Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 10: Giết sạch



Hệ Thống thở dài:

[Được thôi. Những thứ này giống như con người vậy. Có điều chúng là bất tử. Mấu chốt đánh bại chúng là khiến cho loại chất lỏng bên trong chúng ngưng hoạt động.]

Trần Ngọc Lâm nhìn Dây Xích đang ghép tay lại, cái thứ chất lỏng trông như đồng đỏ nung chảy từ từ chảy ngược vào bên trong cánh tay nó hỏi:

" Mấy thứ chất lỏng này có thể di chuyển được, làm sao để vô hiệu hóa chúng."

Quả vậy, những loại chất lỏng giống như đồng nung chảy này có thể di chuyển, có thể cử động gần như một sinh vật sống vậy.

[Ồ, đó là một công nghệ khá tốt. Đồng đen tinh thuần nung chảy có thể có pháp thuật trở gần bằng không. Nói cách khác, chúng gần như không tiêu hao năng lượng, nếu cứ để mặc thế chúng có thể chiến đấu trong mười năm.]

Hệ Thống cười:

"Dùng phép thuật để chống đỡ."

Trần Ngọc Lâm cười:

" Hiểu rồi. Sử dụng pháp thuật để chống lại pháp thuật, và chúng sẽ toi đời đúng không?"

Hệ Thống:

[Ồ không. Chúng sẽ vẫn bất tử, nhưng chúng sẽ là những cục sắt bất tử. Hay là cục đồng nhỉ? Ồ sao cũng được.]

Trần Ngọc Lâm lầm bầm:

" Những cục sắt bất tử là thứ tốt."

Trần Ngọc Lâm giơ tay ra, trong tầm mắt của hắn hiện lên năm cái nút. Một cái nút là "Cửa Hàng", một cái khác là "Nhân Vật", một cái khác là "Triệu Hồi Thú" (cái này đang bị xám), một cái khác là "Hòm Item", và cái cuối cùng là một dấu "...". Dựa theo Hệ Thống nói, vẫn còn nhiều tính năng khác chưa mở, hắn cần phải đạt một cảnh giới nhất định để mở ra.

Trần Ngọc Lâm click vào Hòm Item. Bên trong là vài vật phẩm, một thanh kiếm (đỏ, do đang sử dụng), một "Lưỡi dao Manticore, ba cái thẻ bài, một cái laptop, và một bộ quần áo.

Trần Ngọc Lâm lướt ngang qua ba cái thẻ, lần lượt là "Thẻ bài Tiến Hóa", "Thẻ Bài Triệu Hoán" và "Thẻ Bài Phép Thuật". Hắn rút ra cái "Thẻ Bài Phép Thuật".

Trần Ngọc Lâm nhìn vào con số ở mặt sau tấm thẻ, có một dòng số chỉ thời gian "13"14". Nói cách khác tấm thẻ này còn có thể dùng được trong mười ba phút mười bốn giây nữa. Hắn gắn tấm thẻ lên trên thanh kiếm, lập tức tấm thẻ biến mất.

Bù lại, thanh kiếm của hắn tỏa ra một vầng ánh sáng nhu hòa, đồng thời xung quanh thanh kiếm dâng lên một vầng ánh sáng tụ xoắn lại thành một cơn lốc gần như vô hình lấy lưỡi kiếm hắn làm trung tâm, bao phủ lấy nó.

"Xẹt..."

Trần Ngọc Lâm lao thẳng đến Bánh Bông Lan, vung kiếm chém xuyên qua người nó, chém nó ra làm đôi từ bả vai trái xuống bên sườn phải. Như thường lề, lưỡi kiếm chém ngọt xớt. Có điều lần này, chỗ mà bị Trần Ngọc Lâm chém qua thay vì có nước đồng nóng chảy phun trào ra thì lại phun ra một lô lốc những hạt bụi nhỏ li ti. Tuy rằng những hạt bụi này rất nhỏ, chỉ nhỏ như hạt cát nhưng bù lại nó chảy ra rất nhiều.

Phun trào ra một đống những hạt bụi kim loại nhỏ xong, sau đó cái thứ nước đồng nóng chảy kia mới tiếp tục trào ra tiếp. Trần Ngọc Lâm cười, chợt hắn cảm nhận tiếng gió thốc từ đằng sau.

Trần Ngọc Lâm giơ một tay lên làm chệch hướng nắm tay kim loại hướng hẳn mặt hắn mà lao tới, đồng thời cắm sâu lưỡi kiếm vào bên trong con Golem này.

