Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 41: Ma tộc?



Trần Ngọc Lâm ngáp dài, tối nay hắn có việc không về sớm được.

Hiện tại, hắn đang ngồi trong phòng trà của nhà một người bạn của hắn. Chính là cái tông môn Long Kị Sĩ kia. Hoàng Thiếu Minh hình như đang bận đi công tác, cho nên người đón tiếp hắn là một Long Kị Sĩ trẻ tuổi, tên gọi Hoàng Khánh, khoảng chừng 26 tuổi, tu vi khoảng chừng Nhị Phẩm sơ kì, 2 mạch.

26 tuổi nói trẻ không trẻ, nhưng nói lớn không lớn. Nhị Phẩm thông thường có thể sống từ 120 năm cho tới 150 năm, trong trường hợp không chết vì bênh tật hoặc tai nạn trước.

Hoàng Khánh rót trà cho hắn, mỉm cười hỏi:

"Lâm, nghe nói hôm qua em đánh nhau với một con sói Tứ Phẩm cơ à?"

Trần Ngọc Lâm nhấp một ngụm trà, nói:

"Ờ, mặc dù con đó cũng bị trọng thương từ trước rồi nên thực lực đại giảm. Cũng may là nửa chừng thì nó đột nhiên bỏ chạy mất, không là ngày này năm sau có khi cũng là giỗ đầu em rồi."

Hoàng Khánh cười khan, nhị phẩm so với tứ phẩm độ chênh lệch như thế nào hắn cũng biết, so với trời và đất cũng không quá lớn. Có thể chống chọi được với nó, cũng đã đủ nói lên thực lực của Trần Ngọc Lâm như thế nào.

Nói đơn giản, Tứ Phẩm cảnh giới ở một số môn phái cổ xưa cũng chỉ mới là bước vào hàng ngũ đệ tử có thể ra ngoài lịch luyện, còn Nhị Phẩm còn chưa có tư cách nhập môn. Phải Tam Phẩm mới gọi là có tư cách xưng là đệ tử môn phái, chính thức bước vào hàng ngũ Tu Chân.

Trước đó thì chỉ là tự xưng mà thôi, không đến Tam Phẩm không có được phong hào đạo hiệu của chính mình.

Cũng không phải ai cũng như bọn hắn, gia tộc chỉ có 1 Tứ Phẩm tọa trấn, còn 1 lão tổ thần bí Ngũ Phẩm nữa. Nếu so ra thì bọn hắn là tầng dưới chót nhất toàn bộ Tu Luyện Giới.

Không như tay Trần Ngọc Lâm, mới hai tháng trước họ gặp nhau, mới chỉ là Nhất Phẩm trung kì, nay đã là Nhị Phẩm khai thông 9 mạch. Hơn thế chỉ trong hai tháng vỏn vẹn, nếu thêm 2-3 tháng nữa, hoàn toàn có thể đột phá Tam Phẩm Hư Khí Đan, chính thức tiến vào Tu Chân Giới.

Chưa kể, tuổi này mà tu luyện có thể nói là vô cùng hạn chế, nếu thằng nhóc này tu luyện từ năm 6 tuổi có trời mới biết giờ này có thể có thành tựu gì.

Hơn nữa, có vẻ thế lực ẩn đằng sau tên nhóc này vô cùng kinh khủng, cho nên hắn được lệnh phải đối đãi cẩn trọng. Mà, không gì khác, chỉ dựa vào 2 tháng tăng 2 phẩm đã đủ để đối đãi tốt hơn hẳn rồi.

Trần Ngọc Lâm vừa xem xét một số tài liệu, vừa co giật khóe mắt. Hôm qua nửa đêm, hắn nhận được tin nhắn của lão Hoàng Thiếu Minh, cái gì đó về việc có tin mới nhận về vụ Thú Triều lần này. Mộ Dung Nguyệt thì khẳng định nếu hắn muốn tham gia nàng sẽ không quản, để hắn học tập được tự lực cánh sinh.

