Vĩnh Hằng Kiếm Tổ

Chương 11: Chính là hôm nay sao? 



Lưu Bảo Minh đã không thể nào nhịn được nữa.

Nữ nhân tựa như tiên nữ trước mặt chính là người mà hắn ta hằng mong ước.

Ngày nhớ đêm mong, thế nhưng cho dù hắn ta có thổ lộ như thế nào, Lăng Phi Vũ vẫn phớt lờ hắn ta.

Hôm nay, cuối cùng cũng có được cơ hội!

Lăng Phi Vũ chủ động đi đến tận đây, Lưu Bảo Minh vô cùng phấn khích khi nghĩ rằng hắn ta và nàng có thể gạo nấu thành cơm.

Nhìn thấy hắn ta sắp lao tới, Lăng Phi Vũ cố gắng chịu đựng, cắn đôi môi đỏ mọng, dùng hết sức vung kiếm lên.

Lưu Bảo Minh giơ tay dễ dàng gạt thanh trường kiếm của Lăng Phi Vũ ra, điều này khiến nàng vô cùng kinh hãi, loạng choạng lui về góc tường.

“Lăng Phi Vũ, nàng đã hít phải Thập Tam Nhuyễn Cốt Tán, cho dù là tu vi Hóa Hải Cảnh của nàng cũng vô dụng. Ta khuyên nàng đừng nên chống cự nữa, bởi vì nàng làm gì cũng thế cả thôi, tốt nhất là nàng nên nghe lời ta, ta nhất định sẽ khiến nàng được sung sướng. Nào, đi theo ta, có gì không tốt chứ? Vân Hạo không thể cho nàng cái gì, ta đều có thể cho nàng! Một trăm, à không, một ngàn Vân Hạo cộng lại cũng không xứng mang giày cho Lưu Bảo Minh ta!”

Hơi thở của Lưu Bảo Minh vô cùng nặng nề, hắn ta cười hung ác, lao thẳng về phía Lăng Phi Vũ.

Lúc này, một luồng gió mạnh chợt ập tới.

Lưu Bảo Minh liền cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội, làn da trực tiếp nứt toạc ra.

Sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên.

Có ai đó đã đánh mạnh vào bụng của Lưu Bảo Minh, cơ thể của hắn ta liền bay thẳng về phía sau.

“Xin lỗi, bây giờ ta mới đến, là lỗi của ta.”

Giọng nói của Vân Hạo truyền vào tai Lăng Phi Vũ.

Nàng ngơ ngác nhìn Vân Hạo đột nhiên xuất hiện, đôi mắt bỗng đỏ hoe.

“Ngươi không sao... không sao là tốt rồi. Lưu Bảo Minh nói Hứa Ấn muốn dùng ngươi để thử đan dược.” Giọng của Lăng Phi Vũ nghẹn ngào vì nức nở.

Đến lúc này rồi, thế mà nàng vẫn còn lo lắng cho sự an toàn của mình...

Trong lòng Vân Hạo cảm thấy thật ấm áp.

Một tay hắn ôm lấy Lăng Phi Vũ, tay còn lại liên tục ấn vào một số huyệt đạo quan trọng trên cơ thể của nàng.

Lăng Phi Vũ cảm thấy từng nơi ngón tay Vân Hạo chạm vào đều trở nên tê dại, cơ thể vốn đang mền nhũn vì trúng độc, nhưng kì lạ thay lúc này nàng lại cảm thấy khá hơn rất nhiều.

“Vân Hạo... ngươi...”

Lăng Phi Vũ vô cùng kinh ngạc.

Phương pháp giải độc này của Vân Hạo thật không thể nào tin nổi.

Lăng Phi Vũ còn chưa kịp nói xong, Vân Hạo đã ngắt lời, nhẹ nhàng nói: “Trước đây đều là nàng giúp ta giải quyết rắc rối. Hôm nay hãy giao việc đó lại cho ta.”

Nhìn vào đôi mắt dịu dàng và ấm áp của Vân Hạo, Lăng Phi Vũ bối rối một lúc rồi gật đầu nói: “Được!”

