Vinh Quang [Esport]

Chương 21: 21: Sau 2 Năm Đây Là Lần Đầu Tiên Cậu Thấy Close Ngoài Đời Thật




Muốn nghe ngóng chuyện nhà Vệ Kiêu không khó.

Chỉ cần đi đến thị trấn nhỏ nhà cậu, đi bừa vào một cửa hàng mua đồ, không cần hỏi nhiều, cũng sẽ có người kể cặn kẽ chi tiết chuyện nhà họ Vệ.

Trước khi tới Lục Phong nghĩ ra được rất nhiều lý do, nhưng không nghĩ tới chuyện lại là như vậy.

Nhà họ Vệ rất nổi tiếng trong vùng, không phải bởi vì có tiền hay có quyền, mà bởi sự khác thường.

Dùng từ này để miêu tả thì cũng không hợp lí cho lắm, nhưng trong cái thị trấn nhỏ này, người dân luôn coi sự tồn tại khác biệt với họ là khác thường.

Cha của Vệ Kiêu, Vệ Toàn là một người kỳ lạ trong mắt người dân nơi đây.

Ở một nơi nhỏ bé chỉ nghĩ đến củi, gạo, dầu và muối, một người trẻ tuổi theo đuổi giấc mơ đến mức táng gia bại sản rất khó được thông cảm.

Vệ Toàn là một họa sĩ, hoặc nên nói là ước mong trở thành một họa sĩ.

Vẽ tranh là cái nghề đốt tiền, nhà họ Vệ cũng chẳng giàu có gì, ông nội Vệ đi sớm, một mình bà nội Vệ nuôi nấng Vệ Toàn không dễ chút nào.

Tính tình Vệ Toàn lại bướng bỉnh, chuyện gì cũng phải làm đến cùng, ông không có hứng thú với bất cứ thứ gì ngoại trừ vẽ tranh.

May mắn thay, ông không có nhu cầu gì đặc biệt, cho ông cọ vẽ, vải vẽ, màu vẽ, ông có thể quên luôn cả ăn.

Lúc đầu, bà nội Vệ chiều theo ông, sau đó thực sự không gánh vác nổi nữa, bảo ông lập gia đình, mong rằng ông sẽ biết có trách nhiệm với gia đình hơn sau khi kết hôn.

Ban đầu Vệ Toàn không muốn kết hôn, nhưng sau khi gặp mẹ Vệ, ông đã rơi vào lưới tình.

Lý Tố là một người hiểu ông và ủng hộ việc vẽ tranh của ông.

Bà sinh ra tại thị trấn nhỏ này nhưng lại luôn hướng về những điều đẹp đẽ.

Những bức tranh của Vệ Toàn đều rất kỳ quặc và ngớ ngẩn, nhưng Lý Tố lại thấy chúng rất đẹp, bà luôn cảm thấy người đàn ông sáng láng ngồi suy tư trước bức tranh thật là chói mắt.

Sau khi kết hôn, bà nội Vệ không hề thấy được một Vệ Toàn có trách nhiệm, ngược lại còn thấy con trai mình càng trở nên điên cuồng hơn.

Lý Tố hoàn toàn ủng hộ việc vẽ tranh của chồng, bà làm hết việc nhà, đi làm khắp nơi để kiếm tiền, nuôi gia đình, và cũng nuôi dưỡng giấc mơ của chồng.

Bà nội Vệ giận bà chiều theo Vệ Toàn như thế nhưng cũng thương bà làm lụng vất vả.

Thời gian này vẫn tính là hạnh phúc, tuy vất vả, tuy Vệ Toàn vẫn cứ vô tích sự, nhưng hai người phụ nữ này vẫn vun vén tạo nên một tổ ấm hạnh phúc.

Cho đến khi Vệ Kiêu chào đời.

Hai vợ chồng này hoàn toàn không quan tâm gì đến con cái.

Vệ Kiêu mới vừa tròn hai tuổi, Vệ Toàn bắt đầu đi học khắp nơi, Lý Tố đi theo chăm sóc, để lại đứa con trai duy nhất ở quê nhà.

Vệ Kiêu có cha có mẹ nhưng lại cùng bà nội nương tựa vào nhau mà lớn lên.

