Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 173: Quái kê



Trần Ngọc Lâm liếc mắt tính toán, 2 con Tam Phẩm hậu kỳ, 1 con Tam Phẩm Đại Viên mãn. Hắn triệu hoán ra bầy Ma Thử, tiến về phía 2 con Tam Phẩm Hậu kỳ mà lao tới. Còn bản thân hắn thì chạy về phía con Quái Gà Tam Phẩm Đại Viên Mãn.

Trần Ngọc Lâm vung lên Yểm Đao, Đại Tu La Đao Pháp thức đầu tiên khai triển, một chiêu chém bay nửa người của con Quái Gà này. 

Thông thường một chiêu Đại Tu La Đao Pháp đủ cho hắn một chém chết Tam Phẩm hậu kỳ, nếu kết hợp hồi thứ 2 đủ cho hắn chém chết Tam Phẩm Đại Viên Mãn. Đương nhiên đang tính trường hợp đối thủ không phải là kẻ thường sử dụng phòng ngự chiêu thức.

Tứ Phẩm càng không thể, Tứ Phẩm tu tiên cốt, phòng ngự tăng gấp 10 lần tam phẩm.

Trần Ngọc Lâm một đao này chém được một nửa con Quái Kê này, tuy nhiên đao của hắn khi chém xuống phần bụng của nó chợt dừng sững lại, giống như đang một đao cường ngạnh chém tới, nhưng đích đến lại chỉ là một đống cát.

Cảm giác giống hệt thế, đao của hắn bị một lực phòng ngự kinh khủng giám sóc toàn bộ lực lượng, nhanh chóng dừng lại. Bên trong bụng của thứ này có một cục tròn tròn, to không hơn cái bồn cầu là mấy, mặt bên ngoài có vô số những lỗ nhỏ, khá giống trái trứng.

Trừng này... nói là trứng, chi bằng nói là cục đờm, một cục đờm kết dính giống con slime, kết thành một khối tròn tròn, bên trong dường như có cái gì đó đang nhu động. 

Trần Ngọc Lâm nhíu mày, kế đó hắn nhìn thấy đao của hắn sơ bộ bốc khói, tuy nhiên không có quá nhiều tính tổn thương, tạm thời phán đoán cái cục này có tính axit.

Hắn nhanh chóng ra lệnh cho bầy Ma Thử tránh xa cái cục bên trong bụng chúng ra, nếu có. Tuy nhiên cùng lúc này, cục đờm kia bất chợt mãnh liệt co rút lại, từ kích cỡ ngang với cái bồn cầu chỉ còn lại kích cỡ như cái chậu rửa mặt. Cục đờm này kế đó kéo dài ra, sinh vật bên trong giống như lột xác, phá kén mà ra, phun trào ra từng dòng chất lỏng bóng nhẫy tanh ngòm hôi thối.

Con này giống con giun, ngoại trừ đầu nó trông giống đầu người, chính xác là đầu con Quái Kê kia, ngoài ra 4 chân của nó cũng là chân chó nữa, trừ việc không có lông và bóng nhẫy chất lỏng kinh tởm, và các bàn chân hao hao giống người.

Trần Ngọc Lâm lùi về, rút khẩu súng ra đối với con sinh vật này tiến hành xả súng. Chợt hắn nhìn thấy con này bật người, quay ngược về sau chạy trốn, khi đang chạy cái đầu của nó còn quay ngược 180 độ quay về phía hắn mà gào lên nữa.

"Cái quỷ gì vậy?"

Trần Ngọc Lâm nghi hoặc nhìn sinh vật này, chính xác hơn là những gì còn lại của nó. Cùng lúc này bên phía mấy ngàn con Ma thử cũng giải quyết xong xuôi 2 con Tam Phẩm Hậu Kỳ quái kê kia, tuân lệnh Trần Ngọc Lâm, chúng không có động vào mấy quả trứng.

Kể cả có không động thì 2 quả trứng kia vẫn nở, Trần Ngọc Lâm ban đầu còn tưởng là hai quả trứng này sẽ nở ra 2 con quái chó kia, nhưng không phải.

