hắn đối với thế giới này thật sâu không hiểu, còn quá nhiều bí ẩn hắn muốn tự tay kiểm chứng. Làm một kẻ Lữ hành, đối với thiên địa vạn vật, một tấc kim tiền cũng là bí ẩn. Một năm này tuy chú tâm tu luyện, một mực đem thiên phú của bản thân phát huy tối đa, hắn còn mày mò nghiên cứu về các bí ẩn của thời Thượng cổ, tuy không phát hiện ra được gì nhưng hắn rõ ràng còn rất nhiều thời gian, thọ nguyên trăm năm, chỉ cần bước vào Sinh Tử cảnh, hắn sống thọ tới hơn một trăm năm không thành vấn đề, đến lúc đó không phải sẽ có rất nhiều thời gian hay sao?

Thế giới này quá to lớn, lớn đến mức đã sắp đem hắn nhấn chìm vào trong thây khô huyết hải. Biến hắn từ một nhân loại mang theo ý chí bền vững hóa thành thây khô, tiêu diệt hết thảy mộng ảo.

Thật sự, thế giới này chính là thật sự tàn khốc. Không có đủ thực lực thì chỉ có thể mặc lấy kẻ mạnh dày vò, bản thân chỉ như kiến hôi giun dế, hoàn toàn không có được lực lượng phản kháng.

Kiến hôi giun dế? Thật sự ta chỉ là kiến hôi giun dế, đứng giữa thiên địa rộng lớn, ngước đầu lên ngắm nhìn trời cao vô lượng, trầm mặc bước đi những bước chân bé nhỏ, đối với phía trên kia hào quang chói lọi, lưu quang tấp nập, còn có vĩ ngạn thân ảnh, tuyệt thế thiên tài mà sinh ra tự ti vô cùng.

Không! Không bao giờ!

Sở Dương trong mắt xuất hiện hắc quang, một khắc đại thịnh, nhất thời ầm một tiếng, Thủy Ngục Minh Xà như bị trùng kích to lớn thoáng một cái lắc lư ngã về sau, đau đớn kêu lên một tiếng.

Sở Dương ánh mắt che đậy hắc quang, thân thể lúc này hóa thành đen xì. Màu đen do hắc khí hình thành, trông hắn lúc này như một tôn Ma vương mang lấy ma khí trùng thiên đạm mạc mà đứng.

Hắn sắc mặt bình tĩnh nhìn lấy Thủy Ngục Minh Xà, trong miệng khẽ cười, chỉ là mở miệng thản nhiên nói:

- Đã vượt qua trăm năm tu luyện, sớm không còn là yêu thú tầm thường, phát ra thần trí.

Sở Dương giọng nói tràn đầy khinh thường.

- Chết thật đáng tiếc.

Lúc này, trong miệng hắn như phát ra vô tận âm ngữ, hắc khí phút bốc lên trùng thiên, đem một phiến không gian mấy chục m hoàn toàn nhấn chìm. Mà ở giữa tâm của hắc khí, Sở Dương như một đầu hung thần chậm rãi di động, trong mắt hắn hiện ra hung quang mãnh liệt, cả người càng là phát ra sát ý nồng đậm.

Mà Thủy Ngục Minh Xà, lại tựa như mất hồn. Sâu trong con ngươi hiện ra vẻ sợ hãi tột độ, sớm đã không còn oai phong như lúc đầu. Nó quan sát lấy Sở Dương chậm rãi đi đến, không biết từ đâu phát hiện thân thể đã bị khốn trụ, mà xung quanh nó vô số đạo hắc tuyến từ hư vô mọc ra đem nó quấn lấy thật chặt, cơ hồ làm cho nó bất động không thể di chuyển.

“Nhân loại chết tiệt, không ngờ lại che dấu thực lực.”

Thủy Ngục Minh Xà hận không thôi, lúc này điên cuồng chửi rủa. Nếu như biết được tên nhân loại này ẩn tàng sâu đến như vậy thì sớm từ đầu đã không dại dột trêu chọc rồi. Bây giờ nghĩ lại cũng đã hối hận không kịp.

Sở Dương nhếch miệng cười lạnh, nói:

- Nếu không phải nhà ngươi ở dưới U Minh Quỷ Hồ bế quan, ta sớm đã diệt ngươi từ lâu. Lúc này thì tốt rồi.

Hắn khàn giọng nói, thình lình chính là tiếng của trung niên nhân từng xuất hiện ở trong kim thế giới của Sở Dương. Lúc nảy nói với bạch y nử tữ đi giải quyết phiền toái cũng là đi giết Thủy Ngục Minh Xà. Dù sao nếu như Sở Dương bị Thủy Ngục Minh Xà giết đi vậy thì đối với bọn họ cũng không phải việc gì tốt. Huống hồ thân phận của Sở Dương vẫn chưa rõ ràng, bọn họ đối với hắn cũng muốn làm tốt một chút bảo vệ.

Trung niên không nói nhiều lời, tay phải cầm Huyền Thiết Kiếm chém ra một đạo hắc quang. Mà đạo hắc quang này so với một kiếm lúc trước của Sở Dương càng mạnh, trong chớp mắt đã thấy huyết quang ngập trời.