Nàng đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi...

Người khác luôn nói rằng Vân Hạo là phế vật, là bùn loãng không thể trát nổi tường.

Nhưng nàng vẫn nhất quyết muốn ở lại bên cạnh Vân Hạo.



Nàng luôn chờ đợi, không ngừng hy vọng một ngày nào đó, Vân Hạo sẽ thay đổi.

Ngày đó... Chính là hôm nay sao?

“Ah!”

Một tiếng hét giận dữ phát ra từ Lưu Bảo Minh.

Hắn ta từ từ đứng dậy, với những vết thương khắp người và dấu chân còn in hằn trên bụng.

“Vân Hạo, ngươi thế mà lại có thể sống sót ra khỏi phòng luyện đan của sư phụ ta... Cứ xem như ngươi mệnh lớn, thế nhưng ngươi thật sự cho rằng có thể chạy thoát khỏi đây sao? Ngươi dám ra tay với ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi sống sót bước ra khỏi Bảo Đan Lâu! Còn nữa, ta sẽ chơi đùa thỏa thích với vị hôn thê của ngươi. Ta sẽ trói tên phế vật là ngươi bên cạnh giường, để cho ngươi tận mắt chứng kiến cảnh ta chơi đùa với tiện nhân Lăng Phi Vũ như thế nào, ha ha ha! Đây là cái giá ngươi phải trả khi dám đắc tội với ta! Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.”

Vân Hạo lạnh lẽo nhìn hắn ta, ánh mắt tràn ngập sát ý, nào còn dịu dàng như lúc nhìn Lăng Phi Vũ.

Lưu Bảo Minh vẫn điên cuồng hét lên: “Ta biết ngươi bí mật tu luyện, thực lực đã đạt đến đỉnh cấp Dẫn Khí Cảnh. Thế nhưng, ta đã là Chân Nguyên Cảnh tầng một! Vậy nên bây giờ trong mắt ta, ngươi vẫn là phế vật như cũ thôi.”

Vừa dứt lời, hắn ta đã tiến lên một bước, nhanh chóng lao về phía Vân Hạo.

Tu vi Chân Nguyên Cảnh tầng một đột nhiên bùng nổ, một ngọn lửa chợt phun trào!

Luyện đan sư trời sinh đã có mối quan hệ mật thiết với nguyên khí thuộc tính lửa, vậy nên nguyên khí mà Lưu Bảo Minh điều động cũng là thuộc tính lửa.

Lòng bàn tay của hắn ta nắm chặt thành nắm đấm, ngay lập tức có một ngọn lửa bùng lên rồi tạo thành một quả cầu lửa, khi hắn vung tay ra thì quả cầu lửa bay thẳng về phía Vân Hạo.

Trong mắt Vân Hạo hiện lên một tia khinh thường.

“Soạt!”

Thanh trường kiếm đã được rút ra khỏi vỏ.

Kiếm khí sắc bén ngay lập tức chém quả cầu lửa thành hai.

Trong lòng Lưu Bảo Minh cực kỳ kinh hãi.

Sau đó, bóng dáng của Vân Hạo đã biến mất khỏi tầm mắt hắn ta, thậm chí hắn ta còn không thể nhìn thấy được gì nữa, bởi vì ánh sáng chói lóa của trường kiếm.

“Phù!”

Lưỡi dao sắc nhọn nhanh chóng đâm xuyên qua bụng, xé tan đan điền của hắn ta!

“Ah!”

Lưu Bảo Minh hét lên như một con lợn bị chọc tiết.

“Soạt, soạt, soạt!”

Tay chân của Lưu Bảo Minh đều bị lưỡi kiếm lạnh lẽo chém vào, gân tay và gân chân của hắn ta đều bị chém đứt hết.

“Soạt!”

Lúc này, Vân Hạo mới đút kiếm lại vào vỏ.

Ánh sáng của kiếm khí cũng dần dần tiêu tan đi.

“Rầm!”