Một quả trứng nở ra một con Quái Kê khác, một quả, nở ra một con người.

Không sai, là con người, tuy nhiên hình dáng của nó vô cùng dị dạng, giống như có một thứ gì đó nghe qua mô tả về con người và cố dùng đất sét nặn ra một "con người" dù không biết nó trông như thế nào vậy.

"Con người" này có chân và tay dài gấp 4 lần người bình thường, dài khẳng khiu. Cơ thể cũng tương tự, dài bất thường. Ngoài ra bụng hắn béo phịch khá giống con quái kê kia, tuy nhiên chí ít tay chân còn giống người bình thường. "Con người" này vừa nở ra khỏi trứng, đã cao chừng 3 mét hơn, tuy nhiên có đến hơn 2 mét là chân.

Không có giới tính cụ thể, ơn trời.

Trần Ngọc Lâm không có hứng thú tìm hiểu thứ này, một đao khẳng khái đối với "con người" này chặt làm đôi. 

Sau đó hắn tiến hành tìm hiểu cái xác của con Quái Kê được sinh ra từ trứng kia, lẫn "con người" này. Phát hiện của hắn khiến cho hắn kinh dị vạn phần.

Trong cái xác của 3 con quái kê xuất hiện đầu tiên, cái xác sinh ra con chó kì quái kia có những mảnh xương cốt mà giám định cho thấy đó là xương chó, tương tự với 2 cái xác còn lại, một cái có xương cốt của một loài khỉ nào đó, tuy nhiên còn mơ hồ tìm thấy lớp vỏ của nhiều loại côn trùng bên trong ruột nó nữa.

Cái xác sinh ra con Quái Kê thì không có gì, trông nó cũng khá là suy dinh dưỡng.

Trần Ngọc Lâm tạm thời phán đoán loại sinh vật kì quái này có thể ăn một sinh vật vào, kế đó quả trứng bên trong cơ thể nó nhận ADN và phát triển một số đặc tính của đồ mà nó ăn.

Nếu không có gì thì sinh vật trong trứng sẽ là con Quái Kê.

Ngoài ra mỗi con đều có một quả trứng trong cơ thể, thậm chí 2 con mới sinh cũng thế, dù rất nhỏ và cứng chắc, nhưng đã đạt tới mức rất khó bị phá hủy, do kết cấu vật lý đặc thù cho nên toàn bộ lực lượng tác động vào lập tức được dàn trải đều trên bề mặt của quả trứng chứ không thể bị tập trung vào một điểm.

Dương như bên trong còn một loại chất lỏng có tác dụng giảm chấn động. Chí ít hiện tại hắn không phá vỡ được nó.

Một loài sinh vật kì quái, dường như được thiết kế đi ra để tránh bị tuyệt chủng. Con non vừa ra khỏi trứng đã có thể chiến đấu, từng con một bên trong cơ thể đều có một quả trứng. Hơn nữa những quả trứng này rất khó bị phá hủy, lực lượng hắn còn chưa đủ, nhiệt lượng thì đừng nói, vừa nãy hắn bắn sét vào đột nhiên quả trứng phình to ra, trông khá giống quả trứng chuẩn bị nở.

Sét nói riêng và nhiệt nói chung có vẻ có thể kích thích quá trình nở của trứng.

Trần Ngọc Lâm bắt đầu nghi ngờ là chỗ này không phải Liên Minh tạo ra, mà là một mảnh không gian đặc thù.

Kì thực suy nghĩ của hắn là đúng, đây là một bí cảnh tự thành một thế giới riêng biệt với hệ động thực vật chênh lệch kinh khủng với thế giới bên ngoài. 

Trần Ngọc Lâm mang theo nghi hoặc, kiểm tra bản đồ, tiến về phía một bầy hung thú mà hắn vừa mới phát hiện ở trên bản đồ.

Dựa theo thông tin của từng cái chấm một, đó là một bầy Quái Kê kia, mặc dù có khả năng là có rất nhiều con khác ngoại trừ Quái Kê, dù sao loại hình sinh vật này cũng có thể hấp thu kết cấu của nhiều loại sinh vật khác. Chí ít có vẻ là thế.