Nói đến Vệ Kiêu, người phụ nữ trong cửa hàng tiện lợi lắc đầu than thở: “Thằng bé rất ngoan đấy, tôi chưa bao giờ thấy một đứa bé nào thông minh và lanh lợi như vậy, nó 4, 5 tuổi đã học số, giúp bà nội mua đồ rồi tính tiền, đi học tiểu học đều đạt điểm cao, kiểm tra lần nào cũng được hai con điểm 100, nó rất cứng cỏi, cũng không ai dám bắt nạt nó, khiến người ta phải xót lòng thay!”
“Cháu xem, sao lại có loại cha mẹ ngu ngốc đến mức bỏ mặc đứa con ngoan như thế này? Vẽ tranh cái gì chứ?”
“Kiếm được tiền thì không nói, đằng này hai người lại ăn bữa nay lo bữa mai, tham vọng gì cho lắm!”
“Ầy, Vệ Kiêu là một đứa trẻ đặc biệt, ngoan ngoãn, học giỏi, hiền lành, hay đùa, về nhà là làm việc nhà, dỗ bà nội nó cười không ngậm được miệng…”
“Bọn tôi hay nói bà lão khổ cả đời rồi, giờ có thằng cháu trai quý như thế, sau này chỉ chờ hưởng phúc.


“Ai ngờ bà lão số khổ, chưa thấy được cháu trai lên đại học, đã đi rồi…”
“Hai năm trước, khi về thăm bà nội đang bệnh tình nguy kịch, nhóc Vệ Kiêu…” nói rồi, người phụ nữ lau nước mắt “Cháu nói xem, sao đứa nhỏ này lại số khổ đến vậy?”

Tuy không thấy được hình ảnh lúc ấy, nhưng Lục Phong vẫn còn nhớ một Vệ Kiêu 17 tuổi.

Một cậu nhóc cao gầy có đôi mắt sáng như sao trời.

Cậu thích cười, thích đùa giỡn, không bận tâm bất cứ chuyện gì trên đời.

Không sợ hãi, hoang dã, thẳng thắn.

Nhưng ai có thể ngờ rằng cậu sinh ra trong một gia đình không nơi nương tựa, lớn lên trong một đầm lầy đầy chông gai.

Bà nội Vệ mất vì bệnh nặng, căn bệnh này nếu được phát hiện sớm thì có thể chữa trị, nhưng vì trong nhà ít tiền, bà nội Vệ sợ làm khổ người nhà, vẫn luôn cố gắng chịu đựng.

Cuối cùng…
Nhắm mắt xuôi tay.

Lúc đó Vệ Kiêu sắp lấy được 2 triệu tiền kí hợp đồng.

Cậu nói cậu muốn dẫn bà nội đi du lịch khắp thế giới…
Cậu nói cậu muốn cho bà nội đã cực khổ cả đời một cuộc sống tốt hơn…
Nhưng tất cả đã tan thành mây khói.

Bà nội Vệ qua đời, Vệ Toàn quay về.

Người đàn ông ích kỉ, mơ mộng hão huyền suốt nửa cuộc đời đã tỉnh táo lại.

Ông quỳ trước cửa, dập đầu lạy, trên khuôn mặt ngập tràn giọt lệ hối hận.

Vệ Kiêu khóa trái cửa nhà mình không cho ông vào.

Trong tâm trí của cậu bé 17 tuổi, người đàn ông trước mặt không phải là cha cậu, mà là hung thủ đã giết chết người thân nhất của cậu.

“Ầy, nếu không phải bà nội đi sớm, Vệ Kiêu chắn chắn có thể thi được vào đại học Thanh Hoa hoặc đại học Bắc Kinh!” Người phụ nữ thở dài, “Bây giờ cha nó tỉnh mộng, ở nhà chăm chỉ kiếm tiền, có lẽ cũng đã được 2 năm rồi tôi chưa thấy Vệ Kiêu về thăm nhà…”
“Muộn rồi, quá muộn rồi, cần gì loại cha mẹ này, làm tổn thương con cái rồi mới tỉnh ngộ!”
Lục Phong đến thăm nhà của Vệ Kiêu.

Cha Vệ Kiêu không có nhà, chỉ có mẹ của cậu là Lý Tố.

Căn nhà nhỏ bình dị được dọn dẹp ngay ngắn, sạch sẽ.

Lý Tố mở cửa, nhìn thấy người đàn ông xa lạ trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ gầy pha chút lo lắng: “Cháu là?…”
Người đàn ông trước mặt cao ráo, ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, giống như một ngôi sao trên TV.

Lục Phong lễ phép nói: “Chào bác, cháu là bạn của Vệ Kiêu.


