Aoko và Sesshomaru, từ rất lâu trước đó đã quen biết, lâu đến nỗi nàng đã
quên mình rung động với hắn lúc nào. Khi đó Sesshomaru vẫn còn là một
thiếu niên, tuy rằng lạnh lùng nhưng không lãnh khốc như bây giờ, hắn
cao ngạo như mây bay, mọi việc đều làm theo ý mình.
Shiina Aoko
khi đó còn gọi là Aoko, cùng mẫu thân và tỷ tỷ là nữ pháp sư Midoriko
sống tại một thôn xóm. Phụ thân Aoko từ khi nàng chưa sinh ra đã bị yêu
quái hại chết. Tỷ tỷ mới mười hai tuổi đã mặc lên áo giáp và kế thừa y
bát của phụ thân, đảm nhiệm công việc trừ yêu, thường xuyên ra ngoài.
Pháp sư Midoriko giết chết vô số yêu quái, khiến cho đám yêu quái vô cùng
hoảng sợ, cũng kéo theo lòng thù hận sâu đậm của chúng.
Một yêu
quái nhện thừa dịp Midoriko vắng nhà bèn lẻn vào trong thôn trừ yêu sư,
nó lặng lẽ hạ lời nguyền lên Aoko, rằng từ khi sinh ra tay trái của nàng đã ẩn giấu một viên ngọc, viên ngọc này sẽ chậm rãi hút hết sinh mệnh
của nàng, tạo nên một vùng đất có tên là vĩnh hằng.
Ngày Aoko sinh ra, vùng đất vĩnh hằng xinh đẹp tuyệt trần lặng lẽ xuất hiện trong rừng cây sau thôn trừ yêu sư.
Mẫu thân vô cùng đau khổ, nhưng không hề trách tỷ tỷ, không muốn nàng bởi vì việc này mà áy náy.
Ông trời vẫn rất chiếu cố Aoko, từ khi sinh ra tay trái của nàng đã mang theo linh lực cường đại.
Năm sáu tuổi Aoko đổ bệnh nặng, càng ngày càng yếu. Tỷ tỷ đã mời rất nhiều
đại phu, nhưng tất cả đều bỏ cuộc. Chỉ có mẫu thân mới hiểu, nguyền rủa
của Aoko đã buông xuống.
Chính vào lúc này, yêu quái nhện kia lại xuất hiện, nó nói có thể cứu vớt tính mạng Aoko, nhưng có một điều kiện.
Lấy mạng đến đổi.
Mẫu thân đồng ý.
Ngày Aoko khỏi bệnh, cũng là ngày mẫu thân suy nhược mà chết.
Aoko cùng tỷ tỷ mai táng mẫu thân, từ đó về sau nàng trở nên trầm mặc ít nói.
Nàng cảm thấy mình là người có tội, là kẻ đã hại chết mẫu thân.
Midoriko vẫn như trước kia thường xuyên ra ngoài trừ yêu, mà Aoko lại tới vùng
đất vĩnh hằng kia sống – nơi đã dùng chính sinh mệnh của nàng và mẫu
thân để tạo thành.
Sau đó, nàng gặp Sesshomaru khi hắn đang đi theo phụ thân đến gặp pháp sư Midoriko.
Ánh trăng huyền ảo, cánh hoa anh đào bay đầy trời, nàng nhìn thấy bóng người cao ngạo mà cô tịch kia.
Liếc mắt một cái, đã vạn năm.
Là nàng rung động trước. Người ta nói đúng, trong tình yêu người rung động trước vĩnh viễn là kẻ thua trận.
Nếu lúc trước…
Khi Aoko mở mắt, đã là nửa đêm. Bầu trời đêm bao phủ hết thảy, ánh trăng
bàng bạc chiếu xuống mặt hồ, đẹp và tĩnh lặng. Một cánh hoa anh đào nhẹ
nhàng rơi xuống, dừng lại trên mu bàn tay nàng.
Vùng đất vĩnh hằng.
Nàng nằm trong lòng hắn, cảm giác ấm áp quen thuộc phía sau khiến nàng nhịn không được cọ cọ, khẽ cười.
Đỉnh đầu truyền tới một giọng nói trầm thấp : “Cười gì vậy ?”
“Rất thoải mái.”Aoko trở mình trong lòng hắn, đầu tựa lên lồng ngực kiên cố
của hắn, người kia vươn tay ôm lấy nàng “Trước kia cũng cảm thấy như
thế, bộ y phục này của chàng đúng là may quá tốt, ta nằm như vậy rất
thoải mái, thật không muốn rời đi.”