Bằng mắt thường, có thể thấy ngay lúc lưỡi kiếm hắn đâm xuyên qua con Golem, lưỡi kiếm đột nhiên nóng đỏ lên. Sau đó luồng xoáy gần như vô hình đang bao quanh lưỡi kiếm của hắn đột ngột chuyển màu.

Từ một màu gần giống sương khói vô cùng mờ nhạt, luồng xoáy này bỗng chốc biến thành một cơn lốc xoáy lửa. Lửa đỏ nóng rực khiến cho không khí xung quanh Trần Ngọc Lâm tăng lên ít nhất cũng phải mười độ C. Đồng thời luồng lửa này nhanh chóng bao phủ toàn thân con Golem, và cả bên trong nó nữa.

Hệ Thống nhìn cảnh đó, nói:

[Lửa khắc Kim. Sao không chứ?]

Trần Ngọc Lâm cười. Nếu có một đặc tính nào mà hắn thấy hứng thú về tấm Thẻ Bài Phép Thuật kia, thì đó chính là khả năng ngay lập tức tạo ra một loại phép thuật với thuộc tính hoàn toàn khắc chế đối phương. Nói cách khác chừng nào hắn sử dụng tấm thẻ đó, hắn luôn chiếm ưu thế về hệ. Trong trường hợp này là Ngũ Hành Tương Khắc, Hỏa đối địch với Kim.

Có điều hơi tiếc một tí, loại thẻ này không bày bán trong Cửa Hàng, hoặc có lẽ có nhưng hắn chưa đủ điều kiện mua được.

Con Golem bị luồng lửa đỏ rực đốt cháy, run lẩy bẩy, phát ra tiếng trầm đục mà hắn coi như đó là tiếng gào thét.

Sau tầm mười giây, thấy con Golem không còn cử động nữa, Trần Ngọc Lâm rút kiếm ra, kèm theo đó là một dòng thác của những vụn kim loại rơi xuống bên chân hắn. Ngay sau đó, con Golem đổ gục xuống.

Trần Ngọc Lâm cứ tưởng lúc con Golem đó đổ gục xuống sàn sẽ phải phát ra tiếng gì đó như tiếng "RẦM", nhưng không. Lúc nó đổ gục xuống, chợt con Golem biến mất. Sau đó trong đầu hắn, Hệ Thống vui vẻ nói:

[Chúc mừng sinh nhật tôi.]

Trần Ngọc Lâm im lặng, sau đó hắn tiếp tục đi giết hai con Golem còn lại bằng phương thức tương tự.

Lúc hắn giải quyết Bánh Bông Lan, hắn quan sát và thấy được lớp đồng nóng chảy mỗi khi bị lốc lửa của hắn bám vào sẽ co vào thành một đống hạt bụi nhỏ. Có vẻ lớp đồng nóng chảy kia chỉ là một hình thái tồn tại của ma thuật chứ không thật sự là đồng nóng chảy cho nên hắn có thể nghe được tiếng lạo xạo của kim loại bị trút bỏ ma thuật bên trong con Golem khi mấy hạt bụi đó va đập vào nhau.

Nói chính xác, thì cái thứ đồng nóng sáng kia không thực sự nóng, có lẽ chỉ khoảng bốn mươi độ. Và hình thái tồn tại của nó gần tương tự mấy con Slime mà hắn từng diệt trong nhiệm vụ đầu tiên (chuyện dài lắm).

Dù sao, lúc hắn quay quẩn tìm con cuối cùng, thì hắn lại không thấy được nó đang ở đâu. Có thể nó đang lần mò ở đâu đó quanh khu rừng, cũng có thể nó đang ngắm sao trời. Hoặc thậm chí có thể nó đang gọi điện thoại nhờ viện trợ.

Nhưng chắc chắn nó không mò ra khu trại, Hệ Thống từng đảm bảo sẽ nói nếu mấy đứa bạn hắn bị ảnh hưởng gì. Thành ra hắn không quá lo lắng về việc con quái vật sẽ mò ra khu trại và bắt bạn bè hắn làm con tin.

Hệ Thống cười tươi như hoa sau khi thu thập được đến tận ba món quà:

[Ồ, đừng lo. Những con quái vật này không đủ thông minh để nghĩ đến việc bắt cóc con tin đâu. Ý ta là, chúng là hình thái nhập hồn. Và bản thể của chúng được thiết kế dựa theo những con đã tuyệt chủng vào khoảng thế kỉ 18 hoặc 19 trước Công Nguyên, vào thời đó bọn chúng còn chưa phát minh ra việc bắt cóc con tin.]

Trần Ngọc Lâm đảo tròn mắt:

" Ồ phải rồi, bọn chúng chưa phát minh ra việc bắt cóc con tin. Nghe thật não lòng làm sao."

