Vinh Khô Hoa Niên

Chương 3: Y thủy hà quang



Thu đến, Lạc Hà Sơn ở ngoại ô Mạn Thành phủ dày một tầng hồng diệp1 hoa mỹ. Triền núi độ này trở thành một thảm cỏ mênh mông mỹ lệ. Thiếu niên mười một mười hai tuổi vận thanh y, bên ngoài khoác thêm tầng ngoại y xám nhạt, tay cầm dây cương lay động, mỉm cười ngồi trên tảo sắc mã2, cước bộ không nhanh không chậm.

Ngồi trên yên thúc ngựa chầm chậm đi lại, nét cười trong ánh mắt mang theo vẻ thờ ơ không vướng bận, gió lạnh thổi quá chóp mũi, hắn nhẹ nhàng nhăn mũi, sau đó hít một hơi thật sâu, không để ý đến nơi xa xa ẩn ẩn truyền đến tiếng gọi, chỉ một lòng thưởng thức vẻ đẹp cực hạn của thiên nhiên.

Liền một trận vó ngựa dồn dập truyền đến, trong lúc bụi đất tung mù mịt, xuất hiện một con tuyết sắc mã hướng bên này chạy đến. Trên lưng ngựa, một thiếu niên gương mặt non nớt tỏa ra nét tươi cười đến chói mắt, miệng hô to gọi nhỏ “Vinh Khô, ngươi bần thần cái gì!”

Vinh Khô hơi ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn về phía thiếu niên, tươi cười ôn hòa “Khó được dịp xuất môn, ta còn muốn hảo hảo thưởng thức sơn cảnh một chút”"

Phó Hòa Cẩn nhăn mũi, than thở một tiếng “Ngắm sơn cảnh có vui hơn so với tái mã3 không?” Nói xong, ngữ khí mang theo vài phần làm nũng “Được không, được không? Vinh Khô, ngươi cùng ta đùa một chút đi!”

Vinh Khô bật cười, nhìn hài tử có chút xuất thần.

Nhoáng cái năm năm đã trôi qua. Tri phủ đại nhân ngày trước giờ đã là Nam phương Tam phủ tuần án, chớp mắt sang năm đã mãn nhiệm kỳ.

Hắn hiện giờ mười một tuổi, Phó Hòa Cẩn cũng đã chín tuổi.

Những năm này, hắn vẫn là thư đồng của Phó Hòa Cẩn tại Phó quý phủ.

Có điều, cuộc sống ở Phó phủ của hắn so với lúc trước hắn đã tưởng tượng ra quả thực không hề giống.

Mang tiếng thư đồng, nhưng hắn cũng không giống với những hạ nhân khác. Chưa kể đến việc không có ký khế bán mình, nói đến địa vị, ở Phó quý phủ, lúc đó ai ai cũng cơ hồ đối đãi với hắn như là Nhị công tử của Phó phủ.

Hắn biết, chắc chắn đây là chủ ý của chủ nhân Phó phủ… Nhưng mà, hắn lại không hiểu đối phương rốt cuộc có dụng ý gì.

Có lúc, hắn cũng mơ hồ suy đoán ra điều gì đó, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát, rất nhanh hắn liền thôi không nghĩ đến nữa. Vô luận thân phận hắn là gì, đều không có giá trị để người khác lợi dụng.

Với hắn, còn sống mới là quan trọng nhất.

Là thiếu niên, nên mang trong lòng hoành đồ chi chí4. Đáng tiếc hắn chưa từng có cái ý nghĩ kia.

Nếu là kiếp trước, lúc còn nhỏ tuy là thân thể dơ bẩn lại sống rúc ở bãi rác, nhưng hắn cũng đã từng như người bình thường, có lúc ảo tưởng về chí nguyện to lớn. Nhưng để sinh tổn, hắn đến cả hô hấp đều là thứ xa xỉ, dần dần khí phách kia cũng phai nhạt đi.