Sesshomaru sửng sốt, hắn nghĩ rằng sau khi Aoko tỉnh lại nhất định sẽ phản kháng mãnh liệt, trách cứ
hắn bắt lấy nàng, thậm chí…chạy trốn. Chỉ là tất cả đều không xảy ra,
nàng ngoan ngoãn như vậy nằm trong lòng hắn, không phản kháng không hờn
giận, thậm chí còn làm nũng.
Hắn thấp giọng nói : “Nếu không muốn, thì đừng rời đi.”
Aoko ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, kiên định chậm rãi lắc đầu : “Sesshomaru, chàng hẳn đã phát hiện ra, ta không có nhịp tim. Mấy trăm
năm qua đi, ta chết đi rồi chuyển thế, giữ lại được trí nhớ kiếp trước
và năng lực, thậm chí là gương mặt. Tất cả những điều này chỉ có thể
chứng minh một chuyện, ta quay về nơi này là bởi vì chấp niệm. Chấp niệm của ta là ngọc tứ hồn, chờ sau khi tìm đủ những mảnh ngọc tứ hồn, chấp
niệm của ta sẽ biến mất. Có thể, ta cũng sẽ tan biến theo nó…”
Sesshomaru nắm chặt tay nàng: “Ta không cho phép. Ngọc tứ hồn gì đó, không được đi tìm !”
Aoko yên lặng thở dài một tiếng : “Ta vẫn không dám gặp lại chàng, mỗi lần
nhìn thấy chàng đều là trốn ở một nơi bí mật gần đó, chính là bởi vì sợ
giống như lúc này. Chàng không rời khỏi ta, ta không rời khỏi chàng.”
Thật khờ, thật khờ.
Hai người ở vùng đất vĩnh hằng ước chừng năm sáu ngày, cánh tay có gắn ngọc tứ hồn đã bị Sesshomaru chán ghét ném đi, Aoko cười khổ. Trong thời
gian này, Sesshomaru có đi ra ngoài một lần, trước khi đi còn hạ kết
giới ngăn cản Aoko rời khỏi đó. Aoko không nói gì, chỉ im lặng đứng dưới tán cây chờ hắn trở về. Buổi đêm ngày thứ năm nàng vẫn chờ hắn ở đó,
chợp mắt thiếp đi.
Khi Aoko tỉnh lại, trời đã sáng.
Nàng vẫn nằm trong lòng Sesshomaru, chỉ là chân không chạm đất mà thôi.
Sesshomaru cúi đầu nhìn nàng : “Tỉnh ?”
Aoko gật gật đầu, ngồi dậy nhìn tọa kỵ phía dưới, cười vỗ vỗ nó : “Là Ah-un sao ?”
Ah-un dường như rất vui vì cái tên này, hai cái đầu to lớn lắc không ngừng.
Sesshomaru liếc nhìn nàng một cái : “Không phải đã sớm nói qua với nàng sao, nó không có tên.”
“Cho dù là ai, đều cần có một cái tên. Chàng tên là Sesshomaru, ta tên là
Aoko, còn nó gọi là Ah-un.” Aoko mỉm cười , chỉ vào Jaken đang đưa lưng
về phía này ở đằng xa “Lão là Jaken. Chẳng qua kỳ lân hai đầu uy phong
như vậy mà lại bị ta gọi bằng cái tên buồn cười này, thật sự là…”
Sesshomaru hừ một tiếng, so sánh hắn với một tọa kỵ, cô gái này thật là…
Aoko không hỏi Sesshomaru mấy ngày trước đi đâu, Sesshomaru cũng không chủ
động nói, hai người đều hiểu nhau, không cần thiết phải nói rõ.
Từ sau khi Aoko xuất hiện, cảm xúc của Jaken vẫn rất thấp thỏm. Vùng đất
vĩnh hằng là cấm địa với người bên ngoài, chỉ có Sesshomaru và Aoko mới
có thể đi vào, lão lo lắng canh giữ ở bên ngoài một đêm, chờ Sesshomaru
ôm Aoko đi ra, lão mới dắt Ah-un tới, chủ nhân hạ lệnh đi về hướng Bắc,
lão cứ chờ như vậy cho tới bây giờ.