Lý Tố ngẩn ra, trên gương mặt tái nhợt hiện lên chút vẻ vui mừng, bà nhìn về phía sau hỏi: “Vậy nhóc con, thằng bé…”
Lục Phong trả lời: “Cháu tới một mình”
“Ồ, thế à” Khuôn mặt Lý Tố không kiềm được tràn ngập sự thất vọng, sau đó bà liền lấy lại tinh thần nói: “Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.


Lục Phong theo vào phòng, thấy một phòng khách tuy đồ đạc đã cũ nhưng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Lý Tố pha trà cho hắn.

Lục Phong nói cám ơn.

Đối mặt với Lục Phong, Lý Tố luôn cảm thấy không tự nhiên và căng thẳng, bà nhẹ giọng hỏi: “Cháu tới đây có việc gì không?”

Lục Phong tự giới thiệu: “Cháu tên là Lục Phong.


Hắn đưa danh thiếp của mình cho Lý Tố.

Lý Tố nhận bằng hai tay, sau khi xem qua thì sửng sốt.

“E, Esport?”
Câu lạc bộ thi đấu Esport FTW, người phụ trách: Lục Phong.

Lục Phong nói: “Bác biết về nghề này ạ?”
Lý Tố dừng lại: “Biết một ít.


Lục Phong tiếp tục nói: “Vệ Kiêu rất có tài năng, bọn cháu muốn mời em ấy gia nhập, tham gia thi đấu cho câu lạc bộ.


Lý Tố ngơ ngác, bà nhìn chằm chằm danh thiếp trong tay, các đốt ngón tay bởi dùng sức nên trở nên trắng bệch: “Nó…Nhóc con nó thích cái này không?”
Lục Phong khẽ giật mình, hắn không ngờ là bà sẽ hỏi cái này.

Lý Tố bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Phong: “Nó thích cái này sao?”
Lục Phong nhìn nàng, gật đầu nói: “Dạ”
Vẻ mặt căng thẳng của Lý Tố được thả lỏng một chút, thậm chí trong mắt bà còn có ý cười: “Thế thì tốt, nó thích là được rồi”
Bà nắm chặt danh thiếp như một thứ vô cùng quan trọng, giống như đây là sợi dây liên kết giữa bà và con trai yêu quý ở phương xa.

Lục Phong nói: “Trước khi đến đây cháu đã tìm hiểu được đôi chút tình huống của nhà bác”
Lý Tố không hề ngạc nhiên, giọng bà hơi run: “Là bọn bác có lỗi với nó”
Lục Phong lại nói: “Thật ra hai năm trước, chúng cháu có mời em ấy gia nhập, nhưng đêm trước khi kí kết, em ấy bỏ đi.


Lý Tố ngơ ngác, sắc mặt trắng bệch: “Xin lỗi.


“Hai năm qua em ấy có rất nhiều cơ hội để đánh chuyên nghiệp, thế nhưng em ấy từ chối toàn bộ.


Lý Tố sững sờ.

“Em ấy thích trường đấu, khát vọng có một đối thủ mạnh mẽ, nhưng lại chưa bao giờ đến với nó” Lục Phong nhìn chằm chằm Lý Tố, tiếp tục nói, “Em ấy nói bà nội không muốn em ấy đánh chuyên nghiệp.


Khi hắn vừa nói xong câu này, Lý Tố vốn luôn kiềm chế cảm xúc giờ cảm giác không chịu nổi nữa.

Bà nắm chặt danh thiếp, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, khóc không thành tiếng: “Không phải, bà nội nó chỉ là không muốn nó thành ra như cha nó, bà ấy chỉ …”
Lục Phong không nói lời nào, hắn đã biết câu trả lời.

Lý Tố nghẹn ngào, nói đứt quãng: “Bà nội thương nó nhất, nó muốn làm gì bà đều ủng hộ, bà ấy chỉ mong nó có thể sống hạnh phúc, bà ấy không muốn thấy nó phải khổ… Đều là bọn bác không tốt, tất cả lỗi là của bọn bác.


Sự day dứt và tiếc nuối, lâu dần biến thành một con rắn độc, gặm nhấm trái tim.

Lục Phong đưa cho bà một gói khăn giấy.

Lý Tố: “Xin lỗi, khiến cháu phải chê cười rồi.



