Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 2: Cắm trại



Trần Ngọc Lâm chỉ hi vọng và cầu may sao cho chuyến tham quan này được an toàn.

Nhưng, hỡi ôi, đó chỉ là chuyện hi vọng hão huyền. Hầu như chuyến tham quan nào hắn cũng gặp chuyện khóc dở mếu dở, cái mà hắn tin là một phép ví von tệ hại hơn dở khóc dở cười. Ví dụ như lần năm lớp 6, hắn thề rằng hắn không cố ý kích nổ một quả bom được chôn từ thời chiến bị vùi sâu trong lòng đất lúc đang tham dự chiến dịch trồng cây gây rừng. Đương nhiên chẳng ai quan tâm, cũng may cô Nguyệt nói hộ, thành ra mới không bị đuổi học. Và còn may không có người chết.

Ơn phước.

Còn nữa, hồi đi tham quan hậu trường của Nhà Hát, hắn vô tình chạm phải cái đòn bẩy nào đó ở trong một lối đi hẹp khiến cho cả dàn giáo trên đầu rơi cái rầm lên trên sân khấu. Một lần nữa, ơn trời không có người chết. Sau lần đó hắn bị đuổi học.

Hắn được hiệu trưởng mô tả là... cái gì nhỉ?! Nghiệp chướng không hay ho có thể phá hủy tinh hoa của giáo dục?! Là tại hắn hay quậy quá à? Hay họ phát hiện hắn lén đem đồ ăn ngoài vào bán giá rẻ cho tụi học sinh làm thất thoát thu chi của căng tin?

Trời ạ, hắn có làm gì đâu?! Tất cả những gì hắn từng làm là cho nổ một quả bom, thả một giàn giáo, khai hỏa một khẩu đại bác và phá tan một cái xe buýt và.... thôi được rồi, dù sao cũng là mấy lần đại để như vậy thôi.

Suốt cả quãng đường đi, Trần Ngọc Lâm chịu đựng cảnh con nhỏ Lan Chi cùng mấy đứa khác liên tục show cái ảnh hắn há hốc mồm ra khi ngủ làm trò cười. Trần Ngọc Lâm thì không thấy vui, và hắn thề là hắn sẽ cho tụi kia hối hận vì đã để hắn nhìn thấy bọn nó chụp ảnh hắn làm trò cười.

Đặc biệt là Lan Chi. Con bé kiểu kiểu cái loại người cực kỳ thích chọc cho mọi người điên tiết lên bằng đủ mọi cách, và thích đặt các loại biệt danh cho người khác. Cả lớp hầu như ai cũng ghét nó. Có điều con bé này thuộc loại con ông cháu cha, được nuông chiều từ nhỏ. Và mệt hơn là bà ngoại của nó thì là hiệu phó cái trường này, thành ra...

Hôm nay, một giáo viên gọi là cô Phương đi theo cùng nhóm bọn hắn. Nhân tiện, trong lần tham quan này, lớp bọn hắn 30 người phân thành sáu nhóm. Mỗi nhóm có năm người. Lần này nhóm bọn hắn là do cô Phương dẫn đoàn, thầy Tuấn đoạn hậu.

Cô Phương có hiểu biết vô cùng sâu sắc về những khu rừng nhiệt đới và cận nhiệt đới nói riêng và toàn bộ những thứ thuộc về bộ môn sinh vật học tự nhiên nói chung. Nghe nói cô chỉ dạy ở đây thêm hai năm rồi sẽ chính thức đăng kí làm thực tập sinh tại một công ty hoặc một phòng thí nghiệm sinh học nước ngoài.

Lúc này, cô đang giảng dậy về cái gọi là "thảm thực vật tự nhiên". Trần Ngọc Lâm không có hứng thú lắm về thực vật cũng như những loài động vật không tẩm ướp gia vị và nướng chín hoặc chín tái. Đương nhiên thầy Tuấn thì không nghĩ vậy là hay ho cho lắm.

Thầy Tuấn là giáo viên người miền Trung, cho nên thầy có chất giọng nghe hơi khó nghe. Nói về thầy Tuấn, thầy thích mặc một bộ vest sang trọng. Mặc dù Trần Ngọc Lâm không đánh giá cao ý tưởng mặc một bộ vest đến một khu rừng đầy đất đá lởm chởm và bùn dính đầy đất là một ý tưởng hay.