Về vụ ngày hôm qua, không chỉ có một báo cáo mới, mà là một tràng dài những báo cáo. Chủ yếu là sự xâm lấn của những loài quái vật cấp thấp như là Slime, Người Thằn Lằn, Người Dơi (không phải cái người ở Gotham, mà là lũ nửa dơi nửa người). Hầu hết lũ này đều chỉ có thực lực khoảng ngang với người bình thường, tầm độ mấy tay hơi cơ bắp, cho tới Nhất Phẩm Luyện bì.

Chỉ tính riêng hai ngày vừa qua nhận trên mười cái báo cáo, 3 cái báo cáo là về các sinh vật đơn lẻ tập kích khu dân cư, nông trại, cả 3 con trên đều gầy ruộc đói rã ra. 6 cái là về các tập đoàn trong khoảng từ 3 tới 10 con kết thành bầy đi săn. 1 lần báo cáo nghiêm trọng nhất là một lần có ít nhất 10 con thuộc 3 loài khác nhau tụ tập thành một đám.

Trong 10 vụ này, 7 vụ giải quyết xong, còn 2 vụ đơn độc cá thể và 1 vụ bầy đàn là vẫn đang giải quyết. Thương vong tạm thời là hai con lợn và 6 con gà, 4 con vịt. Không có thương vong về người mặc dù có gã vô gia cư nào đó đang đi lang thang khắp thành phố lẩm bẩm gì đó về những sinh vật khổng lồ ngoài hành tinh.

Hoàng Khánh thở dài:

"Em cũng thấy rồi đấy, vụ này rất bế tắc luôn. Chúng ta thậm chí còn không thể tìm ra được đại quân của Ma Thú tập trung ở đâu nữa. Có thể nói vụ này kẹt thật rồi, thậm chí nghe nói, còn có cả Ngũ Phẩm Ma Thú nữa.....haizz..."

Hoàng Khánh lầm bầm trong tuyệt vọng. Gã này là đội phó phân đội tình báo, rất thông minh, nhưng lại bị cái tật là hay than ngắn thở dài suy giảm tinh thần quân đội. Nói theo cách của y khoa thì gã này đang mắc chứng suy sụp tinh thần, có thể dẫn đến trầm cảm.

Trần Ngọc Lâm kiểm tra qua các báo cáo này, có một điểm hơi lạ:

"46 con này, toàn bộ đều là lũ thực lực như người thường đến Nhất Phẩm? Hơn nữa đều trong trạng thái đói lả."

Hoàng Khánh lầm bầm chán nản:

"Phải rồi. Toàn là lũ sắp chết đói, tức là lũ ở trong rừng đuổi sạch tụi yếu kém ra rồi... ôi và giờ chúng ta còn chưa tìm ra được tụi nó đang núp lùm ở đâu nữa.. công việc này mệt mỏi vãi, ngồi bàn giấy thì chớ... và bệnh đau dạ dày lại lên cơn, thứ lỗi một xíu."

Trần Ngọc Lâm:

"......"

Trong lúc Hoàng Khánh đi kiếm thuốc đau dạ dày, Trần Ngọc Lâm cẩn thận suy xét về vụ này. Chỉ từ một cái chi tiết phía trên hắn có thể rút ra chí ít là 2 cái vấn đề:

Thứ nhất, như Hoàng Khánh đã nói, lũ này đông vật vã. Cho nên để đảm bảo lượng ăn, chúng không thể không đuổi ra lũ yếu kém được. Sở dĩ không có nhiều con còn lại là vì hầu hết đã bị ăn rồi. Mấy con này chắc là may mắn mà thoát được.

Thứ hai, lũ này đang trốn ở nơi rất sâu xa, bằng không lũ đào thoát được cũng không đến mức bị đói đến rã ruột như thế này.

Còn lại hắn có thể suy đoán ra thêm 2 điều nữa, nhưng cả hai đều quá vô căn cứ nên hắn cũng không muốn đề cập.

Hoàng Khánh trở lại, trên tay là một núi vỉ thuốc, có vẻ gã này bị đau dạ dày dữ lắm đây.

