Sau khi Tần Khuynh Dương đi giải quyết chuyện bang hội, Băng Nghi trở về Ngưu Thần, nhưng lại không cho tên thuộc hạ nào của Tần Khuynh Dương đi theo cả.
Băng Nghi đã vào biệt thự, căn biệt thự vẫn như vậy, mọi thứ đều đặt ở vị trí cũ, mỗi ngày đều có người đến quét dọn. Biệt thự vẫn trang nghiêm ấy, vẫn đẹp đẽ ấy, nhưng lại không còn tiếng nói cười của cha nàng và nàng như ngày nào. Cảm xúc và nhớ nhung đã tạo ra cho nàng vài giọt lệ, bỗng từ xa có một người đi đến. Bà ấy đứng ở nơi khuất tối, nên chỉ nhìn được nửa gương mặt bà. Cho dù nửa gương mặt, vẻ lạnh lùng cũng không hể suy giảm. Ánh mắt sâu thẳm, sóng mũi cao, đôi môi hơi miếm chặt. Nhìn sơ tổng thể cũng đủ biết đây là người từng trãi, từng trãi trong thế giới ngầm.
- " chào dì ". Băng Nghi lễ phép lên tiếng.
- " bên phía Tần Nghị sao rồi ". Người đàn bà khuất trong bóng tối lên tiếng, giọng nói bà trầm ổn.
- " con về đây không phải về chuyện lão Tần Nghị ". Ngưng một lát, nàng lấy hết can đảm nói tiếp -" con muốn điều tra rõ cái chết của cha con ".
- " con không tin ta ". Giọng nói bà lộ ý giận giữ, có phần nhấn mạnh trong lời nói.
- " không phải con không tin dì, có thể dì chỉ là hiểu lầm, lão Tần Nghị thân với cha con như vậy, chắc lão không hại cha con đâu ". Nàng vội vàng nói tiếp.
- " con biết gì mà nói, thân à, con dựa vào điều gì để chứng minh. Dựa vào khi lão Tần Nghị từ Xà Thần trở về và nói là cha con đã chết do Hoắc Khang giết à? Ai làm chứng cho điều đó ". Bà quát lên, thể hiện rõ sự giận dữ tột cùng của bà.
- " nhưng, nhưng đó chỉ là những suy đoán của dì, con sẽ điều tra rõ cái chết của cha con, nếu thật sự là do lão Tần Nghị làm, con sẽ trả thù ". Băng Nghi cương quyết nói.
Bà ta cười như không cười bởi gốc khuất tối che đi nửa gương mặt của bà.
- " con thử nghĩ xem, Tần Nghị năm xưa cũng yêu mẹ con, nhưng lại không có được. Lão ta lấy vợ đẻ con rồi vẫn còn thầm nhớ hình bóng của mẹ con, trong khi đó cha con, mẹ con và con đang sống vui trong một gia đình. Hỏi xem, lão ta có sinh lòng thù hận không? Khi người gặp mẹ con trước là lão ta chứ không phải cha con, nhưng cuối cùng lão ta cũng không có được mẹ con ".
- " nhưng đó là phỏng đoán của dì, nếu như sự thật không phải như vậy, nếu như cha con chết dưới tay của Hoắc Khang thì sao? Nếu như vậy, chẳng phải con trách lầm Dương ca và lão Tần Nghị à? ". Băng Nghi như kích động mà rơi nước mắt.
- " lịch sử không cơ nếu như, hiện tại cũng càng không. Đừng biện hộ cho cha con nhà họ Tần nữa, ta biết con tôn trọng Tần Khuynh Dương, nhưng hắn có tôn trọng con không, hắn ta buộc con phải lấy hắn, buộc con phải ở mãi bên cạnh hắn, đó là cho con hạnh phúc à? Con có thấy hạnh phúc? ". Người đàn bà cười điểu mà nói.