Hiển nhiên thầy cũng có cùng ý nghĩ với hắn. Và điều đó làm thầy tức điên lên được. Dù sao, từ ngày vào lớp thầy đã quý Lan Chi (tại sao!? Nhưng mà con bé là cháu của bà hiệu phó, tất nhiên rồi) và coi hắn là một thằng vô lại.

Về cơ bản, hôm nay trông thầy cứ như thể lúc nào cũng sẵn sàng lái chiếc Mercedes mới cóng của ổng tông thẳng vào người hắn, nghiến hắn nát bét và sẵn lòng lùi lại và nghiến thêm một lần nữa.

Cho nên hôm nay hắn quyết định đứng xa thầy ra một chút. Trước nay mỗi lần ổng bất chợt để ý đến hắn, và chạm vào vai hắn với một nụ cười trìu mến, điều đó có nghĩa là chép phạt 300 lần một bài thơ nào đó dài 3 trang giấy và nộp vào sáng hôm sau.

Trần Ngọc Lâm ngửi thấy trong không khí có một mùi kì quái. Dường như là một thứ mùi kết hợp giữa tỏi, và một loại cây nào đó cháy khét. Thông thường người bình thường sẽ không có thể ngửi thấy cái mùi này, nhưng Trần Ngọc Lâm là ngoại lệ. Không hiểu vì lý do gì mà mũi của hắn thính hơn mũi người thường hơn chục lần. Nhưng đổi lại là cảm quan khứu giác của hắn bị hỏng nặng. Ví dụ có một lần có bạn học cùng lớp bị chảy máu tay, bình thường hắn nên ngửi thấy mùi tanh thì hắn lại ngửi ra mùi bánh mì phết mật ong.

Cái mùi cháy khét này, có thể là do cháy rừng. Nói thật nếu có cháy rừng hắn cũng không ngạc nhiên. Hôm nay Hà Nội ra đường dễ phải 45 độ ấy chứ, cái nhiệt độ này thì ai chả cáu kỉnh. Đặc biệt là hắn, hình như hắn chịu nắng nóng kém hơn mọi người. Chỉ thoáng chốc mà phần da tiếp xúc với ánh mặt trời của hắn đã trở nên đỏ lựng vì cháy nắng.

Cô Phương cũng nhận thấy điều đó. Kết hợp với thời tiết nóng đến cả cô cũng thấy mệt mỏi thành ra cô quyết định cho cả lớp lui về nhà trọ. Nói về nhà trọ, không phải cái loại nhà trọ bình thường đâu, mà là loại nhà trọ ở giữa rừng, xây dựng theo lối kiến trúc gần giống nhà sàn ấy. Có lẽ là do nhà trọ này lợp bằng gỗ, hoặc có lẽ là do xây giữa rừng bên cạnh một cái hồ cho nên khu này rất thoáng mát, không có bị nóng gì cả. Đương nhiên cả bọn chỉ nghỉ trưa ở đây, ngủ qua đêm thật sự là ở mấy chỗ nhà nghỉ ven hồ cơ, gần đây ngoài trời nóng quá, với lại cũng ít người ra đây mùa này nên trường thuê được giá rẻ.

Trần Ngọc Lâm vừa bước vào trong bóng râm cái, cảm thấy sảng khoái hẳn. Kể cũng lạ, hắn thuộc loại người hoạt bát, nhưng chỉ có thể hoạt bát ở trong bóng râm chứ đi ra ngoài nắng thì lập tức lại ỉu xìu xìu ngay.

Bữa trưa nay, bọn hắn có món thịt nướng rừng. Đương nhiên thú là mua ngoài chợ chứ không thể săn được ở trong này. Run rủi có đứa nào vô tình xiên trúng mấy con thú trong Sách Đỏ đến lúc đó cười cũng chả kịp.

Trần Ngọc Lâm ghét làm thịt sống. Khứu giác của hắn cái gì cũng tốt, có mỗi mùi máu là có vấn đề. Người khác ngửi thấy mùi máu thì thấy tanh, còn hắn ngửi thấy mùi máu thì không khác gì mùi bánh quy hoặc bánh ngọt mới làm. Cũng may hắn không bị phân công vào việc cắt tiết gà chọc tiết vịt mà hắn được phân đi kiếm củi.