Hệ Thống tiếp tục:

[Đương nhiên những con ngày nay đã là giống loài thoái hóa. Thông minh hơn, nhưng yếu ớt hơn. Thậm chí còn không khỏe mạnh bằng một số người. Ngươi nên thấy vui vì chúng được tạo tác phỏng theo tổ tiên của chúng.]

Trần Ngọc Lâm cười nhạt:

" Đa tạ nhé."

Kì thật, hắn cũng để ý lũ này về sức lực vượt xa người bình thường. Đương nhiên so với sức mạnh kinh khủng của ma cà rồng thì hoàn toàn lép vế, nhưng mà.. ê này, hắn là ma cà rồng cơ mà.

Chợt, hắn nghe thấy một tiếng "BRÙM" "BRÙM" và rồi "VÙ". Ngay sau đó từ phương xa, hai ánh đèn pha khiến cho hắn chợt lé mắt. Ma cà rồng không hợp với ánh sáng lắm.

Sau đó, Trần Ngọc Lâm cảm thấy mình bị hất văng lên bởi một cái xe đen đặc và lạnh toát. Trần Ngọc Lâm nhìn qua cửa kính xe, thấy một con - có lẽ là con Sừng Trâu, đang lái xe tông thẳng vào hắn (thực ra là đã tông rồi).

Trần Ngọc Lâm cười gằn:

" Không thông minh ư? Chúng thậm chí còn lái được xe. Ta thậm chí còn chưa có bằng lái."

Kế đó, hắn giẫy giẫy chân vứt đôi giày qua một bên, sau đó móng chân hắn dài ra, đâm thẳng vào nắp capo của xe.

Không có chuyện hắn sẽ la lên oai oái "Ối cái chân tôi", móng chân hắn rất sắc nhọn có thể so với lưỡi dao, cho nên nó chỉ nhẹ nhàng để lại một đường xước. Kế đó hắn tiếp tục bò lên nhanh thoăn thoắt bằng cặp móng vuốt ở cả tay lẫn chân đến trước cái cửa kính chắn gió.

Tay lăm lăm thanh kiếm, Trần Ngọc Lâm vung cho cửa kính chắn gió một đường, kế đó chân hắn đạp mạnh vỡ nát cái kính xe.

"Xin chào. Ngươi bị bắt vì tội hạ sát người thi hành công vụ, lái xe không có giấy phép và không có đầu. Ngươi có quyền im lặng, mọi lời ngươi nói sẽ là bằng chứng chống lại ngươi trước tòa."

Trần Ngọc Lâm nói:

" Có gì cần nói không?!"

Con Sừng Trâu có vẻ không thông minh thật sự, nó bò ra khỏi xe, tay huơ lên muốn chộp lấy hắn. Trần Ngọc Lâm chỉ việc cắm lưỡi kiếm vào và tiêu diệt toàn bộ pháp lực bên trong cơ thể con Sừng Trâu.

" Ta đoán thế có nghĩa là không."

Sau khi Hệ Thống vui vẻ thu thập món quà thứ 4, kèm theo đó là một lời càm ràm về việc không có nổi một cái dây buộc quà cho tử tế, thì Trần Ngọc Lâm để ý một việc. Cái xe này đang lao thẳng lên dốc, có lẽ là sườn núi. Và không xa đó, thì là một cái vực, nếu cứ lao lên kiểu này thể nào cũng lao thẳng xuống vực.

Trần Ngọc Lâm trèo vào qua đường cửa kính. Thật may, cái xe được thiết kế cho con người sử dụng, không phải thiết kế riêng cho lũ Golem. Trần Ngọc Lâm đạp mạnh chân phanh, chợt cái xe lao vút lên với tốc độ còn cao hơn lúc trước.

Hệ Thống:

[ Nhầm ga với phanh rồi kia.]

Trần Ngọc Lâm lầm bầm:

" Cảm ơn vì thông tin."

Kế đó hắn đạp mạnh cái chân còn lại, thật may là đó là chân phanh. Kế đó theo như hắn biết, thì cái xe chỉ vừa vặn dừng lại ngay sát mép vực. Trần Ngọc Lâm thở phào một cái, đi ra khỏi xe. Dù sao hắn cũng không biết lái xe. Trần Ngọc Lâm hỏi:

" Xử lý cái xe này ra sao đây?"

Hệ Thống hỏi:

[Quà?]

Trần Ngọc Lâm lắc đầu, cái xe này dùng tốt chán. Nghĩ bụng hắn cất vào hòm Item. Thế là giờ hắn có thêm một cái xe bán tải bằng đồng trong hòm Item. Sau này nên học lái xe ô tô nhanh thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.