Dưới đáy xã hội thấp bé nhất đau khổ giãy dụa, cuộc sống mơ hồ khi có được một tia ánh sáng hi vọng, lại bị vận mệnh tàn khốc đẩy vào chỗ tử. Chỉ có bản thân hắn mới hiểu được, cái cảm thụ lúc ấy có bao nhiêu bất lực cùng tuyệt vọng.

Còn sống, mới đúng thực là nguyện vọng xa xỉ nhất.

Có thể được sống lại, đã là lòng thương to lớn của trời cao dành cho hắn.

“Uy?”

Ý nghĩ thoáng vụt qua rồi chợt tắt, nét cười trên mặt Vinh Khô càng thêm sâu, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài “Được rồi”

Hài tử này, hắn cũng có đôi phần yêu thích… Ít nhất, làm bạn với Phó Hòa Cẩn, cả đời này hắn cũng không còn tịch mịch nữa.

Huống hồ gì hắn cũng là kẻ một thân ký nhân ly hạ5, vô luận như thế nào, đối với hài tử này đều phải tỏ ra nhẫn nhịn. Mà Phó Hòa Cẩn vốn cũng rất vui vẻ hòa đồng, hoàn toàn không có tác phong như đám nhi tử quan lại ở địa phương, bình thường rất thích cùng hắn chơi đùa.

Phó Hòa Cẩn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào nét cười loan của Vinh Khô, ngoài miệng thì thào “Vinh Khô, ngươi cười lên nhìn thật là đẹp…”

Nói xong, hắn hớn hở bày ra gương mặt tươi cười “Nếu ngươi là nữ tử, sau này lớn lên ta nhất định thú ngươi làm nương tử”

Vinh Khô chỉ mỉm cười “Không phải muốn tái mã sao?”

“A. đúng rồi!” Phó Hòa Cẩn hoàn hồn, nhanh chóng dời chú ý đi, vung roi lên “Vinh Khô, đua xem chúng ta ai tới lão lật thụ6 ở sườn núi đối diện trước! Ai thua sẽ bị phạt!”

Ngựa đã nhanh như chớp chạy đi.

Vinh Khô vội vàng khiển ngựa của mình đuổi theo, không xa không gần theo sát.

Ngày hôm nay tiên sinh nghỉ, hai hài tử cũng nhân cơ hội chơi đùa cho tận hứng, chờ đến khi mặt trời lặn đằng tây mới ngồi xe ngựa trở về thành.

“Ai…”

Phó Hòa Cần ghé đầu dựa vào bả vai Vinh Khô than dài thở ngắn “Ngày mai lại phải học”

Vinh Khô im lặng ngồi nghe hài tử oán giận.

So với những nhi tử của quan lại ở cố đô Mạn Thành, Phó Hòa Cẩn không có tác phong hoàn khố7. Việc đọc sách cùng luyện võ đều thật sự rất nghiêm túc. Nhưng dù sao cũng vẫn còn tâm tính thiếu niên, phu tử quản giáo nghiêm ngặt, khó tránh khỏi cảm giác buồn bực.

Vinh Khô cảm thấy có chút may mắn.

Kiếp trước của mình, hắn thực hâm mộ những hài tử trong gia đình bình thường có thể đến trường học. Sau được thu nhận, tuy có nhưng cũng không phải được học hành tử tế.

Nơi này hài tử của những nhà giàu có đọc sách rất sớm. Hắn ngay từ đầu được làm bạn đọc, học tập tận lực cố gắng. Phu tử là người nghiêm khắc, số lần đánh phạt có thể nói là không ít.

“Nói thật ta muốn dùng thời gian kia đem đi luyện võ hơn” Phó Hòa Cẩn ghé vào tai hắn nói “Tương lai ta nhất định phải trở thành Đại tướng quân như Tương bá bá”

Vinh Khô cười phụ họa “Ngươi nhất định có thể làm được”

Phó Hòa Cẩn nghe vậy cực kỳ cao hứng, bật người đứng dậy hưng trí “Vinh Khô, ngươi thông minh như vậy, nếu được về sau ta làm Tướng quân, ngươi làm Quân sư, chúng ta cùng nhau giết hết quỷ La sát!”

