Dần dà thần sắc hắn trở nên ngưng trọng, mặt mày cũng nhăn thành một đoàn: “Hắn đi đâu?”
Tôi đoán chắc là xảy ra chuyện nghiêm trọng, chợt nghe hắn nói: “Cái gì? Ba nghìn vạn?!?! ……… Ân, tình hình tài chính thế nào? Được, tôi lập tức về ngay”
Tôi không định hỏi hắn, hắn cũng không muốn nói cho tôi biết, vội vàng nhìn tôi một cái rồi đi. Điều gì làm cho một Tổng tài luôn ung dung bình tĩnh khẩn trương như vậy? Tôi rất muốn cảnh báo hắn những nguy cơ về sau, ngay cả mọi điểm yếu của Hoàn Á tôi cũng nắm trong tay chứ đừng nói một Ban Giám Đốc ăn hại kia. Tôi càng lo lắng, đột nhiên Tiểu Khả mang điện thoại đến, là Vu Dương gọi
– “Hoàn Á xảy ra chuyện gì?”
Hắn không do dự nói ngay: “Cậu không phải nói sẽ không nhúng tay vào việc của Hoàn Á nữa sao? Như thế nào, còn không phải lão Đại lúc nào cũng quan tâm đến cậu bỏ bê Hoàn Á nên giờ mới ………”
– “Cậu bớt nói lời vô nghĩa đi”– tôi đánh gãy lời hắn, nếu không hắn tụng cũng phải hơn 1 giờ là ít
Hắn nghiêm túc: “Là Trần Hạo Khoa, hắn tự ý thu mua Trần Lệ, thay đổi mọi số liệu tài chính rồi biển thủ ba nghìn vạn bỏ trốn sang Malaysia. Hắn hành động cực kì nhanh gọn lẹ, có lẽ đã lên kế hoạch từ lâu. Hiện tài sở Thuế đến kiểm tra báo cáo tài chính của công ty, bên Trung Dương còn chưa rõ ràng…. Aiiii, thực sự là họa vô đơn chí”
Trinh Hạo Khoa? Là kẻ đá tôi ra khỏi Hoàn Á đó sao? Lúc trước hắn đuổi việc tôi là có mục đích, thù này tôi phải báo! Không phải vì Trương Khải Huy, mà là vì chính tôi!
– “Vu Dương, cậu có thể giúp tôi một việc không? Tôi có thứ cần chuyển gấp cho Trương Khải Huy”
– “Vậy sao cậu không trực tiếp mang đi giao?”– hắn lại bày ra bộ dạng này, tựa hồ như biết tôi và tên họ Trương kia có quan hệ gì sâu sắc lắm
– “Cậu rốt cuộc có giúp hay không?”– dù sao hắn cũng không phải sếp tôi, có gấp thì việc cũng xảy ra rồi nên nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi cho khỏe
– “Đi. Vương đại thiếu gia!”
Nửa giờ sau Vu Dương tới, tôi liền đưa những tài liệu quan trong cho hắn, này là công sức thành quả của tôi trong 2 tháng ròng
– “Đây là cái gì?”– hắn hỏi tôi
– “Cậu mang đi giao cho hắn là được rồi, tò mò làm gì?”– tôi vặn lại
– “Ngay bây giờ sao?”– hắn do dự
– “Có gì khó sao?”
– “Ban Giám Đốc đang họp, tôi không vào được”– hắn khó xử
– “Cậu còn lo vớ vẩn? Không vào được cũng phải xông vào bằng mọi giá! Để cho hắn biết tình hình hiện tại của Hoàn Á nguy cấp như thế nào. Không lẽ các người định mất bò mới lo làm chuồng, nếu Thuế Vụ tra ra được cái này, chừng đó đến 10 Trương Khải Huy cũng chẳng làm được gì”
Nhìn thấy bộ dạng hớt hơ hớt hải của hắn lúc rời đi, tôi thật sự buồn cười. Vu Dương luôn tự xưng hắn và Hoàn Á có cùng sinh mệnh, bây giờ Hoàn Á xảy ra chuyện, hắn so với Trương Khải Huy còn sốt ruột hơn nhiều. Lần trước phụ thân hắn bệnh nặng tôi cũng chưa thấy hắn lo lắng như bây giờ
Liên tục 3 ngày sau Trương Khải Huy không vào bệnh viện, điện thoại cũng không gọi đến. Không biết những tài liệu của tôi đã làm hắn khiếp sợ hay tình hình vẫn giải quyết chưa xong nên mới đem tôi gác qua một bên. Tôi cũng không hỏi Vu Dương, có hỏi hắn cũng vô ích, Trương Khải Huy lẽ nào lại báo cáo tình hình cho hắn biết?
Thứ Tư, bác sĩ đến xem xét tình trạng của tôi rồi kí giấy xuất viện, tôi vội vàng thu thập đồ đạc thừa lúc họ Trương kia chưa tới cao chạy xa bay, miễn cho chính mình trở thành ‘tình nhân’ của hắn. Đơn giản từ biệt Tiểu Khả, tôi vội vàng chạy ra cổng bệnh viện gọi taxi. Tiểu Khả hai mắt đẫm lệ nhìn tôi, tôi cũng không dám quay đầu nhìn nàng lần nữa. Tôi đã gặp qua rất nhiều nữ nhân, họ đều giống nhau nhưng Tiểu Khả lại không như vậy, nếu kết hôn, tôi chắc chắn sẽ chọn nàng làm vợ