Đỗ Thịnh Minh chuồn mất, để Đỗ Vân Đường ở lại Trình Nhạc Thiên trong trạng thái rất xấu hổ, thật ra đây không phải là lần đầu tiên hai người bị hiểu lầm như vậy, chỉ là khi ấy trong lòng Đỗ Vân Đường bằng phẳng, hắn không sợ bị người ta nói.
Nhưng lần này Đỗ Vân Đường lại cảm thấy hơi lạ, dường như có quỷ trong lòng.
“Vân Đường,” Nhạc Thiên chậm rãi bước lên phía trước, “Gần đây có một quán trà, tôi nghe người ta nói chỗ đó cũng được lắm, đi uống tách trà nóng không?”
Đỗ Vân Đường nở nụ cười gượng, “Cậu đi đi, tôi còn có việc.”
Nhạc Thiên im lặng, bàn tay chậm rãi vuốt v e sống lưng con mèo, nhỏ giọng nói: “Vậy anh đi làm việc đi, nhớ chú ý sức khỏe, đừng chỉ lo công việc.”
Đỗ Vân Đường đáp lại một tiếng, rồi xoay người đi, hắn chỉ mới đi được mấy bước, mà đã mấy lần muốn quay đầu, lại gắng ép mình nhịn xuống, đến cuối con đường hẹp, rốt cuộc vẫn quay đầu lại nhìn.
Trình Nhạc Thiên còn đang đứng trong sân, ôm mèo con, phong thái duyên dáng, dù đã mặc thêm hai cái áo nhưng trong ngày mùa đông thì như thế vẫn là không đủ.
Cậu ngẩng đầu lên khẽ hé miệng thở một làn hơi nhẹ nhàng vào thinh không, rồi lại cúi đầu vuốt mèo, không biết đang thầm thì tự nhủ gì trong miệng.
Dù sao thì trong mắt Đỗ Vân Đường, trông có vẻ gì đó rất đáng thương.
“Bé Mèo Con, con nói xem khi nào cha với ba con mới có thể nghịch nước trong bồn tắm lớn với nhau đây nhỉ?” Nhạc Thiên bóp bóp móng vuốt mềm mại của Bé Mèo Con, Bé Mèo Con ngoan ngoãn “meo” một tiếng, để cậu tùy ý chơi đùa.
Nhạc Thiên: “Hả, con nói sắp đến rồi, bảo cha đừng gấp hả? Đồ ngon không sợ phải đợi? Ừm nhỉ, có lý.”
Hệ thống: “…” Từ khi nuôi mèo đến giờ cái tên này càng lúc càng khùng thêm.
“Thầm thì gì đó?”
Nhạc Thiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cậu hú cả hồn, là hú hồn thiệt sự.
Đỗ Vân Đường đứng trước mặt cậu, thấy mặt mũi cậu trắng bệch, cười nhẹ nói: “Nhát thế.”
“Giật hết cả mình, định hù chết tôi sao.” Nhạc Thiên lại theo thói quen lườm hắn một cái.
Đỗ Vân Đường đút tay vào trong túi quần, ngọc thụ lâm phong (1), “Đi thôi, không phải muốn đi uống trà sao?”
Nhạc Thiên bước lên, “Anh có việc mà, không phải sao?”
“Bận rộn thế nào đi nữa thì trà vẫn uống.” Đỗ Vân Đường nghĩ bụng, chỉ dựa vào suy đoán nhất thời của mình mà làm lơ Trình Nhạc Thiên thì thật sự là quá bất công, bởi vì Trình Nhạc Thiên chỉ có mỗi một người bạn là hắn mà thôi.
Khách trong quán trà không quá đông, có lẽ là do trời còn sớm, Đỗ Vân Đường tháo khăn quàng cổ, gọi một ấm Bích Loa Xuân, thêm một chút hạt dưa bánh ngọt, rồi hỏi Nhạc Thiên: “Cậu muốn gì nữa không?”
“Bún tàu chỗ này không tệ, cho một phần đi.” Nhạc Thiên nhẹ giọng nói với người chạy bàn.
Người chạy bàn đó vâng một tiếng, lại hỏi: “Ngài là ông chủ Trình đúng không?”
Nhạc Thiên chớp chớp mắt, “Cậu là?”