Hắn chợt nói:

"Haizz... có tin mới. Chúng ta mới nhận một video từ một trang trại được chúng ta đầu tư cách đây năm mươi cây số, tập trung tầm hơn trăm con Tam Phẩm trở lên... ôi khối lượng công việc của tôi.."

Trần Ngọc Lâm:

".................."

Trần Ngọc Lâm mắt sáng rực, đây có lẽ là đột phá khẩu, bèn nói:

"Em muốn xem đoạn video đấy."

Trong phòng chiếu phim, ờ phải, lũ này có một rạp phim riêng cơ đấy, tuy chỉ chứa khoảng 50 người xem được, chú yếu dùng trong hội họp, Trần Ngọc Lâm đang quan sát video về vụ làm loạn lần này.

Đây là video trong một trang trại nuôi bò sữa cỡ lớn, khoảng chừng trên 400 con. Điểm đặc biệt? Toàn bộ bò, cùng với nhân viên ở đây đều là có cảnh giới tu vi. Mỗi con bò thì khoảng chừng nhất phẩm, cao thì nhị phẩm, còn nhân viên chí ít cũng khoảng chừng Tam Phẩm.

Xét toàn bộ Tu Luyện giới, những trang trại cỡ này không hiếm, ngược lại rất phổ biến là đằng khác. Dù sao, Tu Luyện giả cũng cần ăn, nhưng thức ăn của họ nếu chỉ là thịt thà thông thường thì quá mức không đủ dưỡng chất nên cần những nơi như này. Truy ngược ra Châu Âu cũng có vài nơi có những đàn bò hàng vạn con cơ.

Đây là video về vụ tấn công của trang trại này. Cần biết mỗi một trang trại dù cho có kém cỏi mức nào cũng ít nhất là có được một Tứ Phẩm hoặc thậm chí Ngũ Phẩm tu sĩ tọa trấn. Và hàng rào trận pháp của họ thông thường có thể ngăn chặn Tứ phẩm công kích.

Trong video, trận pháp bảo vệ khu trang trại rung lên từng đợt, chuông báo động tràn lan inh ỏi khắp toàn bộ trang trại. Kế đó tại một góc tường, một cái móng vuốt sặc sỡ 7 sắc "Oành" một cái, vô tình mà cào nát cả một góc của khu vực trận pháp. Kế đó dưới áp lực của nó, toàn bộ trận pháp vỡ ra thành từng mảnh vụn, trong nháy mắt không gian cứ như thể ngập tràn những mảnh túi nilon đủ loại hình thù vậy.

Đây là loại trận pháp phòng hộ đa chiều, ưu điểm là bị tấn công một chỗ vẫn có thể lan tỏa ra mọi chỗ khác để trải đều công kích, nhược điểm là một chỗ bị phá bằng với toàn bộ trận pháp bị tiêu diệt. Nói cách khác với công kích bằng vũ khí sắc nhọn là nhược điểm chí mạng của loại trận pháp này.

Kế đó, chủ nhân của bộ móng vuốt gầm gừ chui vào bên trong, một hàm răng nhọn hoắt, cũng sực sỡ 7 sắc cầu vồng, một cái đầu hơi ngăn ngắn, thân thể thon dài, 4 cái đuôi xoăn xù lông lên. Màu lông của nó hai màu đen trắng.

Một con lửng mật. Dựa theo ba động không gian chấn động quanh không khí lúc nó di chuyển, con này hẳn đã là Tứ Phẩm Ma Thú ít nhất cấp 9.

Tứ Phẩm Ma Thú cấp 9 sẽ tạo ra một ba động không gian xung quanh Thú Hạch của chúng, là tiền đề để cho chúng tiến vào Ma Thú Ngũ Phẩm. Nhiều người nói lúc đó Thú Hạch của chúng sẽ tạo ra một trường trọng lực lan tỏa, khiến khi nhìn vào xuất hiện ảo giác không gian đang chấn động.