Lục Phong: “Không sao”
Cảm xúc của Lý Tố ổn định đôi chút, ngẩng đầu nhìn Lục Phong: “Bác không biết rõ về esport lắm, nhưng chỉ cần nhóc con thích, bác… “
Bà cười khổ: “Bác và cha nó không có tư cách gì để bày tỏ thái độ, nhưng chắc chắn bà nội nó sẽ không phản đối, ….

từ trước đến nay nó chưa từng giống cha nó,…Ngài Lục, nhờ cháu giúp bác khuyên nhủ thằng bé, bác không muốn bọn bác ảnh hưởng đến nó, nhóc con… đã đủ khổ rồi”
Lục Phong nhẹ giọng nói: “Cháu hiểu rồi.


Lý Tố bỗng đứng lên, nói: “Cháu chờ một chút, bác có chút đồ nhờ cháu đưa cho nó, đây là đồ bà nội nó để lại.


Lục Phong gật đầu đáp: “Dạ.


Sau khi rời khỏi thị trấn, Lục Phong có thêm một chiếc rương trên tay.

Bên trong có một bức tranh, một quyển sổ ghi chép.

Hắn sẽ tìm một thời điểm thích hợp để đưa lại cho Vệ Kiêu.

Vệ Kiêu không ngờ tám giờ sáng lại có người bấm chuông cửa nhà mình!
8 giờ đó!
Vệ Kiêu nhìn chằm chằm vào giờ trên điện thoại di động, như nhìn một câu chuyện cười!
Bây giờ đang kỳ nghỉ đông, không ngờ cậu lại có cái đức hạnh được nhìn thấy mặt trời lúc 8 giờ!
Husky thấy cậu tỉnh rồi, cho là cậu muốn ra ngoài đi dạo, hào hứng chạy nhảy xung quanh cậu.

Vệ Kiêu không nỡ đạp nó một cái, chỉ đành dọa nó: “Cút cút, ba mày muốn ra xem ai đến làm ba phải dậy sớm như vậy”
Cậu dẫm dép lê ra mở cửa, vẻ mặt hung ác, đang nghĩ thầm nếu đó làm Bạch Tài thì đánh cậu ta thành đồ ăn thật luôn!
Cửa mở…
Sầm một tiếng, Vệ Kiêu giống như gặp quỷ, đóng cửa ngay tức khắc.

Husky: “Gâu gâu gâu~!” Sao thế, không phải là muốn ra ngoài chơi à.

Vệ Kiêu hoang mang trong 2 giây, cậu trợn mắt há mồm: “CCCClose?”
Sau 2 năm, đây là lần đầu tiên cậu gặp lại Close ngoài đời thật.

Lúc tám giờ sáng, trong chuồng chó lộn xộn, lúc đầu bù tóc rối hơn cả cái chuồng chó, gặp được Close?
“Đệt!”
Vệ Kiêu vuốt tóc, mở cửa ra lần hai.

Lục Phong mặc một chiếc áo khoác kẻ sọc tối màu, tùy ý quàng thêm một chiếc khăn len quanh cổ áo, chân mày lạnh như băng, một mình đứng đó cũng đủ khiến người ta cảm thấy rét.

—— Điều hòa làm lạnh của giới Vinh Quang.

Đúng như lời đồn.

“Chào buổi sáng.

” Lục Phong nhìn cậu không chớp mắt.

Vệ Kiêu khô giọng: “Chào buổi sáng”
Con chó ngốc bất chấp hoàn cảnh, chen ra ngoài.

Lục Phong dời mắt nhìn xuống: “Là nó muốn hôn nhẹ à?”
Vệ Kiêu: “… … …”
Lúc trước đệm thịt của Đậu Tương vuốt qua màn hình, gửi cho Lục Phong một cái meme đòi hôn.

Đệt!
Vệ Kiêu sáng này chắc là rời giường không đúng cách, mới sáng sớm đã bị sét đánh.

Đúng lúc tật xấu của con husky lại tới, đôi mắt màu xanh còn mơ màng vừa nhìn thấy Lục Phong đã gâu gâu lao tới.

Lục Phong sững sờ.


Vệ Kiêu liều mạng lôi kéo con chó ngốc này: “Đậu Tương, con bình tĩnh lại cho ba”
Lục Phong không hổ danh là người đàn ông rèn luyện quanh năm, đỡ được đòn tập kích này: “Nó…”
Mặt mũi của Vệ Kiêu bị con chó này làm mất hết: “Nói có thể anh không tin nhưng đây là một con chó thích giai đẹp”
Lục Phong không phản ứng kịp: “Hả?”
Vệ Kiêu bí quá hóa liều: “Hễ nó thấy ai đẹp đều sẽ bổ nhào vào người ta”
Thật đúng là một con chó hám giai không thể nghi ngờ.