Sau khi Aoko kiếp trước chết
đi, lão chứng kiến Sesshomaru sa sút tinh thần, còn lão thì nhịn không
được khóc rống lên. Bây giờ Aoko đột nhiên trở lại, lại chưa từng liếc
mắt nhìn lão, chính vào lúc lão cảm thấy tủi thân, đột nhiên nghe thấy
Aoko gọi tên mình, rốt cuộc không cầm lòng được khóc lớn : “Aoko đại
nhân, ngài không chết, thật sự quá tốt rồi ! Ô oa oa oa oa….”
Aoko nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn về phía Sesshomaru.
Sesshomaru cười mà như không cười, nghiêm túc gọi một tiếng : “Jaken !”
Jaken khóc thút thít trả lời : “Vâng, Sesshomaru đại nhân !”
“Câm miệng.”
Jaken lập tức đình chỉ, ủy khuất nhìn hai người.
Aoko bất đắc dĩ quay vào trong lòng Sesshmaru, lười biếng hỏi : “Đi đâu vậy ?”
Sesshomaru siết nhẹ tay : “Núi Phú Sĩ ở phía Bắc, thân thể trước kia của nàng ở đó.
Im lặng một thời gian dài, Aoko đột nhiên nhìn về phía hắn : “Sesshomaru,
từ sau khi trở về thế giới này, ta đã đi qua rất nhiều nơi, bởi vì nghe
được nhiều lời đồn về chàng. Sesshomaru, chàng có thể nói cho ta biết,
tại sao chàng lại bắt đầu chán ghét con người ?”
Sesshomaru siết chặt tay nàng, nhưng không trả lời.
Aoko cũng không thúc giục hắn : “Là bởi vì ta sao ?”
Lúc này Sesshomaru mới lắc đầu : “Không phải.”
“Ta không tin.” Aoko nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve yêu văn đỏ tươi trên mặt
Sesshomaru, đáy mắt hiện lên sự mất mát : “ Là bởi vì năm đó ta đã phản
bội chàng đúng không ? Vì thế ngay cả huynh đệ cùng cha khác mẹ chàng
cũng chán ghét, Sesshomaru, là lỗi của ta đúng không…”
Sesshomaru nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, từ từ mở miệng : “Không phải lỗi của
nàng, ta cũng không chán ghét con người. Ta chỉ là…oán hận con người yếu ớt. Năm đó nàng chính là bởi vì bị cướp mất trái tim mà chết đi. Con
người rất yếu ớt, dễ dàng bị yêu quái nguyền rủa, bị cắn nuốt, bị giết
chết. Ta chán ghét con người yếu ớt, chỉ cần chạm nhẹ một chút, cũng có
thể chết đi.”
Aoko bật cười : “Cho dù là con người hay yêu quái,
không có trái tim thì không thể sống được. Sesshomaru..là chàng đối với
ta quá cố chấp.” Nói đến đây, giọng nói của nàng chậm rãi trở nên ưu
thương “Sesshomaru, từ đầu tới cuối chuyện giữa chúng ta chỉ là bi kịch, mà bi kịch này đã chấm dứt, bắt đầu từ ba trăm năm trước, ngày ta chết
đi.”
Sesshomaru mạnh mẽ nắm chặt cổ tay nàng, buộc nàng phải quay lại nhìn mình, lạnh lùng nói ra từng chữ : “Aoko, bắt đầu từ giờ khắc
này, ta không cho phép nàng nhắc tới chuyện nàng chết đi, ta cũng sẽ
không cho phép nàng rời khỏi ta ! Aoko, từ khoảnh khắc ba trăm năm trước ta và nàng quen nhau chuyện này đã định rồi, nàng là người của
Sesshomaru ta !”
Aoko bị đau, nhưng cũng không rên một tiếng, cắn răng chịu đựng đau đớn ở cổ tay, nâng bàn tay phải lên ôm lấy cánh tay
hắn, thì thầm : “Sesshomaru, ta yêu chàng…”
Kỳ lân hai đầu uy phong lướt đi trên bầu trời.
Trong gió truyền đến một mùi máu tươi, nhàn nhạt mà quen thuộc.
Sesshomaru bất giác nhíu mày, lẩm bẩm : “Mùi máu và dã thú…có điều mùi máu này…”
Aoko thấy thế, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Sesshomaru lắc đầu : “Không có gì, hình như ta đã từng ngửi thấy mùi máu này. Đi thôi, không cần phải xen vào.”
