Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên, Lang Lộc đang bàn dự định xem nên đi về hướng nào, chợt lúc này, Hoa Điểu phiêu phù đi vào bên trong. Nàng trong trạng thái cuộn tranh di chuyển nhanh hơn hắn.
"Chủ Nhân."
Hoa Điểu Quyển nói, kế đó Hắc Linh cũng dậm thình thình tiến vào phòng, hắn lệnh cho Hắc Linh đi theo hộ tống Hoa Điểu:
"Đã rà soát xong các phòng khác, ngoại trừ 3 con robot đã bị tiêu diệt không thấy gì hết."
Trần Ngọc Lâm gật gù, chỗ này hắn để ý thấy trên bản đồ là khu vực trung tâm của cả tòa thành, ban đầu còn nghĩ rằng có thể có cái gì đó, tuy nhiên dường như chẳng có gì.
Thậm chí mấy chỗ mà Âu Bảo Uyên chỉ cũng không có chắc chắn là nơi ẩn chứa Tinh Không Huyễn Thú, hay là mấy cái Bảo Khí, hay là cái gì nữa. Dù sao, Âu Bảo Uyên cũng chỉ có được thông tin dựa trên lượng điện năng tiêu thụ tại các khu vực cao nhất.
Quyết định xong nơi muốn đi, bọn hắn đi ra ngoài.
Lúc này bọn hắn đang ở trung tâm thành phố, ngoại vi thành phố đã đủ kì lạ, bên trong thành phố còn kì lạ hơn. Rất nhiều tòa nhà được tạo thành bởi kết dính dẻo như bóng bay xuất hiện tại đây, tuy rằng nó chỉ là chất dẻo nhưng nói về độ bền nó còn hơn xa những tòa nhà thép bên ngoài.
Tuy nhiên hầu hết các tòa nhà này đã bị "xịt hơi", chỉ còn lại một nửa chiều cao, gần như xẹp lép rồi. Có lẽ kết cấu của nó khá giống bóng bay, ngoại trừ là bóng bay tạo thành nhà ở.
Trần Ngọc Lâm đang chuẩn bị đi, chợt hắn thấy Âu Bảo Uyên dừng lại, quay sang hỏi Lang Lộc:
"Mấy giờ rồi?"
Lang Lộc nghiêng đầu ngáp dài một cái, hiện lên một cái đồng hồ, hiện ra là 5 giờ. Âu Bảo Uyên gật đầu, bất chợt nàng quay sang bên phải, Pandora mở ra, hiện ra một khẩu súng phóng tên lửa khổng lồ, dễ lớn gấp đôi người nàng. Kế đó khẩu súng phóng tên lửa phát sáng, một tấm lưới khổng lồ được bắn ra từ nó.
Tấm lưới phát ra tiếng xé gió, bắn thẳng về một góc tối trong sảnh, bất chợt cùng lúc này cái cửa sổ kính kêu rắc một tiếng rồi vỡ vụn, kế đó dường như có cái gì đó phá tan cửa kính, lao ra ngoài.
"Hụt rồi."
Trần Ngọc Lâm nhướng mày, hắn đằng sau lúc này đã chuẩn bị sẵn Hắc Linh cùng với Bách Diện Thú chuẩn bị tấn công cùng phòng thủ. Tuy nhiên dường như bất kể là ai hay cái gì ẩn thân ở đó cũng thoát ra được.
Sát thủ, hoặc một sinh vật có khả năng tàng hình, hơn nữa tàng hình rất cao thâm, dù là mùi hay là thân nhiệt cũng đều được hiệu chỉnh hoàn toàn đồng nhất cùng môi trường xung quanh. Hơn nữa nhịp độ của hắn cũng rất tinh diệu, rất khó phát giác.
Cũng không biết Lang Lộc dùng cách gì, có lẽ là cảm ứng ánh sáng. Từ sau khi "ăn" con Tinh Không Huyễn Thú, hắn đối với ánh sáng và bóng tối trở nên nhạy cảm hơn hẳn.
Đây là lần thứ 2 bọn hắn đụng độ sát thủ, tên lần trước quá ngu ngốc, dự định ám sát Trần Ngọc Lâm lúc hắn đang tính "giải quyết nỗi sầu muộn", nhưng lúc di chuyển không chỉ tạo ra bụi mà còn dẫm vào vũng nước nữa, thế là bị hắn một hơi xử luôn.