Chết tiệt, sao cậu lại nuôi con chó này cơ chứ.

Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu vất vả kiềm chế Đậu Tương, nửa người đã đổ mồ hôi: “Bình thường nó không thế này đâu, chắc là do anh đẹp trai quá đấy”
Lục Phong: “… … …”
Vệ Kiêu nhận ra điều mình nói không đúng lắm, sửa lại:” Ý tôi là con chó này nghĩ rằng anh đẹp trai, không … anh rất đẹp trai, tôi cũng nghĩ anh… ** … “Càng nói càng sai.

Lục Phong ấn đầu chó của Đậu Tương: “Mắt nhìn tốt đấy”
Vệ Kiêu: “… … … …”
Ngài đang nói về con chó ngu ngốc Đậu Tương này đúng không!
Lục Phong nhìn về phía cậu: “Anh có mang theo bữa sáng, ăn không?”
Husky: “Gâu!”
Nó nghe gì cũng không hiểu, chỉ hiểu mỗi 6 chữ bữa sáng, bữa trưa và bữa tối.

Cho đến khi bữa sáng được bày lên bàn, Vệ Kiêu vừa tắm rửa sạch sẽ đi ra với khuôn mặt hoang mang.

“Lục thần, anh đến tìm tôi sớm như vậy có chuyện gì sao?”
Có thể nói Vệ Kiêu đã hỏi đến trọng điểm.

Lục Phong nhìn mái tóc ướt nhẹp của cậu, nói: “Đến đón em đi trụ sở”
Vệ Kiêu sửng sốt một chút: “Không phải…”
Lục Phong lặp lại những gì đã nói: “Căn cứ thay đổi địa điểm, không bắt được xe, anh sắp xếp xe qua đón em”
Vệ Kiêu nháy mắt mấy cái: “Cho nên… Anh tự mình đến?”
Lục Phong: “Ừm.


Vệ Kiêu cắn một miếng bánh bao, vẻ mặt đầy vi diệu.

“Em ăn đi” Lục Phong thấy hứng thú với husky “Nó muốn ra ngoài chơi à, để anh dẫn nó đi dạo mấy vòng”
Vệ Kiêu ngơ ngác bàn giao: “À, dây dắt chó ở trên giá…”
Đến khi cửa đóng lại lần thứ 2, Vệ Kiêu mới tỉnh táo lại.

Cái tình huống dzì dzậy?
Nếu cậu nhớ không nhầm thì Lục Phong không chỉ là con át chủ bài của FTW, hai năm trước còn mua lại câu lạc bộ, trở thành ông chủ rồi mà.

Mà anh ta lại tự đến đón cậu đi căn cứ
Anh ta sao lại tốt với cậu như vậy!
Cứ có cảm giác sắp bị lừa….

.

Nửa giờ sau, Vệ Kiêu càng hoang mang hơn.

Lục Phong lái một chiếc Roll-Royce Cullinan* việt dã, đậu ở trước nhà phòng trọ đơn của đám sinh viên đại học như cậu, trông rất bắt mắt.

*Xe này tính ra tiền việt khoảng 40 tỷ
Đây không phải là mấu chốt, nói cho cùng, Lục thần không thiếu gì ngoài tiền, xe đắt đến đâu cũng xứng với hắn, vấn đề nằm ở chỗ…
Vệ Kiêu không biết nói gì hơn: “Nhắc nhở thân thiện, nếu như Đậu Tương cào hư ghế tôi không đền nổi đâu nhé”
Lục Phong đặt husky đang hưng phấn vào ghế sau: “Không sao”
Vệ Kiêu nhấn mạnh: “Nó cái gì cũng làm được hết đấy, husky phá nhà là chuyện có thật”
Lục Phong nở nụ cười: “Trụ sở rất lớn.


Vệ Kiêu: “???”
Ý gì vậy, trụ sở rất lớn là có ý gì, chẳng lẽ muốn nói cho con chó ngu si này chỗ rộng hơn để quẩy à!
Vệ Kiêu không hề nghĩ tới, mình đến trụ sở FTW xem đấu tập, thế mà lại kéo theo con husky này đi cùng.

Ai dám nghĩ tới việc vị đại ma vương lạnh lùng không ai dám động đến này lại thân với một con chó thích giai đẹp như vậy cơ chứ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.