Cơ thể của Lưu Bảo Minh ngã rầm xuống đất.



Đan điền của hắn ta đã bị hủy, tĩnh mạch tứ chi đã bị đứt đoạn, hắn ta bây giờ đã trở thành một kẻ tàn phế hoàn toàn!

Hắn ta làm sao có thể ngờ rằng mình lại thua Vân Hạo...

Hơn nữa còn thua một cách dễ dàng như vậy!

Đây rõ ràng còn chẳng được xem là một cuộc chiến thật sự!

Bởi vì hắn ta thậm chí còn không nhìn thấy rõ được Vân Hạo đã rút kiếm như thế nào, hắn ta bây giờ… cách cái chết chẳng còn bao xa.

Vân Hạo nhìn Lưu Bảo Minh đang nằm trên mặt đất với vẻ thờ ơ: “Có một câu ngươi vừa nói rất đúng, có những đau đớn còn đáng sợ hơn cả cái chết…”

Vừa dứt lời, Vân Hạo đã nhấc chân lên.

“Bốp”

Vân Hạo giẫm mạnh xuống người Lưu Bảo Minh, sau đó âm thanh gãy xương răng rắc vang lên.

“Ah!”

Lưu Bảo Minh không ngừng la hét vì đau đớn.

Vân Hạo không quan tâm, tiếp tục giơ chân đá hắn ta đi.

Giế t chết Lưu Bảo Minh thì quá tốt với hắn ta rồi, phải phế đi tu vi, phế đi khả năng di chuyển, như vậy mới có thể hủy hoại tôn nghiêm nam nhân của hắn ta.

Đây mới chính là là trừng phạt tàn bạo nhất dành cho Lưu Bảo Minh.

Hắn ta luôn ỷ mình là luyện đan sư, hơn nữa còn là đệ tử của Hứa Ấn, vì vậy đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu xa ở thành Lưu Vân, bây giờ lâm vào hoàn cảnh này, về sau nhất định sẽ có rất nhiều người tìm hắn báo thù.

Lăng Phi Vũ đứng bên cạnh nhìn Vân Hạo, sau đó những giọt nước mắt liền chảy xuống gò má thanh tú.

Vân Hạo... thực sự đã thay đổi rồi, thay đổi hoàn toàn, trở thành một nam nhân mạnh mẽ mà nàng có thể dựa vào!

Nghĩ đến những ủy khuất mà nàng đã phải chịu đựng trong những năm qua… thật sự rất đáng giá!

Vân Hạo đi đến trước mặt Lăng Phi Vũ, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, đã làm nàng sợ rồi.”

Lăng Phi Vũ lắc đầu, tuy rằng trên mặt đầy nước mắt nhưng lại nở nụ cười mãn nguyện, cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng, chủ động nhào vào lòng của Vân Hạo.

“Vân Hạo… Ta thực sự hạnh phúc…”

“Cuối cùng ta cũng đã đợi được ngày này…”

“Ngươi có biết ta đã phải khóc thầm bao nhiêu lần không…”

Vân Hạo cảm nhận được sự buồn tủi của Lăng Phi Vũ.

Cho dù thiên phú tu luyện của nàng có tốt đến đâu, được nhiều người gọi là tiên tử… nhưng sự thật là nàng chỉ là một thiếu nữ còn chưa tròn mười tám tuổi.

Từ nhỏ, gia đình gặp biến cố, nàng đã phải dũng cảm đối mặt với mọi chuyện, đôi vai mềm yếu còn gánh vác rất nhiều việc ở võ quán Cuồng Kiếm.

Nhưng cũng giống như mọi thiếu nữ khác, nàng luôn khao khát nam nhân của mình có thể trở thành nam tử hán, có thể che chở cho nàng khỏi phong ba bão táp.

Thế nhưng Vân Hạo trước kia chỉ là một tên ăn chơi trác táng, là một tên khốn khiếp...

Vân Hạo nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng nói: “Từ nay về sau đừng khóc nữa, ta sẽ khiến nàng mỗi ngày đều vui vẻ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.