Thủy Ngục Minh Xà chỉ nhìn thấy hắc quang che trời, nhất thời mất mạng, một cột máu phún lên cao, cái đầu to lớn của Thủy Ngục Minh Xà tựa như ngọn núi nhỏ rơi xuống.

Thiên địa một thoáng hiện ra run rẩy.

...

Giải quyết Thủy Ngục Minh Xà, trung niên cũng không tiếp tục điều khiển Sở Dương, mà là thu liễm vào trong kim thế giới, lẳng lặng đứng.

Đối với tất cả sự việc vừa phát sinh, Sở Dương thấy được toàn bộ quá trình.

Sở Dương trầm mặc nhìn cái xác của Thủy Ngục Minh Xà, trong lòng phát ra âm thanh cảm khái, nói:

- Ngươi là ai? Không phải là giống như Quỷ lão, đều là một dạng tồn tại vô địch. Trong sa mạc lẽ nào ngươi là một trong hai loại quả thần bí còn lại?

Hắn đối với trung niên có rất nhiều thắc mắc, một lúc muốn hỏi cho rõ cho được.

Trung niên lẳng lặng nhìn hắn, nhàn nhạt đáp:

- Ngươi có thể gọi ta là Hắc Huyền, chính là bản thể Huyền Thiết Kiếm.

Đối với thân phận của mình Hắc Huyền tự nhiên không muốn che dấu, trực tiếp nói ra.

Mà Sở Dương khi nghe được Hắc Huyền nói, ánh mắt lóe lên vẻ ngưng trọng, liền trầm giọng hỏi:

- Ngươi làm sao lại muốn giúp ta? Rõ ràng với thực lực của ngươi, muốn giết ta không phải dễ như đi chợ sao?

Hắc Huyền cười nhạt, trong nội tâm bất quá khinh bỉ cười một cái. Giết ngươi? Nếu như ngươi chính là chân chính Bất Diệt Sinh Linh, giết ngươi hoàn toàn không khác gì tự sát. Bất Diệt Sinh Linh quá mức kinh khủng, muốn giết bọn họ, e rằng hắn còn không đủ.

Sở Dương như nhìn ra Hắc Huyền có suy nghĩ, cau mày nói:

- Ta không cần biết ngươi đối với ta có suy nghĩ gì, nhưng ta tin tưởng ngươi là vì không có cách nào gây uy hiếp được cho ta, nên mới lựa chọn giúp ta diệt lấy Thủy Ngục Minh Xà.

Hắc Huyền nhướng mày, trầm giọng nói:

- Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy? Đúng, bằng thực lực của ta, giết ngươi đích xác chỉ như giết một con kiến.

Sở Dương nhíu mày, chậm rãi trả lời:

- Bởi vì ta lúc này cảm nhận được, ngươi, trong thế giới của ta, giống như một con kiến.

Giọng nói hắn dần trở nên sắt lạnh.

- Giết ngươi, bất quá chỉ cần thoáng động đậy tinh thần, ngươi liền hôi phi yên diệt.

Hắn lúc này như phát ra tân thế giới, mà kim thế giới chính là tân thế giới của hắn. Ở trong kim thế giới, hắn nhìn thấy được Hắc Huyền đang lẳng lặng đứng, mà hắn lại như tôn Quân Chủ, đứng trên cao nhìn xuống. Hơn nữa, Hắc Huyền đứng đó lại giống như vật trong tay, Sở Dương có thể cảm nhận được chỉ cần hắn động đậy linh hồn một chút, Hắc Huyền ngay lập tức sẽ hôi phi yên diệt.

“Cái gì!”

Hắc Huyền nhướng mày, nội tâm thoáng cái giận sôi. Hắn lạnh giọng nói:

- Ngươi nghĩ ngươi có được thực lực đó? Hừ, nếu ta không phải vì kiêng kị thân phận của ngươi, sớm đã giết ngươi.

Mặc dù ngoài miệng nói mạnh, nhưng Hắc Huyền trong nội tâm lại hiện ra sóng gió ngập trời. Cái gì bóp chết hắn như giết một con kiến, động đậy một thoáng là cho hôi phi yên diệt? Đây lẽ nào là sức mạnh thật sự của Bất Diệt Sinh Linh hay sao? Hắn thoáng cái có chút không hiểu, rõ ràng Sở Dương lúc trước rất yếu, mặc dù thực lực chính là đạt tới Thoát Phàm cảnh sơ cấp nhưng dùng nhãn lực của hắn, hắn biết được Sở Dương đơn thuần chỉ là đang sử dụng ngoại lực, còn tu vi thực sự của hắn e rằng yếu đến đáng thương.

Sở Dương quan sát kim thế giới, trong lòng khó kiềm được chấn động. Trong thân thể của mình, vậy mà tồn tại vô số bí ẩn.

Quỷ kiếp quả, phụ thể lấy trái tim hắn.

Mà Hắc Huyến, cũng là tồn tại ở trong thân thế hắn.

Còn có hình xăm rồng trên ngực hắn, nếu như đó không phải là Hắc Huyền vậy thì ai cái gì?

Hơn nữa, lúc này vậy mà lòi ra một cái kim thế giới, trực tiếp có thể biến Hắc Huyền, dạng này tuyệt thế sinh linh xem như là một con kiến, chỉ cần động đậy tinh thần một chút liền cho hôi phi yên diệt.

Rốt cuộc, mình là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.