Aoko ngẩn ra, vỗ vỗ đầu kỳ lân : “Ah-un, xuống đưới.”
Kỳ lân hai đầu rống một tiếng, thay đổi hướng đi, hạ cánh an toàn xuống một bãi cỏ.
Sesshomaru ôm Aoko nhảy xuống, để nàng chạm chân xuống đất, sau đó kéo tay nàng đi về phía rừng cây đen tối. Đi không được bao lâu, đám người đã nhìn thấy một cô bé mặc kimono màu đỏ nằm dưới đất cách đó không xa.
Aoko
tránh khỏi tay Sesshomaru, vội vàng chạy tới, dò xét hơi thở của cô bé
này, thương tiếc thở dài : “Cô bé còn nhỏ như vậy, những vết thương trên người này, xem ra là bị dã thú giết chết, thật tàn nhẫn…”
Nàng không thấy được quẩn quanh người đứa bé kia có vài vị sứ giả đến từ thế giới khác.
Jaken đi tới : “Mất máu mà chết, xem ra là bị sói hoang cắn. Sesshomaru đại nhân, ngài quen con nhóc này sao ?”
Aoko cũng nhìn qua.
Sesshomaru chậm rãi trả lời : “Lúc trước sau khi bị Inuyasha chặt đứt cánh tay, ta từng dưỡng thương ở trong này, đứa bé này…đã từng giúp ta.”
Aoko yên lặng thở dài một tiếng, ngẩng đầu thấy ánh mắt Sesshomaru lơ đãng
liếc qua chuôi kiếm bên hông, phát hiện tay hắn cũng đang đặt lên đó,
nhịn không được thì thào ra tiếng : “Thiên sinh nha…”
Thanh kiếm
này, Aoko từng nhìn qua. Lúc trước khi Inu no Taisho đến thăm Midoriko
tỷ tỷ, lão đã tự tay ban thanh kiếm này cho Sesshomaru, còn nói một câu
rằng “ Thiên sinh nha là thanh kiếm không thể chém giết”, nói cách khác
nó không thể giết cả người lẫn yêu quái.
Sesshomaru nhíu mày, chậm rãi rút Thiên sinh nha ra, thấp giọng nói : “Thiên sinh nha thức tỉnh…”
Jaken gào to : “Cái gì, sao Thiên sinh nha lại thức tỉnh vào lúc này ?”
Aoko ngẩn ra, nàng rất hiểu Sesshomaru, hắn cao ngạo, lạnh lùng, đối với
sinh mệnh chưa từng coi trọng, lúc trước vì muốn hắn thay đổi nàng đã
mất rất nhiều tâm tư, chỉ là tất cả những thứ này đều trở về điểm khởi
đầu sau sự phản bội và cái chết của nàng, thậm chí còn trầm trọng hơn
trước.
Thiên sinh nha là thanh kiếm hồi sinh người chết, nếu Thiên sinh nha thức tỉnh, đại biểu cho Sesshomaru đang muốn cứu người này.
Aoko quay sang hỏi Jaken : “Sao lại thế này ?”
Jaken chần chừ nhìn Sesshomaru, lúc này mới trả lời : “Mấy ngày trước thừa
dịp Aoko đại nhân ngủ say, tiểu nhân và Sesshomaru đại nhân đã tới tìm
Toutousai nhờ lão tạo ra một thanh đao lợi hại hơn so với Thiết toái
nha, chỉ là lão Toutousai kia lại chạy đi tìm tên bán yêu Inuyasha, làm
hại Sesshomaru đại nhân suýt nữa bị Phong Chi Thương đánh trúng, là
Thiên sinh nha vào thời khác mấu chốt đã cứu Sesshomaru đại nhân. Hơn
nữa…”
Jaken than thở một lúc mới ủy khuất nói : “Sesshomaru đại
nhân còn lấy tiểu nhân ra thử đao, mặc dù tiểu nhân không có chết nhưng
mà trong lòng rất tổn thương…”
Lúc này Sesshomaru giơ Thiên sinh
nha lên rồi lại hạ xuống, lẩm bẩm : “Thì ra là vậy, thấy được rồi, đây
là sứ giả của thế giới kia sao ? Phải thử chút mới được, sức mạnh của
Thiên sinh nha.”
Aoko đứng lên, lùi sang một bên.
Jaken túa mồ hôi lạnh ra như tắm.
Trường kiếm đột nhiên chém ra, dường như có thứ gì đó vô hình vừa bị chém giết.