Đại Tu La Đao Pháp thức thứ 2 rất mạnh, bình thường Tứ Phẩm sơ kỳ chưa tôi tiên cốt một kích là chết. Tên kia là sát thủ Thần Đạo sĩ, phòng ngự không thể cùng Tu Chân giả so sánh cho nên dù là Tứ Phẩm Thoát Thái Trung kỳ cũng chỉ bị một kích là chết.
Gã đó là tín đồ Somnus, Vị Thần của Giấc Ngủ. Nếu hắn dùng Món Quà của Thần, trong trường hợp này là một chiêu khiến cho đối thủ lập tức ngủ say thì chắc Trần Ngọc Lâm bị loại rồi.
"Đi thôi."
Trần Ngọc Lâm hắt hơi một tiếng
Dù sao thì tên sát thủ - hay cái gì cũng được cũng đã chạy đi mất, Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên cũng không tiện ở đây lâu. Âu Bảo Uyên thu hồi lại tấm lưới sắt, kế đó nàng một tay nắm lấy tay Trần Ngọc Lâm, còn hắn thì ôm lấy Lang Lộc trong hình dáng sói con trong ngực, đồng thời thu hồi lại đám kia trừ Hoa Điểu Quyển và Arch Ville.
Kế đó, cái vali Pandora của nàng mở ra, phun ra một lượng khoảng trăm lít nước đen, thứ nhanh chóng hóa thành một mặt phẳng hình tròn, có hoa văn công nghệ cao khắc ở phía trên. Cái mặt phẳng này có thể di chuyển với tốc độ khoảng 120km/h, đồng thời tỏa ra một loại trọng lực ngăn bọn hắn bị ngã ra ngoài.
Trong thời gian này, mỗi khi đi đâu xa xa là bọn hắn lại dùng thứ này để di chuyển.
Cái vali này cũng tiện ra phết, Trần Ngọc Lâm cũng muốn có một cái, nhưng nghe Hệ Thống nói là cái thứ này tuy được định giá là cấp S, nhưng kì thực giá trị thực dụng đối với hắn không có nhiều.
Chỉ lên tới Nguyên Anh mới có thể sử dụng, nhưng tác dụng tấn công phòng thủ lại kém hơn rất nhiều vật phẩm Nguyên Anh cấp, cho nên trừ khi hắn biến mình thành dạng tồn tại giống như Âu Bảo Uyên, còn không thì vô dụng.
Bọn hắn đi lên trên tấm đĩa, lập tức tấm đĩa tự nhấc mình lên trên không trùng, kế đó xoay một vòng rồi từ đằng sau nó phun ra 7 tia sáng, kế đó lao vút về phía trước.
Tấm đĩa này không chịu nổi trọng lượng quá 500 cân, trong khi đó trừ
"Chúng ta sẽ không gặp lại cái đám lần trước đúng không?"
Trần Ngọc Lâm hỏi, hắn hiện đang xách một khẩu súng lên. Âu Bảo Uyên lắc đầu:
"Con đường này được thiết kế để tránh mấy tòa nhà cao tầng ra, nên chắc không đâu."
Bọn hắn lần đầu tiên đi trên không thiếu chút bị một đám robot như mấy quả bóng bay bắn hạ. Những quả bóng bay này rắn chắc vô cùng, hơn nữa lại trang bi một loại súng trường năng lượng, bắn đủ 5 phút 1 lần mới phải quay về nạp lại.
Dựa theo trên bản đồ, con đường từ chỗ vừa nãy tới địa phương bọn hắn định đến khoảng 1 tiếng đường bay, bay chán một lúc rồi thì cũng tới nơi. Trần Ngọc Lâm nhảy xuống đất, mặt đất ở đây là vùng ngoại ô, cho nên không có được làm tốt như vùng nội thành mà có vẻ "đất" hơn.
Có lẽ vùng trung tâm là khu bọn hắn xây dựng căn cứ đầu tiên, các kiến trúc tốt và hiện đại một cách đáng kinh ngạc, càng đi ra xa càng nát, giống như nhà ở vậy.