“Tôi mê kịch của ngài lắm! Hôm mà ngài rửa tay gác kiếm ấy, tại tôi giành vé không kịp, không thì tôi đã được đến xem rồi,” Người chạy bàn nói đến đây thì mặt mày hớn hở , “Ngài hát “Quý phi say rượu” hay và đẹp lắm luôn, tôi nói thật nhé, mang hết tất cả thiếu nam thiếu nữ ở cái Miên thành này ra, chẳng ai có thể đứng trước mặt ngài nổi!”
Nhạc Thiên cảm kích cười với người đó, “Cảm ơn tình cảm của cậu.”
“Ôi ôi, ngài khách sáo quá,” Nét mặt người chạy bàn hiện lên chút ngượng ngùng, “Hôm nay may mắn quá, quán trà của tôi có thể được ngài đến uống, tôi thật sựvui lắm!”
Nhạc Thiên nhìn cậu ta rất khoan dung, trên mặt luôn mang theo ý cười ôn hòa, “Sau này tôi sẽ thường lui tới.”
“Vậy thì đúng là rồng đến nhà tôm!” Người chạy bạn còn định nói gì đó, nhưng Đỗ Vân Đường nặng nề ho một tiếng, trầm giọng nói: “Còn gọi đồ ăn nữa không?”
Đến lúc này người chạy bàn mới ngộ ra mình nói nhiều quá, hậm hực quay mặt đi
Nhạc Thiên mím môi cười nói: “Anh và cậu ta đều là người thích xem kịch, đừng hung dữ vậy chứ.”
“Cậu ta và tôi có giống nhau sao?” Đỗ Vân Đường không phục, hắn và Trình Nhạc Thiên là bạn bè.
Hình như người chạy bàn cố tình muốn chăm sóc cho Nhạc Thiên, tốc độ bưng trà và bánh rất nhanh, bánh và bún tàu đều nhiều đến mức hận không thể tràn ra ngoài, “Ông chủ Trình, ngài chậm rãi dùng.”
Nhạc Thiên khẽ gật đầu một cái, “Cảm ơn.”
Người chạy bàn nhận được tiếng cảm ơn đó, vô cùng hài lòng vui vẻ đi khỏi, Đỗ Vân Đường còn nghe thấy cậu ta lẩm bẩm khúc trong miệng.
Nhạc Thiên cầm đũa, chọn lựa gắp từng miếng gừng ra ngoài, “Quên nói với cậu ta không để gừng, anh chịu khó ăn đỡ vậy.” Nói rồi cậu đẩy bát mỳ đã được lựa sạch gừng đến trước mặt Đỗ Vân Đường, rồi lại cầm đ ĩa đậu phộng, chọn đậu phộng trong đó ra bóc.
Đỗ Vân Đường ngẩn người, “Cho tôi?”
“Ừm,” Nhạc Thiên không ngẩng đầu lên đáp, “Anh chưa ăn sáng mà,” Mi mắt phẩy lên liếc nhìn Đỗ Vân Đường một cái, “Sắc mặt cũng không tốt nữa, nhanh ăn đi.”
Trình Nhạc Thiên là một rất người cẩn thận, Đỗ Vân Đường nâng đỡ hắn, hắn vô cùng biết ơn, vẫn thường hay “hầu hạ” chăm sóc Đỗ Vân Đường, trước kia Đỗ Vân Đường không có cảm giác gì, hôm nay mới nhận ra tấm lòng của Trình Nhạc Thiên dành cho mình.
Bát bún tàu trước mặt hơi nóng lượn lờ, nước lèo là nước luộc gà, hương thơm nức mũi, Nhạc Thiên vừa bóc đậu phộng vừa giục: “Ăn đi, cậu Ba của tôi ơi, anh dùng thử đi, ngon lắm.”
Đỗ Vân Đường mím mím môi, gắp một đũa bún ăn thử một miếng, “Không tệ.”
“Tôi đã nói là ngon mà.” Dáng vẻ Nhạc Thiên có chút đắc ý, nhưng trong mắt Đỗ Vân Đường cũng vẫn rất động lòng người.
Một đ ĩa đậu phộng bóc ra cũng chẳng được mấy viên đậu phộng lẻ, Nhạc Thiên bóc xong rồi, vỗ tay một cái, đổ hết đ ĩa đậu phộng vào trong bát bún của Đỗ Vân Đường, “Ăn cùng đi, thơm.”