Vũ, thằng bạn thân của nó hỏi lúc cả hai thằng đi nhặt củi:

" Thế giờ kiếm củi ở đây bây giờ!?"

Trần Ngọc Lâm cười với nó:

" Thì đương nhiên là chạy loanh quanh tìm kiếm củi rồi. Đâu thể chơi trội chặt cây như mấy ông tiều phu được chứ?!"

"Mà, kể cả không kiếm được củi bằng cách đó. Cùng lắm thì ta trèo lên cây vặt vài cành cây trông có vẻ khô khô đem về."

Trần Ngọc Lâm nghĩ bụng. Củi khô là tốt nhất, củi mà còn nhựa cây dễ bốc khói gây sặc khi đốt. Hắn cũng không muốn lúc đang nướng gà thịt lại bị hun cho đầy mặt. Thể lực hắn rất tốt, cây cao mười lăm hai mươi mét muốn trèo lên là chuyện dễ như trở bàn tay. Mà không chỉ thể lực, cả thính giác, thị giác của hắn đều tốt hơn người thường, duy có khứu giác là í ẹ thôi.

Mà, thực ra, người nướng gà nướng vịt cũng không phải hắn, quan tâm làm gì?!

Trần Ngọc Lâm vừa nhặt củi vừa suy nghĩ, thì đằng sau lưng hắn vang lên tiếng lạo xạo của cành cây gẫy. Thằng Vũ nó lượn đi ra xa, lúc này chắc chắn không thể về nhanh thế. Hơn nữa tiếng bước chân này nghe không giống cái giày thằng Vũ đi, nghĩ bụng Trần Ngọc Lâm quay lại thì thấy một bà cụ đeo một cái giỏ, bên trong cái giỏ đựng tào lao đủ thứ.

"Ra là một bà cụ bán đồ lưu niệm." Trần Ngọc Lâm nghĩ thầm, có điều ngay sau đó hắn thấy có gì đó không ổn. Ở một nơi hoang vu như thế này, tại sao lại có một bà cụ bán mấy món lặt vặt!? Nếu đây là nơi kiểu bến xe hoặc ngoài đường thì hắn không lạ, nhưng ở giữa rừng ư?!

Nói không ngoa nhé, Trần Ngọc Lâm đã từng va phải vài vụ dở mếu dở khóc liên quan tới mấy tay thần bí rồi. Một lần hắn đang chơi đá bóng ngoài đường với bảy người bạn, chợt hắn để ý hình như cả hai đội có quân số lệch nhau. Cụ thể là đột nhiên đội hắn nhiều ra một người. Nhưng lần đếm lại sau đó thì lại không thấy lệch ra ai nữa. Hắn hỏi loanh quanh tất cả đều nhớ về một người đá cùng nhưng lại không nhớ đặc điểm nhận dạng của gã đó.

Còn lần khác nữa lúc hắn đi tập võ, có một gã ôn thần nào đó trùm kín người dù là giữa mùa hè nóng nắng chói chang. Lúc Trần Ngọc Lâm tò mò nhìn vào trong mũ trùm của gã suýt nữa tăng xông, bởi vì hắn thề thốt là bên trong đó là cái đầu của một con chó dòng Pit Bull. Con chó đó mỉm cười với hắn, sau đó giơ một ngón tay đầy cáu bẩn lên miệng suỵt một cái rồi nháy mắt. Kế đó con chó-người đó bỏ đi với tốc độ bàn thờ.

Rồi cũng có lần hắn vô tình đụng phải một thằng bé, lúc chuẩn bị đỡ nó dậy thì hắn tá hỏa khi thấy thằng bé chỉ có độc một con mắt. Sau đó nó mỉm cười, chạy té khói và chui xuống một ống cống. Phải, ống cống đó. Lắm lúc hắn tự hỏi ở dưới ống cống có phải có cả một thành phố toàn những người đầu chó và người một mắt hay không.

Trần Ngọc Lâm có cảm giác mình như Harry Potter của thế giới kinh dị vậy, luôn được những kẻ "Kì quái" ghé thăm.

Cơ mà một bà lão bán đồ lặt vặt trong một khu rừng giữa trưa nắng?! Có gì kì lạ không nhỉ!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.