- " dì à, sao con có cảm giác, dì đang lợi dụng con để làm điều gì đó ". Băng Nghi trầm giọng xuống, lời nói lộ ý nghi ngờ. -" năm xưa, dì không có được lão Tần Nghị, nên dì sinh hận? Dì là em gái ruột của cha con, cha con không muốn dì bước theo con đường thế lực ngầm, nên đã không gả dì cho lão Tần Nghị, có phải, dì vẫn còn để bụng chuyện đó? ".
- " nói bậy, lão Tần Nghị là kẻ " tiểu nhân ngụy quân tử " hắn có âm mưu hãm hại cha của con. Lão Tần Nghị nói gì với con à? ". Người đàn bà kích động, ngữ điệu có phần hơi lo sợ.
- " không, lão không nói gì với con cả ". Băng Nghi ngừng một lát, hít vào một hơi, rồi nhìn vào ánh mắt của dì, giống như được cảm thông, được nhìn thấu -" dì à, con sẽ điều tra rõ ràng cái chết của cha con, dì cứ yên tâm. Trong thời gian này, dì đừng làm gì để hại Tần Gia nữa. Sẽ nhanh thôi, sẽ nhanh con sẽ đưa ra cho dì câu trả lời cho dấu chấm hỏi cái chết của cha con ".
- " ta không hứa, cho dù không trả thù vì chuyện của cha con, ta cũng còn thù khác chưa trả ". Nói xong, bà nhết lên một nụ cười khinh bỉ.
- " làm gì thì làm, đừng làm tổn hại tới Dương ca ". Băng Nghi nhỏ giọng, nói xong nàng bỏ đi.
Ánh mắt độc đoán đang nhìn theo từng bước chân của nàng. Bà ta bước lại chiếc ghế gần đó, chiếc ghế mà Lạc Vĩnh hay ngồi, bà ta ngồi vào đó. Nụ cười tà mị nở trên môi bà ta.
- " Tần Nghị, Lạc Vân tôi sẽ trả đủ lại những gì năm xưa ông làm với tôi ".
- ----------
Sau khi trở về Tần Gia, Băng Nghi đi thẳng lên lầu với tâm trạng cực kì tệ, mệt mỏi, lo lắng. Nàng cất bước thẳng lên phòng, ánh đèn phòng dịu nhẹ bật lên gương mặt buồn một cách nao lòng của nàng.
Nàng dạo quanh kệ đựng rượu, chọn một chai Whisky 1980, nàng khuôi nắp chai ra, không đá không ly, một hơi chén gần nửa chai.
Tâm trạng của nàng giống như hương rượu này, đắng, cay, nồng. Còn nàng giống như chai rượu, một khối hình dạng không di chuyển, một kiệt tác đẹp bên ngoài nhưng bên trong lại cay đắn không phải ai cũng thưởng thức được.
Làm sao đây, cha nàng ra đi đột ngột quá, hơn 6 tuần rồi nàng vẫn chưa có manh mối nào, nàng sợ quá, sợ lời phỏng đoán của dì Lạc Vân là đúng, nàng sẽ phải tự tay giết chết lão Tần Nghị, chính tay giết chết Dương ca, người vô cùng yêu thương nàng.
Làm sao đây, Băng Nghi à, nàng rung động sao? Không, nàng không có tình cảm với Dương ca, nàng chỉ là đang ngưỡng mộ, chỉ đang tôn kính. Hoàn toàn không phải yêu, đúng, không phải yêu, Dương ca như người anh của nàng, đơn giản chỉ vậy.
Chưa đầy 5 phút, Băng Nghi bắt đầu choán váng, đầu óc quay cuồng, mở mắt cũng chẳng xong, ý thức dần dần mơ hồ, gương mặt do kích thích của rượu mà đỏ lên. Vô cùng nóng, nàng vô thức dùng hai tay chạm vào mặt mình, cùng đó làm rớt chai rượu xuống đất.
Xoảng...... Tiếng chai rượu rớt làm chấn động Tần Khuynh Dương đang đứng trước cửa phòng, hắn đã về.