Từng viên từng viên đậu phọng như hạt ngọc trắng rải rác trong nước súp gà vàng óng ánh, chầm chậm chìm xuống, Đỗ Vân Đường đột nhiên cảm thấy cứ như thế mà nhận thì ngại, hắn thì có tài cán gì mà được Trình Nhạc Thiên chăm sóc mình như vậy?
Đỗ Vân Đường gắp một viên đậu phộng, nhẹ giọng nói: “Nhạc Thiên, cái biệt thự đó của cậu tốn bao nhiêu tiền?”
Nhạc Thiên nhấp ngụm trà, liếc nhẹ hắn một cái, “Sao nào, định trợ cấp tôi?”
Đỗ Vân Đường gật đầu, hắn cảm thấy mình không so được với tấm lòng mà Trình Nhạc Thiên dành cho hắn.
Nhạc Thiên mím môi cười khẽ, “Không đắt, không cần anh, tôi trả nổi,” Lại nhấp một miếng trà, nhe răng cười, “Có điều, có tấm lòng này của anh, tôi vẫn vui lắm.”
Mặt Đỗ Vân Đường chậm rãi đỏ lên, cúi thấp đầu hớp một ngụm súp gà để che giấu, thấp giọng nói: “Nội thất trong nhà để tôi mua cho cậu, nếu như cậu không chịu, thì không coi tôi là bạn rồi.”
Nhạc Thiên suy tư trong chốc lát, “Được rồi, anh một vài món lớn lớn là được rồi, những món nhỏ nhỏ tôi vẫn thích tự mua theo ý mình hơn.”
Đỗ Vân Đường đáp lại, chậm rãi ăn hết một bát bún tàu.
Nhạc Thiên chỉ chỉ vào bát không, “Tôi bảo là ngon mà.”
Đỗ Vân Đường dịu dàng nói: “Ngon thật.”
Cho dù Trình Nhạc Thiên coi hắn là gì đi nữa, thì cậu vẫn luôn đối xử tốt với hắn, hắn cần gì phải lúng túng bối rối như thế chứ? Chẳng lẽ Trình Nhạc Thiên thích hắn, hắn phải trốn tránh Trình Nhạc Thiên sao? Vậy thì Trình Nhạc Thiên sẽ đáng thương biết bao.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Đỗ Vân Đường nhìn Trình Nhạc Thiên nhiều hơn mấy phần thương tiếc.
Hình như Bé Mèo Con cũng thấy thèm, với lên bả vai Nhạc Thiên nhẹ nhàng li3m li3m mặt Nhạc Thiên, Nhạc Thiên đưa tay ôm nó, hôn một vào cái mặt nó, “Không được, ở ngoài không thể như vậy.”
Đỗ Vân Đường khẽ cười , “Nó hôn mặt của cậu thì không được, cậu hôn nó thì được?”
Nhạc Thiên lườm nhẹ hắn, “Hôn anh được không?”
Đỗ Vân Đường lại giật mình, thoáng chốc một nét ửng đỏ lan ra trên mặt, Nhạc Thiên ôm Bé Mèo Con nói lý lẽ, ngẩng đầu thấy sắc mặt Đỗ Vân Đường đỏ bừng, thấp giọng bật cười trêu: “Cậu Ba mắc cỡ hả?”
“Nói nhăng gì đó, tôi mắc cỡ gì chứ, bị cậu nói hai câu đã mắc cỡ rồi? Toi công tôi lăn lộn.” Đỗ Vân Đường giống như là tự nói cho mình nghe, sắc mặt cũng dịu xuống, lấy khăn quàng cổ mang lên, “Đi thôi, đi xem nội thất.”
Nhạc Thiên kinh ngạc nói: “Hôm nay xem luôn?”
“Nhà cũng mua rồi, hôm nay không xem lúc nào xem? Cải lương không bằng bạo lực, làm luôn một lượt đi.” Đỗ Vân Đường phóng khoáng nói, hôm nay hắn không bỏ ra một khoản cho Trình Nhạc Thiên, trong lòng hắn cứ thấy khó chịu thế nào.