Hơn nữa, chúng nó là một bầy, nói cách khác có thể xuất hiện các khối Lệnh Bài Mảnh Vỡ.

Ở trong rừng, khu rừng này không có tên, chí ít là chưa có tên đang du ngoạn chừng khoản 30 con sinh vật kì quái. Mỗi một con đều có vẻ ngoài tương đối khác biệt, nhưng đều có điểm chung là đầu của chúng là đầu người, khuôn mặt vô hồn, đôi môi kéo dài tận mang tai và đầy răng nhọn, nhìn qua kinh tởm vô cùng.

30 con sinh vật kì quái này đang đối với một người, người này nửa thân dưới là ngựa vằn, tai là ngựa vằn bao vây. Là một nhân mã. Hơn 30 đánh một, nhân mã này cũng chỉ là Tam Phẩm hậu kỳ tu vi, tuy rằng có mang theo một thanh Cốt Thương phát sáng, tuy nhiên cũng chỉ đủ chèo chống được 2 phút bèn ngã xuống, hóa thành một đạo ánh sáng biến mất.

30 con Quái Kê loại hình sinh vật khựng lại, kế đó trong khu rừng bắt đầu vang lên nhưng tiếng gào thét thê thảm cắt da cắt thịt. Tuy rằng nhân mã ngựa vằn kia biến mất trong luồng ánh sáng, tuy nhiên vẫn có vài khối thịt trên người hắn bị bầy thú này cắn mất. 

Một đầu trong đó, là một con Quái Kê khá là bình thường, miệng nó vương vấn tơ máu, chợt khuỵu xuống đất, hai tay người có màng chống lấy mặt đất, nó há to mồm ra, bắt đầu phát ra những tiếng gào xé kinh khủng giống như đau đớn tột cùng.

Kế đó con Quái Kê này nôn ra một cục đờm, thứ nhanh chóng phồng lên thành vật chất tương tự như cái quả trứng mà hắn đã thấy, đồng thời chỉ trong 10 giây ngắn ngủi, một con sinh vật chui ra khỏi cục đờm kia, đứng thẳng.

Con này trông giống nửa người trên là của con Quái Kê, nửa người dưới là thân ngựa, một con nhân mã với quả thân người là của lũ Quái Kê kia.

Ở phía trên một thân cây cao nhất, hơi tách biệt khỏi các thân cây khác, Trần Ngọc Lâm đang nấp sau một cái tán lá, nhíu mày nhìn về cảnh tượng vừa nãy.

Hắn quan sát cảnh tượng này từ đầu tới cuối, có điều hắn không ra mặt. 30 con Quái Kê, chưa kể còn chừng 15-20 con xung quanh đang cảnh giới, cũng tương đương với một đội quân rồi, thậm chí có thể cùng đợt Thú Triều đầu năm nay đem ra sơ bộ so sánh rồi.

Hắn liếc nhìn xác của 3-4 con Quái Kê vừa bị nhân mã giết chết, đang bị ăn bởi mấy con khác. Nhìn cảnh tượng mấy sinh vật nửa người nửa thú kia ăn thịt nhau quả thực làm người khác buồn nôn, có điều cũng đành chịu.

"Pạch..."

Một con Quái Kê đang ăn thịt một con Quái Kê khác thì đột nhiên nó giật nảy người, hơi lảo đảo, rít lên một tiếng dài rồi ngã bịch xuống. Một dòng máu xanh lá cây chảy ra từ đầu nó, lũ Quái Kê xung quanh rít gào một tràng dài nhưng rồi cũng bỏ qua, tiến về cái xác kia chuẩn bị ăn.

Trần Ngọc Lâm cố nén buồn nôn, lại giơ khẩu Thompson lên, khẩu súng này sau khi hắn đi nhờ một Luyện Khí Tông sư trên đảo thao tác một phen, độ giật súng cùng với tiếng động phát ra từ súng hết thảy giảm xuống còn gần bằng 0. Không có ánh sáng cũng như tia lửa phát ra từ nòng súng, lũ này sẽ không bao giờ biết được cái gì đã giết chúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.