Hết thảy đều quá đột nhiên, tôi đưa tay lên đỡ theo bản năng, chai bia sắc nhọn đập vào tay tôi làm tôi đau nhức một trận, ngã trên mặt đất. Nàng vừa muốn tiến lại đã bị phục vụ trong quán chặn. Trân Tả chạy đến đỡ tôi, máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài, áo sơ mi của tôi cũng nhuốm một màu đỏ. Nàng muốn đỡ tôi đứng lên, nhưng vừa động đến tay toàn thân đều đau nhức. “Mau gọi xe cứu thương!”. Trân Tả reo lên, đến sau quầy bar lấy một mảnh vải buộc miệng vết thương của tôi lại. Nàng dùng sức buộc thật chặt. Một người trẻ tuổi bối rối gọi xe cứu thương. Vi Á Xu xụi lơ trên mặt đất, khóc đến trời đất u ám. Tôi nhìn cánh tay, một cú này quả thực rất tiêu chuẩn, cánh tay phải xem như bị phế đi! Tôi muốn nhổ mãnh vỡ thủy tinh trên tay ra, Trân Tả ngăn lại, “Đừng động! Cẩn thận ảnh hưởng bên trong”. Đành phải thôi. Tôi dưới sự trợ giúp của Trân Tả gian nan đứng lên, ngồi trên sô pha
Cũng không biết người nọ gọi điện thoại kiểu gì, xe cứu thương chưa tới Trương Khải Huy đã tới trước. Hắn khẩn trương vọt tới bên cạnh tôi, một phen ôm tôi xông ra ngoài. “Uy, em bị thương ở tay, không phải chân!”. Tôi oán giận. Làm trò cho một nam nhân ôm trước mặt người khác quả là phi thường khó chịu. Hắn không để ý tôi, cẩn thận đặt tôi vào ghế phó lái, lái xe thẳng đến bệnh viện. Không biết có phải mất máu nhiều quá hay không, cánh tay tôi rất đau, trước mắt đều biến thành màu đen
Khi tỉnh lại cánh tay đã băng một lớp gạc dày, một chút tri giác cũng không có. Trương Khải Huy nghiêm túc ngồi bên cạnh tôi. Tôi nhìn nhìn cánh tay, nhìn nhìn hắn, “Phế đi?”
Hắn cười nhạt một tiếng, “Có anh ở đây, em sợ gì?”
– “A, em sợ gì? Sợ anh kết hôn lần nữa?“. Tôi cười lạnh nói
Hắn đã muốn phát hỏa, nhưng nhìn thoáng qua cánh tay của tôi, lập tức dịu lại, “Nếu trước em không cự tuyệt anh, hết thảy những chuyện này cũng không phát sinh. Vương Hân, không có em, anh kết hôn với ai cũng giống nhau”
– “Cự tuyệt?”. Tôi nhướng mày, “Em nói gì anh cũng tin?”. Người ta nói phụ nữ khi yêu mất hết lí trí, tôi thấy hắn còn ngu ngốc hơn!
– “Em nói gì anh cũng tin”. Hắn cúi đầu ôn nhu hôn lên trán tôi, động tác ôn nhu mềm nhẹ như lụa
Tôi cúi đầu, trong lòng đang nghĩ chuyến đi ngày mai có lẽ đã bị hủy rồi, vừa định cụng trộm cười, không ngờ hắn dường như hiểu được suy nghĩ của tôi, cho tôi một đòn cảnh cáo “Đêm nay anh ở lại cùng em quan sát bệnh tình, sáng ngày mai sẽ lên máy bay”
– “Thế này em còn động được?”. Tôi cau mày
– “Em ‘bị thương ở tay, không phải chân’!”. Hắn trích dẫn nguyên văn lời tôi, tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay phải đang được gói như bánh chưng của tôi. Tôi cúi đầu, hiểu được thế nào là họa vô đơn chí
Lên máy bay, tôi nhắm hai mắt, trong lòng bất an không yên, đến HongKong gặp Trương Diệu Bằng là lành hay dữ? Biết rõ băn khoăn của tôi, Trương Khải Huy vẫn nhất quyết không nói lí do cha hắn muốn gặp tôi
– “Còn đau không?”. Câu hỏi của hắn đánh gãy ý nghĩ của tôi
– “Không tri giác”. Tôi ăn ngay nói thật
– “Yên tâm, anh đã liên lạc với một bệnh viện nổi tiếng ở HongKong, không sợ sau này có di chứng gì”
Tôi nhếch miệng một chút
– “Vương Hân, ngày đó Trịnh Hạo Khoa nói giúp anh một ngựa tất cả là bởi vì em”. Trương Khải Huy thấp giọng bên tai tôi
– “Nga?”. Tôi luôn nghĩ tên kia vì Trương Khải Huy là lão bản mới không tiếc mạng sống giúp hắn
– “Chiêu trước kia của em không chỉ cho hắn một cái nhân tình, mà còn cứu được Hoàn Á”. Hắn mỉm cười nhìn tôi
– “Có câu anh chưa từng nghe sao? Không có kẻ thù vĩnh hằng, không có bạn bè vĩnh hằng, chỉ lợi ích là vĩnh hằng”
– “Vậy— tình yêu— có tính là lợi ích không?”. Hắn quỷ dị nhìn chằm chằm vào mắt tôi
– “Anh nói xem?”
Đến HongKong, mưa nhỏ kéo dài liên tục làm lòng tôi càng loạn. Chưa kịp tham quan phong cảnh nhân văn đã bị Trương gia đón đến một khu nhà cao cấp. Xe chạy từ cổng đến cửa chính cũng mất hơn 10 phút, thật không ngờ tại HongKong còn có một biệt thự lớn như vậy. Có chút giống biệt thự kiểu Anh thế kỉ 19, hơn nữa dưới màn mưa phùn mông lung, cả khuôn viên dị thường im lặng
– “Thiếu gia”. Một người ăn mặc điển hình kiểu quản gia mở cửa cho Trương Khải Huy, tôi bước theo ra
– “Ba tôi đâu?”
– “Lão gia ở trên lầu đợi hai người”
– “Ân”. Trương Khải Huy vươn tay phải đỡ thắt lưng tôi, tôi xấu hổ liếc hắn, nhìn nhìn đến vị quản gia kia, hắn đầu vẫn cúi đầu, thực biết đúng mực. Cứ như vậy, tùy ý Trương Khải Huy đặt tay lên thắt lưng tôi, tôi theo hắn lên lầu