Đỗ Vân Đường và Trình Nhạc Thiên cùng nhau đi đến một cửa hàng bán đồ nội thất nhập khẩu độc quyền, Đỗ Vân Đường giàu nứt đố đổ vách, “Thích gì chọn nấy, anh đây trả tiền.”
Nhạc Thiên ôm mèo cười, mềm mại nói: “Cảm ơn anh ạ.”
Đỗ Vân Đường thích tự xưng là anh với Trình Nhạc Thiên, Trình Nhạc Thiên thường không thèm đáp lại hắn.
Hôm nay đáp một tiếng, kêu như vậy lại khiến Đỗ Vân Đường thấy ngại, nhưng hắn nghĩ, hắn lớn hơn Trình Nhạc Thiên hai tuổi, Trình Nhạc Thiên gọi hắn là anh cũng không có vấn đề gì, trong lòng thì nghĩ không sao cả, ngoài mặt vẫn xấu hổ.
May là Trình Nhạc Thiên tập trung hết vào đồ nội thất nên không để ý, Đỗ Vân Đường đi hai bước với cậu, màu sắc trên mặt cũng phai đi mất.
“Cái khác thì cũng được, chỉ là bồn tắm nhất định phải nhanh chóng thay đổi.” Nhạc Thiên nhỏ giọng lầm bầm.
Đỗ Vân Đường nói: “Đổi, đổi ngay hôm nay.”
Nhạc Thiên vừa ý với một cái của Đức, vừa hỏi giá đã nghe thấy một con số trên trời, cậu nh ỏ giọng hỏi: “Có mắc quá không?”
Đỗ Vân Đường còn chẳng thèm chớp mắt, “Cứ lấy cái đó đi, tôi nói, thích thì mua.”
Hàng mi của Nhạc Thiên phẩy phẩy, “Anh, thế thì ngại lắm.”
Đỗ Vân Đường cảm thấy hình như da mặt mình hôm nay mỏng một cách khác thường, hở một chút là hơi đỏ lên, “Đã gọi là anh rồi, thì còn gì mà ngại nữa?”
Nhạc Thiên phỉnh Đỗ Vân Đường một khoản lớn, mua lại hết cả bộ nội thất, gần như sắp bằng giá của căn biệt thự cậu vừa mua, thế mà cậu còn ôm mèo, cười tươi roi rói giả vờ giả vịt nói một câu, “Nhiều quá chăng?”
Đỗ Vân Đường còn muốn vỗ ngực nói: “Mua thêm nhiều đồ mới cho nhà cửa náo nhiệt.”
Đốt tiền nấu chè mà còn thấy vui vẻ hài lòng thậm chí còn chưa thấy đủ thì đúng là chỉ có mỗi mình cậu Ba nhà họ Đỗ.
Nhạc Thiên ôm mèo vẻ mặt lạnh nhạt đứng phía sau Đỗ Vân Đường nhìn hắn ký tên, “Ây dào, đàn ông trả tiền đẹp trai tuyệt vời.”
Hệ thống bình luận: “Lừa tiền lừa sắc.”
Nhạc Thiên: “Nào thế, mua là mua cho hắn thôi mà, căn nhà đó vẫn là tao trả tiền, nên tao lấy lại thôi.”
Hệ thống: “Nếu tính như cậu, rồi cậu còn định trao thân cho hắn, thế có phải là cậu bị thiệt lớn rồi không?”
Nhạc Thiên: “Đúng rồi ha, tìm cơ hội bào của hắn thêm mớ nữa mới được.”
Hệ thống: “…” Xin lỗi, cậu Ba, lỗi em.
Hai người đi dạo xong đã sắp đến buổi trưa, Đỗ Vân Đường nói muốn dẫn Nhạc Thiên đi nhà hàng ăn, Nhạc Thiên lại nói đi về nhà, “Đến giờ đút Bé Mèo Con rồi.”
Đỗ Vân Đường nhìn con báo hoa cúc nho nhỏ trong lòng Trình Nhạc Thiên, trong nháy mắt thậm chí có cảm giác mình bị hạ giá, nhưng sau cùng vẫn theo ý của Trình Nhạc Thiên, trở về ngõ Song Ngọc.