"Chỗ này là..."
Trần Ngọc Lâm cau mày nhìn khu kiến trúc, giống như một cái công viên vậy. Tuy nhiên trông nó hoàn toàn giống một cái công viên ma, mấy con nhân vật hoạt hình trông giống mấy con sứa có các đồ văn khác nhau bị xé rách hay là bị chém lộ cả máy móc ra ngoài.
Dường như cái công viên vẫn hoạt động, có thể đó là lý do dẫn Âu Bảo Uyên tới đây.
Dựa theo kinh nghiệm vòng trước, các khu có đặc điểm ấn tượng, ví dụ kiểu các di tích sẽ xuất hiện các loại vũ khí được để vào bởi Liên Minh làm quà. Bất quá, chỗ này có vẻ như đã bị khoắng sạch rồi.
Trần Ngọc Lâm lắc đầu, trước mặt hắn là cái đài phun nước, ở giữa đài phun nước có một cái bệ hệt như cái bệ mà hắn đã rút ra Song Quân Trấn, nhưng hiện tại ở giữa đài phun nước chẳng có gì ngoại trừ.. ơ, cái vòi nước.
Âu Bảo Uyên nhìn qua cái bệ đá, có một dấu lõm hình dáng gần như một cái ống, kiểu để đặt một loại vật dụng nào đó, nhưng to hơn nhiều, rộng khoảng 1 gang tay và dường như rất gồ ghề. Ngoài ra còn có một cái nắp kính nữa.
"Là một cái vòng đeo tay."
Nàng nói:
"Nhìn qua hình dáng dấu lõm không giống vũ khí, giống như vòng đeo tay hơn."
Trần Ngọc Lâm gật gù. Vòng đeo tay ngày nay có thể tự thay đổi kích cỡ để đeo được, kích cỡ không phải vấn đề ở đây.
Hắn cũng không có hy vọng mình có thể lấy được vật phẩm, cũng đã qua 1 ngày, số người lại lên tới gấp đôi vòng 1, khả năng bọn hắn lấy được vật phẩm nhỏ tới dã man.
Hắn càng không trông mong vào tìm thấy mấy loại đan dược hoặc là cái gì nhỉ? Tiến Hóa dịch? Bọn này là người ngoài hành tinh đấy, có khi thậm chí đồ ăn hàng ngày của bọn hắn cũng đã là kịch độc với hắn.
"Thế giờ đi lục cái công viên này giờ"
"Oanh..."
Đột nhiên một tiếng động vang lên, Trần Ngọc Lâm giật mình quay lại, hắn chẳng hề cảm nhận được cái gì cả.
Cách đó chừng 40 mét, là một cô gái trẻ, cô gái này dường như là một người chim, bởi vì ban đầu hắn để ý cô ta mọc lông vũ thay cho tóc, tay chân cũng có mọc lông vũ nữa, là loại lông như cánh chim. Tuy nhiên kết quả giám định lại nói khác:
Quinn - Con của Quetzacoatl.
Ba ngày, gặp được hai tồn tại là con của các vị Thần xưa cũ, quả thực là không ra ngoài thì thôi, vừa đi ra lập tức được mở rộng tầm mắt.
Quetzacoatl là tên một con rắn thần mọc lông vũ của người Aztec, được cho là thần của sự sống, bình minh, thủ công, thần bảo hộ linh mục vân vân. Về sau hắn bị mắc mưu bởi thần báo bóng đêm, sau đó tự đày mình ra ngoài đại dương.
Cho nên hiện tại chẳng mấy ai rõ gã này còn sống không hay biến mất rồi, tuy nhiên đến tận Thế kỉ 14 gã vẫn được thờ phụng một cách rộng rãi, cho nên có lẽ là vẫn còn đang lạc trôi đâu đó ngoài đại dương.
Thậm chí một số tư liệu nói rằng con rắn này không phải Linh Thần, mà là một tồn tại có thực về sau bị thần thánh hóa lên bởi những người Aztec.
Gã bên cạnh nàng, mặc một bộ đồ kín toàn thân, bộ đồ của hắn hơi kì quái, nửa trái màu trắng, nửa phải màu đen, nhưng nói chung ăn mặc khá ngầu. Hắn đeo một cái mặt nạ có hình kí tự cái vương miện.