Một khi chúng tiến vào Ngũ Phẩm Ma Thú, Thú Hạch bạo tạc, lan ra toàn thân, trong nháy mắt toàn bộ cơ thể chúng sẽ trải dài bởi các mảnh vụn Thú hạch liên kết nhau như một hệ thần kinh nối liền. Từ đó chúng đạt được lực lượng cuồng bạo gấp 10, hơn nữa cũng đạt được khả năng phục hồi kinh thiên, bị chém toàn bộ, chỉ còn một cái chân tay vẫn hồi phục được.

Con lửng mật này chỉ còn một bước là tiến vào Ngũ Phẩm Ma Thú, lên cấp 10, tu đầy Thú Hạch, rồi kích bạo nó. Có điều quá trình này, 10 con thì chết hết 9.

Con lửng mật chui vào bên trong, một con mắt thứ 3 trên trán nó xoay tròn, phun ra một luồng lửa thiêu cháy cả một khu nhà, kế đó nó lao vào bên trong chuồng bò, bắt đầu đồ sát. Một đống bẫy được kích hoạt nhưng dường như nó chẳng bị hề hần gì.

Bên kia, khoảng chừng 30 người cầm đủ các loại khí giới, súng ống có, giáo mác cũng có chạy rầm rập đến. Thậm chí có hai người xách theo cái gì đó to bự như thể pháo cối nữa.

Một bên khác, từ cái lỗ mà con lửng mật Tứ Phẩm kia chui qua, bắt đầu đi vào thêm một đám nữa. Từ hổ, báo, gấu cho đến những con dơi, quạ đều có đủ. Đương nhiên không thiếu một vài "thứ" như mấy cái cây hoa ăn thịt, thậm chí vài sinh vật hao hao giống người cũng có, chính xác hơn không phải người mà là hao hao xác chết. Đây có lẽ là Ma Vật, sinh ra do địa hình đặc thù của những chốn rừng thiêng nước độc mà thành.

Trần Ngọc Lâm cau mày quan sát hai bên đối đầu nhau, bên trang trại liên tục bại lui cuối cùng rút vào trong một căn hầm. Con lửng không tài nào phá nổi đành tiếp tục bỏ ra đi ăn lũ bò. Tình đến lúc này, đã có hơn 15 con thú chui vào, trong đó 2 con Tứ Phẩm, mười con Tam Phẩm và ba con Nhị Phẩm.

Sở dĩ hắn biết được là vì trong mắt hắn, Giám Định đang liên tục kích hoạt. Còn con Tứ Phẩm cấp 9 kia chỉ hiện: [Thất Dạ Sắc Lửng] cùng với rank của nó, thực lực là một tràng dấu "?" vì quá mạnh, phải để Hoàng Khánh giải thích mới biết được.

"Từ từ, cái kia là cái gì.. có thể phóng to lên xem không?

Trần Ngọc Lâm quan sát, chợt nói. Kế đó, hắn kinh dị nhìn vào hình ảnh trong video..

Ban đầu, hắn còn chưa thấy gì. Nhưng rất nhanh tầm mắt hắn tập trung vào một chỗ trong bóng tối, hai đồng tử của hắn co rụt lại, biến thành loại đồng tử nhìn đêm.

Đó là một sinh vật hình người, hơi khòm khòm như thể bị gù lưng, nở một nụ cười đẫm máu đến tận mang tai, theo nghĩa đen.Nó không có mắt mũi, chỉ có miệng mà thôi, da mặt trơn bóng loáng, dái tai nó kéo dài quá nửa mét. Đáng tởm hơn là hắn mặc một bộ áo choàng đen kịt, tay chống quải trượng, nhìn qua có vẻ là có trí tuệ.

Một cánh tay đang giơ ra chống quải trượng của nó lộ ra là nối liền với một cặp cánh thịt như của loài dơi, nhưng lại hơi ỉu xìu. Chân nó lộ ra ngoài cái áo choàng, không phải chân người mà là chân chim. Cái thứ này trông chẳng giống cái gì mà Trần Ngọc Lâm từng biết hay nghe qua.

Trong Giám Định của hắn, kết quả ra chính là [Ma Tộc], phần còn lại cũng là một khoảng "?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.