Nhạc Thiên đi vào làm cơm, nói với Đỗ Vân Đường: “Anh ra ngoài đọc báo đi, tôi vừa mua lúc sớm.”
Đỗ Vân Đường đáp một tiếng, cầm lên mới phát hiện là báo kinh tế, tâm trạng thoáng chút phức tạp, với kiến thức và tài học của Trình Nhạc Thiên chắc chắn không thể đọc loại báo chí như thế này, cậu mua tờ báo này để chuẩn bị cho ai, đã vô cùng rõ ràng.
Đỗ Vân Đường ngồi bên ngoài lật hai trang cứ thấy không yên, bèn đi tới cửa phòng bếp, vén mành lên nói: “Tôi tiếp cậu một tay nhé?”
Nhạc Thiên quay lại, trên mặt mang chút ý cười trêu cợt, “Cậu Ba của tôi ơi, anh ở yên ngoài kia đi, thế coi như giúp tôi rồi, nếu thấy chán quá, thì giúp tôi cho Bé Mèo Con ăn đi.” Cậu chỉ chỉ bát cá hấp cạnh Đỗ Vân Đường.
“Được.” Đỗ Vân Đường cầm bát cá đi đút mèo.
Bé Mèo Con giờ đã có ổ của mình rồi, vài cái áo cũ được may thành hình bánh xe, nó yên lặng cuộn mình trong đó, chậm rãi phe phẩy đuôi.
Đỗ Vân Đường cúi người đặt bát xuống nói: “Mới đầu thấy mày điềm đạm thành thật, chứ không phải bảo mày đến làm hồng nhan họa thủy, có con mèo nào giống mày không, ngày nào cũng ăn cá?”
Bé Mèo Con không để ý tới hắn, lè lưỡi li3m cá.
Đỗ Vân Đường thấy nó ăn, chợt nhớ đến cảnh tượng ở quán trà lúc sáng sớm, đầu lưỡi màu đỏ tươi của Bé Mèo Con nhẹ nhàng li3m lên khuôn mặt như bạch ngọc của Trình Nhạc Thiên, nhất thời để lại chút vệt nước và vết đo đỏ trên da thịt mỏng manh của Trình Nhạc Thiên.
Đỗ Vân Đường nghĩ đến ngơ ngẩn, khi lấy lại tinh thần đứng dậy thì chân cũng đã tê rần, mặt cũng tái rồi.
Ngồi xuống trước bệ cửa sổ, định cầm báo lên xem để che giấu, nhưng không một chữ một số nào trong mớ tin tức khô khan đó vào được đầu, Đỗ Vân Đường ngớ người ra.
“Ăn cơm thôi,” Nhạc Thiên kêu từ trong bếp, “Cậu Ba à, vào đây tiếp một tay.”
Đỗ Vân Đường giật mình, “Đến ngay.”
Bữa trưa đơn giản, một món ăn một chén canh, rất thanh đạm, Đỗ Vân Đường không kén chọn, trái lại trong lòng hắn có tâm sự, ăn cũng không thấy mùi thấy vị.
Trên bàn cơm quá yên tĩnh, hắn tìm chủ đề nói: “Sao lại mua tờ báo đó?” Hắn nói xong lại hận không thể tự đánh mình một cái, nói cái gì thế không biết? Cố ý làm khó Trình Nhạc Thiên sao?
Nhạc Thiên gắp cọng rau xanh, hững hờ nhìn thoáng qua, “Anh nói tờ báo đó hả, hôm tôi rửa tay gác kiếm đó, nghe người ta nói là ngày may mắn nhất, tôi mới mua tấm vé số, hôm nay mua báo định xem xem có trúng số không.”
Đỗ Vân Đường: “…”
Nhạc Thiên vừa ăn vừa lắc đầu, “Toàn lừa người ta, một đồng cũng không trúng, mất trắng tiền mua vé số với báo.”
Đỗ Vân Đường: “…”
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên nói: “Sao không ăn, không hợp khẩu vị?”
Đỗ Vân Đường tối nghĩa trả lời: “Không phải…” Khẩu vị của hắn đã chết, sắp no đến nơi rồi.
__
(1) ngọc thụ lâm phong: 玉树临风, dịch nghĩa là Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái.
Xuất phát của thành ngữ này từ bài thơ Bài ca bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ.
Nguồn:
------oOo------