Giám định kết quả ra được:
༄༂ Hắc Bạch - Vua
Mô tả: Đại diện của Dương Quang(cái tên này được viết bằng tiếng Nhật, tuy nhiên dịch ra đại khái nghĩa là vậy), một khi hắn bị tiêu diệt, sẽ không thể tái tạo được quân lính trong 20 phút. Tuy nhiên bản thân hắn có thể được tái tạo trong 5 phút trong điều kiện đầy đủ các mảnh ghép.༂࿐
Nghĩa là sao? Hắn có thể triệu hoán binh lính ra à? Hắn là Vua của cái gì?
"Thôi quên chuyện lục soát mấy tòa nhà đi."
Trần Ngọc Lâm tặc lưỡi, mấy người này đi ra từ mấy cái tòa nhà. Nếu mấy gã này lục soát rồi thì việc bọn hắn lục soát tiếp là việc phí công.
Trần Ngọc Lâm nhìn hai người này đi đến trước mặt, thông thường khi các nhóm khác nhau sẽ chủ động tránh đi, nhưng hai người này lại chủ động tiếp cận.
Cho nên bọn hắn hơi có chút căng thẳng, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu nếu hai người này có ý định gì. Tuy nhiên họ có vẻ như không có địch ý, chỉ đơn giản nhìn vào 4 người họ. Chợt, gã Dương Quang nãy giờ nhìn chằm chằm Trần Ngọc Lâm, chợt hỏi:
"Tên anh là.. Trần Ngọc Lâm đúng không?"
"Tôi có biết cậu không?"
Trần Ngọc Lâm nhíu mày. Dương Quang lắc đầu nói, nhưng giọng nói có chút kì quái, tựa như khâm phục:
"Không. Nhưng tôi biết anh."
Nói rồi, gã lôi ra một cái IPad cỡ to, bấm vài cái đưa cho hắn xem. Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên lướt nhìn qua, nàng thì bật cười còn Trần Ngọc Lâm thì tí ọc ra một thau máu:
"Bạn có thắc mắc về tương lai? Thắc mắc về quá khứ và hiện tại? Đừng lo, Trần Ngọc Lâm, người tới từ tương lai sẽ hoàn toàn giải đáp các thắc mắc cho bạn.
Chú ý: Không giải đáp cho nam giới"
"Bạn bị mắc các bệnh như "Ngực Lớn Quá Khổ",...khiến cho các công việc hàng ngày trở nên khó khăn? Đừng lo, bởi vì đã có Bác Sĩ Trần Ngọc Lâm, mang theo công nghệ tới từ tương lai ở đây để giải quyết các vấn đề của bạn. Hãy gọi theo số xxx-xxxxx-xxx hoặc truy cập website... để biết thêm thông tin chi tiết."
Kèm theo đó là một đống quảng cáo các thứ, tất cả đều CÓ MẶT CỦA HẮN LÀM HÌNH NỀN QUẢNG BÁ.
Trần Ngọc Lâm:
-..........
Lạy Chúa trên cao turn down for what, hắn mò tận vào trong này rồi cái thứ này vẫn theo sát hắn được à?
Fú kè Ngài luôn đấy Tiêu Dao Thánh Nhân ạ.
"Không sai, chính là anh, Trần Ngọc Lâm, người trở về từ tương lai nhưng phải ngủ với 3000 cô gái để ngộ ra đạo của chính mình."
Dương Quang nhìn hắn, bằng ánh mắt sùng bái:
"Anh thấy đấy, tôi là một fan lớn của anh."
Trần Ngọc Lâm:
-........
Ôi, tim tôi đau quá man. Tim đau quá.
Trái ngược với Dương Quan, Quinn cô con gái của Quetzacoatl thì lại nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy sự kinh tởm, hay nói cách khác là ánh mắt nhìn mấy thứ rác rưởi. Nàng nói, Trần Ngọc Lâm nghe ra nàng phải nhịn lắm mới không nhổ toẹt nước bọt vào mặt hắn:
"Ngủ với 3000 cô gái? Ngươi thật kinh tởm."
Trần Ngọc Lâm:
-........
Chí ít còn có người phản ứng bình thường. Thế giới này vẫn thật tươi đẹp.