Vinh Khô không trả lời.

Phó Hòa Cẩn cũng không lưu tâm, chỉ thao không ngừng kể cho hắn chiến tích của Tương Tướng quân.

Thật là chí hướng to lớn. Vinh Khô chăm chú lắng nghe, nhớ tới lúc mình còn ở lãnh cung, cũng từng có khát vọng sau khi lớn lên có thể đi khắp sơn cùng thủy tận.

Tự nhiên, cảm thấy việc này hơn nửa đều là hi vọng xa vời.

Hắn cũng không khó chịu nhiều lắm, ý tưởng đẹp đẽ này có thể thực hiện được thì tốt, nếu không thực hiện được, với hắn kỳ thật cũng không bận tâm lắm.

“Thiếu gia đã về”

Vừa về tới Phó phủ, Phó Hòa Cẩn liền bị hạ nhân gọi đến chỗ Phó lão gia. Vinh Khô được bảo trở về viện lạc nơi hắn cư ngụ trước.

Tân Phó phủ này ngày trước vốn là gia trạch của một vị Vương gia tiền triều nào đó, cảnh trí thanh u, bố cục biệt trí. Tại tiền hậu viện còn có một hồ nước nhỏ.

Mỗi khi đi qua hồ ngạn, Vinh Khô đều không tự giác hoãn cước bộ lại.

Thu nhật hà lạc8, mặt hồ lúc trước cây cối um tùm, lúc này lại mang vẻ khô héo điêu linh. Lúc này là thời điểm mặt trời lặn, hồng hà phía tây phản chiếu giữa mặt nước, quang ảnh minh minh ám ám hòa vào nhau, cùng sen héo rũ trên mặt hồ tăng thêm phần phong tình.

Vinh Khô bất tri bất giác đứng cạnh hồ, nhìn mặt nước giữa hồ xuất thần.

Khóe môi xinh đẹp vô ý loan lên một đường cung.

Bỗng hắn cảm giác được phía sau mơ hồ có hơi thở người, có chút cảm xúc kỳ quái quay đầu lại nhìn.

Hắc y nam tử lặng im đứng cách đó hơn một trượng9, thân hình đĩnh bạt10, hai tay trụ ở sau lưng. Nam nhân khẽ mím môi, ánh mắt dừng lại trên người Vinh Khô, gương mặt anh tuấn không nhìn ra được thần tình.

Vinh Khô híp híp mắt, một lượt đánh giá xong, liền đối lại ánh mắt của nam nhân cao thâm mạc trắc11 kia.

____________________

1Hồng diệp: lá đỏ

2Tảo sắc mã: đại khái là một loại ngựa màu đỏ như táo

3Tái mã: đua ngựa a

4Hoành đồ chi chí: dạng như lập ra kế hoạch tương lai to lớn vĩ đại cho bản thân làm mục tiêu phấn đấu a~

5Ký nhân ly hạ: ăn nhờ ở đậu

6Lão lật thụ: cây dẻ thụ

7Hoàn khố: (纨绔) từ này nghĩa là quần áo lụa lạ, ý ám chỉ phục sức của kẻ giàu sang quyền quý. Ờm, mình nghĩ ở đây muốn nói là không phải chỉ biết mặc đẹp lướt qua lượt lại

8Thu nhật hà lạc: Sen rụng ngày thu

9Một trượng: (市丈, zhang) = 3,33 m

10Đĩnh bạt: cao lớn rắn rỏi, mạnh mẽ, túm lại là chỉ cái tướng vô cùng suất của ảnh

11Cao thâm mạc trắc: bí ẩn, thâm sâu khó dò (cụm từ này rất thích hợp dùng cho hồ ly >A

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.